Sáng hôm sau khi mọi người đã đông đủ, cũng có nghĩa là Lý Thất và Tiểu Mỹ
cũng có mặt, hai người họ sau một đêm mây mưa mà tinh thần vẫn chấn tính như chưa có truyện gì xảy ra.
Nhất là cô nàng Tiểu Mỹ kia, ả vẫn tỏ vẻ yêu thương quan tâm tới phu
quân chính thức của mình một cách tự nhiên bằng những câu hỏi han ân
cần.
“Vương ca, đêm qua huynh ngủ có ngon giấc không, có thấy khó chịu ở
đâu không? Muội đã nói với huynh rồi không nên uống nhiều rượu như vậy,
không tốt cho sức khỏe chút nào?”
Còn tên Vương Đại kia cũng không có biểu hiện gì mà còn tỏ vẻ vui
mừng khi được thê tử hỏi han, hắn hoàn toàn không biết những truyện đêm
qua xảy ra.
“Haha ta ngủ rất tốt, Tiểu Mỹ nàng yên tâm với tu vi của ta hiện tại mấy chén rượu đó còn không thể làm gì được ta”
Nói xong hắn càng có vẻ khoái chí cười lớn hơn.
Còn Trần Phong thấy cảnh đó mà trong lòng không khỏi thầm khinh bỉ
đôi dan phu, dâm phụ Lý Thất và Tiểu Mỹ, tuy nhiên hắn vẫn quyết định
chuyện này không nên nói ra.
Dù sao cũng không có liên quan tới hắn, nhưng có điều Trần phong
không hề cảm nhận được một ánh mắt lạnh lùng, ẩn chứa trong đó sát ý của Lý Thất đang âm trầm nhìn về phía hắn.
Với kinh nghiệm giang hồ mấy chục năm của Lý Thất và Tiểu Mỹ, hai
người lại có thể đường đường, chính chính vụng trộm với nhau ngay sau
gáy Vương Đại có thể thấy hai người họ không hề tầm thường. Hôm đó tuy
Trần Phong đã cố gắng che giấu đi khí tức bản thân nhưng với kinh
nghiệm non nớt của hắn làm sao có thể qua mắt được một tên cáo như Lý
Thất.
Sau khi làm chuyện mèo ảm gà đồng với Tiểu Mỹ, Lý Thất thấy quanh đó
có dấu chân người lạ mặt, mà trong đám mạo hiểm giả đều là huynh đệ lâu
năm của hai người nên có thể dễ dàng nhận ra dấu chân đó không phải của
bất kỳ người nào trong số họ.
Đương nhiên người đáng nghi ngờ nhất ở đây là Trần phong, sau khi về
động, hai người Lý Thất và Tiểu Mỹ có kiểm tra qua và xác nhận dấu chân
đó là của Trần Phong. Họ không thể để lộ việc này ra ngoài nếu không e
là tính mạng họ sẽ gặp nguy hiểm trong tay Vương Đại. Vì vậy hai người
có ý định diệt trừ Trần Phong diệt khẩu, nhưng họ chưa có cơ hội.
“Mọi người, nếu đã đông đủ thì chuẩn bị cùng nhau suất phát thôi. Hôm nay chúng ta sẽ đi về hướng Nam đi vòng quanh ngoại vi Vô Tận Sơn Mạch. Mọi người hãy chú ý an toàn”
Nói rồi Vương Đại dẫn đầu đoàn người đi về hướng khu rừng phía trước, trong sau người ở đây có thể nói Trần Phong là người có thức lực thấp
nhất, với tu vĩ võ sĩ cảnh tứ trọng của hắn thì được đoàn người cho đi
gần cuối hàng. Người đi sau Trần Phong là não nhị Lý thất, hắn với tu vĩ võ sĩ cảnh lục trọng chịu trách nhiểm bảo vệ, cảnh giới phía sau tiểu
đội.
Nếu như không may có dã thú tấn công đánh lén phí sau, hắn sẽ là
người cảnh báo cũng như bảo vệ mọi người trong tiểu đội chánh bị tập
kích bất ngờ. Tuy nhiên trong qua chình di chuyển, Lý Thất lại không hề
chu tâm vào việc cảnh giác mà hắn tập trung vào Trần Phong không rời.
Trong mắt hắn ẩn ẩn có thể nhìn thấy sát ý không ngừng lưu chuyển,
hắn hận không thể lập tức ra tay với Trân Phong. Tuy nhiên hắn cũng
không ngốc, bỗng dưng ra tay với Trần Phong, hắn chết thì không sao
nhưng lại khiến cho huynh đề của hắn sinh lòng nghi ngờ vậy nên Lý Thất
vẫn đang chờ cơ hội.
