Mọi ngời ở đây nhìn thấy vị quán chủ ra lệnh quyết đoán độc ác như vậy, họ
đều sợ không dám nói một lời, chỉ sợ không may nói sai sẽ có kết cục như tên nam tử vừa rồi. Trần Phong thấy vậy cũng không giám nói gì, hắn chỉ cố gắng bình tinh ngồi ăn uống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Hắn không phải là bị áp lực từ vị quán chủ có tu vi cao cường đó mà,
hắn cảm thấy việc làm của họ quả thật có giống trong lời đồn. Với tu vi
của nàng Trần Phong không thể biết được sâu cạn ra sao, nhưng vừa rồi
nhìn về khí tức, áp lực khí tràng thì vẫn chưa mạnh như vị Kim trưởng
lão của Lăng Vân Phái, nhưng cũng không kém quá nhiều.
Từ đó Trần Phong có thể đoán được nàng có tu vi ít nhất cũng tương
đương với phụ thân hắn Trần Thừa Thiên là võ linh cảnh cửu trọng. Nhưng
từ bề ngoài vẻ trẻ, xinh đẹp của nàng như mới hai tám, hai mươi chín
tuổi, so với phụ thân hắn. Nàng chắc chắn có thiên phú cao hơn rất
nhiêu, tương lai hẳn là có cơ hội bước vào võ vương cảnh.
Dưới tu vi cao cường và hành động quả quyết của vị quán chủ kia đã
kinh sợ không ít khách nhân, họ cũng vội vã ăn uống rồi chở về phòng
mình, không giám ở lại sợ lại gây ra đại họa gì. Thấy mọi người đã vào
quy củ vị quán chủ kia cũng không hề nán lại làm gì, nàng giống như một
cơn gió xuân chợt đến, chợt đi.
Trước khi đi nàng còn không biết vô tình hay cố ý, vị quán chủ đó có
nhìn về phía Trần Phong đang ngồi ăn một cách như chưa có chuyện gì xảy
ra vậy. Có thể nói vẻ đẹp tuấn lãng của Trần Phong cùng với khí tức trẻ
tuổi của một thiêu niên mới hơn mười sau tuổi đã khiến nàng bị chú ý.
Hay cũng có thể nói chính vẻ điềm tĩnh chước khí thế của nàng cùng
bình tĩnh trước việc nàng làm của Trần Phong đã gây ra ấn tượng đối với
nàng. Ánh mắt của nàng dừng ở trên người Trần Phong vài giây rồi nhẹ
nhàng lướt đi như một cơn gió.
Còn về Trần Phong, những việc vừa rồi hắn hoàn toàn không có phát
giác ra, hắn chỉ chăm chú ngồi ăn uống rất tịch cực. Sau khi đã ăn uống
nó xay, Trần Phong được một tên phục vụ dẫn tới gian phòng mà hắn đã đặt trước đó. Sau khi vào phòng Trần Phong không có cố kỵ gì liền cởi bộ đồ trên người mình đã mạc cả ngày hôm nay ra, rồi chìm vào trong bồn tắm
nước lóng đã có sẵn trong phòng.
Sau khi đẵ tắm, thay y phục sạch sẽ, Trần Phong rất hiếu kỳ về cảnh
sắc lơi đây về ban đêm nên quyết định ra ngoài đi dạo. Cảnh sắc ban đêm ở đây có thể nói là rất đẹp, ánh trăng cùng những vì tinh tú trên bầu
trời tỏa sáng khắp mặt đất, cùng với cảnh sắc hoang sơ tự nhiên khiến
người ta không khỏi chìm vào loại ý cảnh đẹp đẽ nào đó.
Tức cảnh sinh tình ngắm trăng làm thơ là hành động được coi là ưu nhã cao quý của các vị hiền triết. Trần Phong là thiếu chủ của một gia tộc, tương lai sẽ là người cầm lái con thuyền Trần gia, đương nhiên ngay từ
nhỏ đã được học những thứ như viết văn làm thơ, cầm kỳ thi họa.
Tuy nhiên Trần gia lại là gia tộc võ trị sẽ không quá coi trọng vấn
đề đó, mà chỉ chú trọng đào tọa con em gia tộc mình tu luyện võ đạo.
Trần Phong tuy không phải là tinh thông cầm, kỳ, thi, họa. Những cũng
không phải không biết, vì vậy đêm nay trước cảnh đẹp như vậy mà không
kiềm được ngâm mấy câu thơ.
Trăng khuya nhớ gió đi tìm.
Xe duyên tơ nguyệt biết tìm ở đâu?
Mỏi mòn ngồi ngóng đêm thâu.
Mây bay lơ lửng hỏi sầu nhớ ai?
Bài thơ ngẫu hứng của Trần Phong tuy ngắn nhưng lại miêu tả đúng cảm
xúc của hắn lúc này. Hắn đang nhớ về đại tỷ Trần Linh của mình, nàng đã
tới Đông Đô được một thời gian rồi, hắn tới lơi này chính vì để gặp được nàng sau hai năm nữa.
