Ngồi trong xe Trần Linh lấy trong người ra bức thư của Trần Phong, nhìn bức
thư trên tay, trong lòng nàng phức tạp muôn phần. Không biết phải làm
sao, Trần Linh đem mở bức thư ra đọc, sau một hồi đọc thư, không biết
trong thư viết gì mà khiến tâm trạng của Trần Linh nang càng không được
tốt.
Lúc này khuôn mặt nàng khá rầu rĩ, nàng như người mất hồn nhìn về
phía ngoài cửa xe ngựa, sau hột hồi Trần Linh thở ra một hơi dài và tự
nhủ nói.
“Hay là để mọi thứ thuận theo tự nhiên đi”
Trần Phong đứng từ xa nhìn đoàn xe đang rời đi mà lòng như siết lại,
hắn không có đủ can đảm tới trước mặt nàng, sau những hiểu lầm không
đáng có đó thì tình cảm của Trần Phong và Trần Linh đã dần xuất hiện
những vết ran. Mặc dù tình cảm của hai người giành cho nhau không thay
đổi, những giữa hai người đang dần có khoảng cách.
Trần Phong mang theo vẻ buồn bã cô đơn về đến phủ Trần gia, tới phủ
hắn lập tức vào phòng riêng của mình vùi đầu vào việc tu luyện, hắn đã
nhận ra rằng chỉ cần có đủ thực lực thì hai năm sau hắn mới co thể tới
Đông Đô tham gia khảo hạch chiêu sinh của Xích Long học viện.
...
Thời gia thấm thoát thoi đưa, đã hơn một tháng kể từ ngày Trần Linh
tới Đông Đô, trong quãng thời gian này tại Trần cũng không quá yên ồn,
Trần gia gần đây luôn gặp phải sự chèn ép của các thế lực trong thành.
Văn gia, Bạch gia cũng những thế lực khác đã hợp tác với nhau chèn ép,
kiềm hãm sự phát triển của Trần gia.
Từ sau lần thi đấu công khai đó Trần Phong thi triển Phần Thiên Luyện Ngục Ấn có phẩm cấp huyền cấp hạ phẩm khiến nhiều thế lực khác trong
thành không kiềm nổi lòng tham mà vọng động. Họ liên hợp với nhau khiêu
khích, gây hấn, thậm chí còn có trường hợp đánh cướp đệ tử Trần gia.
Những truyện đó Trần Phong đều biết nhưng hắn với thực lực hiện tại
không thể làm gì giúp gia tộc mà thậm chí còn khiến cho gia tộc càn phải phái người bảo vệ hắn. Trần Phong vẫn luôn lao đầu vào tu luyện, tuy
nhiên quãng thời gian gần đây hắn phát hiện tu vi của mình tiến bộ chậm
hơn trước khá nhiêu.
Sau khi thỉnh giáo cha mình cùng gia gia hắn kết luận rằng bản thân
thiếu khuyết lịch luyện, khiến tâm cảnh không được đầy đủ dẫn đến tu vĩ
chậm tiến. Vì vậy sau nhiều ngày suy nghĩ lựa chon Trần Phong quyết đinh ra ngoài lịch luyện cùng du lịch, mà địa điểm hắn chọn là Vô Tận Sơn
Mạch.
Để chuẩn bị cho chuyến đi dài này Trần Phong phải tới vạn bảo các mua một số thứ cần thiết. Không hề chần chừ Trần Phong sau khi lập mộ bản
danh sách những thứ cần mua rồi đích thân cưỡi ngựa tưới cửa hiệu chọn.
Giống như lần trước, lần nầy Trần Phong vừa rời khỏi yên ngựa trước
cửa Vạn Bảo Các. Ngay lập tức có một nhân viên phục vụ từ trong cửa hiệu với khuôn mặt tươi cười đầy thiện cảm tiến tới ẩn cần hỏi.
“Đây không phải là Trần gia thiếu chủ sao? Không biết ngài tới tệ xá
muốn mua bào vật gì? Không biết nô gia có thể giúp gì cho thiếu gia
người”
Vẫn vậy nhân viên của Vạn Bảo Các vân khiến người khác rất hài long, Trần Phong gật đầu tỏ vẻ đông ý và nói.
“Ta cần mua chút đan dược”
Nói rồi Trần Phong cùng vị chấp sự đó cùng nhau vào cửa hiệu. Đứng
trước quầy hàng bầy một đống các loại đan dược Trần Phong thấy không
khỏi hoa mắt. Lấy trong người ra một bản danh sách đưa tới vị chấp sự
kia.
“Những thứ ta cần đều ghi ở trong này, phiền ngươi thu xếp cho”
Vị chấp sự kia nhận lấy tờ giấy sau khi lướt qua một lượt, thấy không có vấn đề gì liền lịch sự cúi chào nói.
