Vọng Lai Tửu quán ban đầu nhân viên phục vị, những quản sự cũng bị tổn thất
một phần ba. Đặc biệt nghiêm trọng hơn đó là một trong lăm vị võ linh
cảnh của tửu quán, trong giao đấu vừa rồi đã không may mất mạng. Đây là
tổn thất nặng nề nhất mà Vọng Lai tửu quán phải chịu.
Trong mỗi thế lực, nổi bật là như những gia tộc ở Vọng Long Thành thì mỗi vị võ linh cảnh đều là cao thủ chấn tộc, là cả căn cơ một gia tộc.
Thế lực lớn như Trần gia ở Vọng Long Thành hay Văn gia, Bạch gia, cao
thủ võ linh cảnh cũng có vỏn vẹn trên dưới mười vị. Chỉ cần mất đi một
vị là đã làm gia tộc hao tổn chiến lực rất nhiều, thậm chí có thể đông
tới căn có của gia tộc đó.
Lần này sau chận chiến đó qua đi, Trần Phong đã nhìn nhận được một
điều rằng, thế giới này tàn khốc hơn hắn nghĩ. Vốn dĩ Trần Phong chỉ
định ở lại Vọng Lai Tửu quán một ngày rồi sau đó sẽ vào ngoại vi của Vô
Tận Sơn Mạch thám hiểm. Nhưng do lần dã thú tấn công này khiến lịch
trình của hắn phải bị chậm lại.
Cộng thêm tam thúc hắn vẫn còn bị thương chưa hoàn toàn khôi phục
nên, Trần Phong nán lại đây ít hôm. Ngồi trong phòng tam thúc Trần Thừa
Khánh, Trần Phong nhìn vết thương trên người y mà ân cần hỏi han.
“Tam thúc vết thương trên người thế nào rồi? Không biết người đã cảm thấy đỡ hơn chưa”
“Phong nhi, tam thúc con không sao, với tu vi của ta thì với thương thế như vậy đã nhằm nhò gì? Con không cần lo lắng”
“Phải rồi, đêm hôm đó ta thấy con thi triển có phải là Phần Thiên Tam Ấn quyết mà con đã phá giải được”
Trần Phong và Trần Thừa Khánh cùng nhau uống trà nói chuyện trong
phòng, bất ngờ bị hỏi như vậy, hắn cũng thấy làm lạ, tại sao tam thúc
lại hỏi như vậy, không lẽ hắn ta lại không tu luyện Phần Viêm Tam Ấn
quyết hay sao.
Trần Phong cũng hiếu kỳ hỏi lại.
“Tam thúc, không lẽ người chưa luyện ấn pháp đó hay sao mà hỏi con như vậy”
“Mấy ngày trước, cha con và gia gia con đã có buổi họp mặt với thập
đại kim bào trưởng lão Trần gia và có chuyện tuyên bố. Bộ công pháp Lưu
Tinh Kiếm Quyết từ nay trở đi có thể được lưu truyền cho những đệ tử
hạch tâm của gia tộc, không chỉ vậy mà chỉ cần là Kim bảo trưởng lão
cũng có thể tu luyện Lưu Tinh Kiếm Quyết. Ta nghĩ truyện này có liên
quan tới công pháp mà con đã phá giả được bí mật. vì vậy ta muốn xác
nhận lại"
Thấy Trần Thừa Khánh hỏi vây, Trần Phong đã đoán được mấy phần thâm ý của gia gia và cha mình, cậu bình tĩnh nói.
"Tam thúc truyện này quan hệ trọng đại như vậy, với tuổi tác và thực
lực của Phong nhi cũng không thể biết được gì nhiều nên không tiện nói
bừa"
Trần Phong đã nói như vậy Trần Thừa Khánh cũng biết ý không tiện hỏi, hắn cũng đành giữ cái vẻ tò mò hiếu kỳ lại trong lòng. Đang ngồi, bỗng
nhiên Trần Phong nhìn tam thúc mình mà hỏi một cách hiếu kỳ.
"Tam thúc con có chuyện muốn hỏi người, đêm hôm trước, đại quân dã
thú tập kích Vọng Lai tửu quán, làm sao hai người biết được mà tới cứu
viện vậy, có phải đã có người báo với hai người sao?"
Nhìn vẻ mặt thắc mắc của Trần Phong, Trần Thừa Khánh cười ha hả nói.
"Ha ha kể ra lại thật trùng hợp, ta và ngũ trưởng lão mấy ngày trước
cùng nhau đi tới Vô Tận Sơn Mạch có truyện quan trọng. Nào ngờ khi chở
về tới gần Vọng Lai tửu quán nghe thấy âm thanh dã thú cùng con người
đánh nhau vì vậy ta cùng ngũ trưởng lão liền vội tới xem sao?"