Trần Phong muốn tu vi tiên bộ thật tốt, để hai năm sau hắn đem Xịch
Long chiêu sinh lệnh tới Đông Đô có thể vượt qua khảo hạch ở đó mà vào
được Xích Long Học Viện, gặp được người mình muốn.
Vừa ngâm được bài thơ đó Trần Phong không kìm được nỗi tâm sự trong
lòng mình mà nặng nề thở mồt hơi dài, đầy tâm sự Đúng lúc đó có một
tiếng nói dịu dạng, êm nhẹ từ đằng sau Trần Phong vang nên.
“Đúng là thơ hay. Đêm cảnh đẹp như vậy không biết tại sao công tử lại làm bài thơ có vẻ u sầu tới vậy. Không chỉ vậy bản thân mình lại thở
dài như vậy. Không lẽ trong lòng công tử đang có tâm sự, có thể nói cho
ta biết hay không”
Thấy có người nói như vậy Trần Phong đang ở tâm trạng của mình cũng vội vàng tỉnh lại cười khổ, thầm nhủ.
“Đúng là, ta quá sơ ý, tại lơi như vậy lại lâm vào mất cảnh giác như
vậy. Nêu người tới là kẻ có ý đồ sấu thì e ta đã không còn mạng rồi, lần sau sẽ không thể để như vây”
Hắn quay người lại nhìn về phía sau, bất ngờ đập vào mắt hắn là cảnh
đẹp mê hồn. Một vị tiên tử mạc y phục màu tím đang tung bay trong gió,
với vóc người đều đặn, làn da trắng hồng tràn đây sức sống đang tiến gần tới Trần Phong. Thây người đó đang tới gần Trần Phong cũng rất bất ngờ, không dám vỗ lê, hắn liền chắp tay nói.
“Vãn bối Trần Phong bái kiến quán chủ, không biết quán chủ cũng ở đây ngắm trăng, vãn bối đã quấy dầy rồi. Vãn bối xin được lui trước”
Đúng vậy người tới là vị quán chủ thần bí của Vọng Lai tửu quán tên
là Tử Y. Nàng là quán chủ lên tất nhiên cần quan sát những vị khách của
mình, chỉ cần nàng phát hiện ra, trong những vị khách có kẻ có dị tâm
thì nàng lập tức sẽ ra tay trừ khử kẻ đó.
Khi Trần Phong vừa ra khỏi phòng thì Tử Y nàng liền bám theo hắn,
nhưng khi tới đây nàng thấy Trần Phong dừng lại ở đây ngắm cảnh. Hắn
không chỉ ngắm cảnh mà vừa rồi lúc cảm xúc đang lên cao, Trần Phong còn
xuất khẩu thành thơ khiến Tử Y không kiềm được mà nộ mặt.
Khi nàng vừa lên tiếng khiến Trần Phong thấy dung nhan của nàng,
không những không mê luyến vào đó mà lại hành lễ vãn bối với nàng. Điều
này đối với một giai nhân tuyệt sắc như nàng đúng là một đả kích không
nhỏ, nhất là Trần Phong là một thiếu niên khí huyết đang thịnh vậy mà
vẫn có thể dữ dáng vẻ bình tĩnh trước mặt nàng, khiến Tử Y không khỏi
cảm thấy hứng thú, nàng thẩm thủ.
“Không lẽ ta trông già vậy sao?”
Nàng không cam tâm, khi Trần Phong định quay người rời đi nàng vội nói.
“Không lẽ ta khó coi đến vậy sao mà công tử vừa nhìn thấy ta đã vội đi như vậy”
Trần Phong nghe vị quán chủ nói vậy không biết phải trả lời làm sao
cho thỏa đáng, hắn hậm hực trong lòng, không biết vị quán chủ này có ý
gì nữa. Sau vài giây suy tư, Trân Phong đánh bạo nói.
“Vãn bối nào có ý đó mà chẳng qua chỉ sợ bản thân quấy rầy tiền bối thôi”
Trần Phong nói như vậy như khiến Tử Y chú ý hắn hơn. Tiếng nàng lại dịu dàng vang nên.
“Ta đã lớn tuổi tới mức đó sao? Công tử nói vậy không sợ nữ tử như ta buồn”
Lần này thì Trần Phong vã mồ hôi hột, phải biết vị quán chủ nhìn như
nữ tử bình thường yếu đuối này lại có tu vi ít nhất là võ linh cảnh cửu
trọng, có thọ nguyên hai trăm năm, hắn làm sao biết nàng đã bao nhiêu
tuổi lên mới sưng hô như vây. Nhưng vị quán chủ này đang có vẻ cố ý truy cứu vấn đề này khiến hắn không biết xoay xở thế nào.
Vất vả lắm Trần Phong mới nghĩ ra cách đối phó nàng mà gượng gạo nói.
“Không thể nào, quán chủ ta, ta chỉ thấy người có tu vi thâm hậu, lại có dung nhan tuyệt thế, khuynh cuốc khuynh thành lên mới tôn trọng như
vây”