“Trần thiếu gia xin đợi một nát ta sẽ đem đồ người cần tới”
Rất nhanh chỉ trong khoảng chưa đến một nửa tuần hương vị chấp sự kia đã mãng một đống đồ mà Trần Phong ghi trên danh sách ra. Nhìn qua một
loạt những đồ vật cần thiết được bọc cẩn thận trong tú Trần Phong có vẻ
hải lòng gật đầu đeo nên mình.
“Trần thiếu gia ngài mua một lọ giải độc đan nhị cấp trung phẩm, một
lọ nguyên khí đan bổ sung nguyên khí cấp bậc nhị cấp hạ phẩm, một lọ
chân khí đan nhị cấp trung phẩm vả một số thứ khác nữa. Tất cả hết tám
ngàn bảy trăm đồng vàng”
Trần Phong nghe được con số đó báo ra, hít vào một hơi không khí,
đúng là con số không nhỏ. Cho dù là với thân phận thiếu chủ Trần gia của Trần Phong cũng không thể nào mang nhiều tiền tới vậy bên người, hiện
tại trên người hắn chỉ có năm ngàn đồng vàng cùng vài viên linh thạch
thứ phẩm. Đây đồng vàng là tiền thưởng từ hai lần luận võ khi trước có
được, còn vài viên tinh thạch thứ phân lại là tích lũy của hắn mấy năm
gần đây.
Trần Phong đang suy nghĩ làm sao để trả tiền thì vị chấp sự kia không hổ buôn bán kinh nghiệp phong phú. Nhìn dáng vẻ Trần Phong như vậy liền nhận ra hắn không mang đủ tiền, liền nói.
“Nếu Trần Thiếu gia không mang đủ kim đồng (đồng vàng) như vậy có thể lấy đồ có giá trị tương xứng gia đổi. Vạn Bảo Các chúng ta không nhất
thiết phải dùng đồng vàng để trao đổi”
Thấy vậy Trần Phong không khỏi mừng ra mặt nói.
“Vị chấp sự này không biết ta dùng thứ phẩm tinh thạch ra đổi được không”
Nghe Trần Phong nhắc tới thứ phẩm tinh thạch, vị phấp sự kia đương nhiên vui vẻ nói.
“Tất nhiên là được rồi, Trần thiếu gia không biết người cần đổi bao nhiêu”
Đối với những võ giả tu luyện mà nói, tái sản không phải là đồng
vàng, chúng chỉ là thước đo giá trị cho những vật có giá trị lớn. Tuy
nhiên chúng lại không thể ăn hay là gì ngoài việc trang trí, nhưng tinh
thạch thì khác, trong đó có chứa thiên địa linh khí của trời đất, là
tinh hoa nhật nguyệt tích tụ nhiều năm mà thành.
Đối với võ giả, nhất là những võ giả cao cấp mà nói tinh thạch có thể giúp họ tu luyện, đây cao tu vi thực lực hay có thể bố trí trận pháp
vân vân. Đối với một số võ giả mà nói tinh thạch còn quý hơn cả mạng
sống của một côn người, chúng có thể làm mọi thứ để có chúng.
Tinh thạch cũng chia làm nhiều loại dành cho những đẳng cấp võ giả
khác nhau sử dụng như: thứ phẩm tinh thạch, hạ phẩm tinh thạch, trung
phẩm tinh thạch, thượng phẩm tinh thạch, cuối cùng là cực phẩm tinh
thạch trong truyền thuyết.
Trong đó thứ phẩm tinh thạch là loại tinh thạch có phẩm chất kém
nhất, mà cao nhất tất nhiên là cực phẩm tinh thạch. Cho nên khi Trần
Phong muốn dùng tinh thạch để chả, vị chấp sự kia đương nhiên là rất vui và nhiệt tình rồi.
“Không biết ở đây thứ phẩm tinh thạch hối đoái ra sao vậy”
Trần Phong tuy vui mừng khi có thể dùng vật khác để trả nhưng hắn
cũng là một võ giả đương nhiên biết gia trị của tinh thạch đối với hắn
lên vẫn cẩn thận hỏi lại.
“Ha ha Trần thiếu yên tâm, ở Vạn Bảo Các nhất định sẽ đưa ra mức gia khiến ngài hài lòng. Ở đây một viên thứ phẩm tinh thạc đôi được một
ngàn đồng vàng (kim đồng), mười viên thứ phẩm tinh thạch thì đổi được
một viên hạ phẩm tinh thạch, cứ vậy mà tính tới thượng phẩm thì thôi”
Sau khi nghe mức gia vị chấp sự kia nói Trần Phong cắn răng nôi trong người ra bốn viên đá có màu xám xanh ra nói.
“Ta đổi bốn viên này”
Sau khi từ Vạn bảo các giao dịch thành công Trần Phong về phủ chuẩn
bị tới Vô Tân Sơn mạch, trước khi đi hắn còn để lại một bức thư cho cha
mẹ và Tình nhi. Dù sao hắn đây cũng là lần đầu tiên ra ngoài, nhất định
phải chú đáo mới được.