"Trên đường tới đây ta cũng gặp Lý huynh cũng là cao thủ võ linh cảnh ở gần đó, ba người chúng ta cùng kết bạn mà tới đây, khi tới lơi thì
thấy hia bên đã giao chiên. Đúng lúc đó gặp cảnh con cùng mấy con dã thú cấp hai đó liều mạng, sau đó là gì thì ta thấy con cũng đã biết rồi đó"
Thật đúng là chùng hợp, hay có thể nói ông trời không có tuyệt đường
sống của Trần Phong. Nếu như phút cuối đó Trần Thừa Khánh không có xuất
hiện kịp thời thì, có khi hiện tại Trần Phong không biết bị dã thú xé
thành mấy mảnh và bị quăng lơi nào.
Tối hôm đó, như mấy ngay nay Trần Phong vẫn như thường lệ sau khi ăn
tối, vấn an tam thúc hắn thì. Trần Phong, một mình tới quả núi nhỏ phía
sau tửu quán ngắm trăng một mình, ở đâu Trần Phong cảm thấy tâm cảnh của hắn thật bình thản, hắn ở đây tu luyện hiệu quả phía so với người
thường cao hơn mấy thành.
Trần Phong ngồi trên một mỏm đá lớn chĩa ra phía ngoài trên đỉnh lúi
tu luyện, hắn miệng lẩm nhẩm khẩu quyết tu luyện của Trần gia, trong
người thì không ngừng thôi động chân khí đi khắp toàn thân hấp thu thiên địa tinh hoa ở ngoài, khiên chúng trong cơ thể tẩm bổ kinh mạch, tích
trữ chân khí trong đan điền hắn, khiến tu vi hắn lớn mạnh hơn.
Đúng lúc đó có một giọng nói nhẹ nhàng, quyến rũ từ xa chuyền vào tai hắn, làm cắt đứt quá trình tu luyện của Trần Phong.
"Phong đệ, đêm trăng thanh cảnh đẹp như vậy mà không ngắm cảnh mà đệ
lại vùi đầu vào tu luyện, đệ không cảm thấy có lỗi với cảnh đẹp sao?"
Trần Phong nhìn về phía tiếng nói vui vẻ, cùng thêm nhiều phần thanh thoát đó nói.
"Là tỷ sao, hiện tai ta thực lực còn thấp, hiện tại không chăm chỉ tu luyện e à sau này không may gặp chuyện sấu như lần trước thì sẽ không
có mạng mà quay về đó"
Người tới không phải ai khác mà chính là vị quán chủ của Vọng Lai tửu quán, Tử Y sau chận chiến mấy hôm trước đó, bản thân nàng cũng bị
thương không nhẹ. Vì vậy từ hôm đó tới nay nàng vẫn luôn bế quan chữa
thương, khi nàng vừa xuất quan đầu tiên nàng đi tới phòng của những cao
thủ đã có ơn giúp đỡ Vọng Lai quán vượt qua kiếp nạn, khi nàng tới đây
lại tình cờ gặp Trần Phong đang tu luyện.
Tử Y nhìn Trần Phong nói.
"Ta tới, kỳ thật là muốn cảm ơn đệ, không có đệ cùng chưởng bối Trần
gia, là Vọng Lai tửu quán của ta sẽ bị đám dã thú đó san thành bình địa. Ở đây ta có lăm trăm tinh thạch hạ phẩm, coi như là tấm lòng cảm kích
của ta với đệ cùng các vị Trần gia trưởng lão"
Tử Y lấy trong người ra một cái túi, rồi sau đó nàng đưa tới chỗ Trần Phong đang ngồi. Nhìn hắn một hồi nàng nói tiếp.
"Con người của ta có một đặc điểm là không muốn lợ ân tình của người
khác, vì vậy ta mong đệ hay nhận lấy số hạ phẩm tinh thạch này"
Tử Y đã nói như vậy rồi Trần phong cũng không còn cách nào khác,
không hề ngần ngại, Trần Phong cầm nên cái túi linh thạch cất đi. Hắn
nhìn nàng một cách chăm chú nói.
"Cái này đệ sẽ không khách khí, chúng ta coi như hai bên gia dịch đi. Phải rồi đệ muốn nói với tỷ là ngày mai đệ cùng tam thúc và ngũ trưởng
lão sẽ rời khỏi đây, trong thời gian này đám dã thú đó sẽ không quy lại
đâu"
Nói xong Trần Phong dứt khoát quay người rời đi, không hề quay lại nhìn nàng.