Tiểu đội đi được một đoạn khá sa bỗng Vương đại đi đầu ra hiểu cho
mọi người cẩn thận cảnh giác, y hình như cảm nhận thấy gì đó. Cùng núc
đó từ trong rừng dậm lao ra hàng chục cái bóng đen, chúng toàn thân có
bộ lông đen thui, chỉ có hai con mặt và bốn bàn chân màu trằng.
Những cái bóng đen đó nhanh tróng bao quang sáu người lại trong vòng tròn, thấy vậy não tứ Cao Dương bật thốt nên lói.
“Mọi người cẩn thận đây là Hắc Phong Lang, là dã thú cấp hai. Chúng
rất nguy hiểm, tốc độ của chúng so với võ giả cùng cấp thì phải nhanh
gấp đôi. Mọi người không nên tách ra”
Cao Dương nói vậy thì tất cả thành viên trong tiểu đội sắc mặt không
khỏi ngưng trọng hẳn nên, trong đó có cả Trần phong. Họ đều đa số là
những người từng trải, kiến thức rộng rãi, đương nhiên biết Hắc Phong
Lang là loại dã thú nào, cũng chính vì vậy họ mới có vẻ mặt như vậy.
Hắc Phong Lang là một loại dã thú cấp hai có thực lực tương đương với nhân loại võ sĩ cảnh tuy nhiên sức chiến đấu của chúng lại kinh khủng
hơn rất nhiều. Hắc Phong Lang vốn có tập tính sống và săn mồi theo bầy
đàn, đàn của chúng thường không quá đông thành viên, mà chỉ từ mười tới
hai mươi con là nhiều.
Tiểu đội của Trần phong đúng là gặp phải vận khí cứt chó, mơi đi được nửa ngày đường đã gặp phải đám dã thú này. Cả tiểu đội mới chỉ có sáu
người, làm sao đủ sức chống lại với mười con Hắc Phong Lang chứ, đơn
giản chẳng khác nào chịu chết.
Lúc này trong nòng Lý Thất lại nghĩ khác, hắn khá vui mừng khi đám dã thú này tới, bởi đây cũng là cơ hội hiếm có đề giết Trần Phong, hắn
trong đầu đang không ngừng ủ âm mưu.
Lý Thất trong lòng đã hoài nghi Trần Phong đã biết truyện tốt của hắn và Tiểu Mỹ, dù chưa có chứng cớ nhưng. Là một kẻ từng trải dang hồ như
hắn, việc sát phạt là truyện không thể chánh, cũng chính vì vậy Lý Thất
mới thà giết lầm còn hơn bổ sót.
Mà đám Hắc Phong Lang này lại đến đúng lúc như vậy, quả thật là đúng ý Lý Thất.
“Ha ha không ngờ ông trời cũng giúp ta”
Trong lòng Lý Thất đang không ngừng đắc ý vui mừng, hắn chỉ đang đợi thời cơ thích hợp mà dồn Trần Phong vào chỗ chết.
Lúc này cả đám người bắt đầu khẩn trương tụ họp với nhau tạo thành
vòng tròn nhỏ chĩa ra tám hướng, đối đầu với đám Hắc Phong Lang. Dẫn
đầu là Vương Đại y với tu vi võ sĩ đỉnh phong, Vương Đại hét lớn với mọi người Trần Phong rồi nao về phía trước.
“Các huynh đệ, không được nản chí, theo ta phá vòng vậy ra ngoài. Giết”
Cùng lúc đó lăm người Trần Phong cùng Lý Thất đám người cùng tung ra
đòn tấn công đánh về đám Hắc Phong Lang. Trần Phong không có chần chừ,
tay cầm kiếm vung nên, một chiêu Bích Lạc Lưu Tinh đánh ra, ngay lập tức khiến con Hắc Phong Lang có thực lực dã thú cấp hai tiểu thưa bị đánh
lui ra sau thật xa.
Tiếp đó đám người Cao Dương cũng riêng phần mình, miễn cưỡng đánh lui đối thủ. Bản thân họ là những mạo hiểm giả, luôn phải đối mặt với những tình huông nguy hiểm như vậy, tuy có chút chật vật nhưng Cao Dương à
Tiểu Hạ vẫn có thể trụ nổi.
Mọi người trong đoàn sau khi thấy thực lực Trần Phong bày ra thì rất
bất ngờ, có không ít người âm thầm cảm thấy may mắn, nếu không phải có
Trần Phong ở đây chia sẻ một phần áp lực, e là đám người họ cũng không
tốt lành gì. Nhưng mọi người vẫn không ai để ý tới, đằng sau Trần Phong
có một đôi mắt thâm trầm đang nhìn hắn, ánh nhìn đó còn ẩn chứa không ít sát ý.