Trước thế công mạn mẽ của Đỗ Thiên Dương, Văn Sở tuy có tu vi cao hơn hắn,
nhưng cũng không dám chắc hoàn hảo đỡ đòn tấn công đó mà bản thân không
tổn hao gì. Y vội dùng kiếm kỹ nổi danh của Văn gia vừa né chánh vừa tấn công.
“Đương”.
Một tiếng va chạm mạnh mẽ vang lên, khiến những người chung quanh xem thi đấu, màng nhĩ không khỏi rung lên mạnh mẽ như sắp thủng vậy.
Bị chiêu Trường Sinh Nhất Kiếm của Văn Sở đánh cho không ngừng lùi
lại, Đỗ Thiên Dương cũng bị thương không nhẹ, bản thân hắn như bị một
búa lớn đánh vào vậy, khiến cả người run rầy, khó khăn nắm hắn mới trống cây thương cố dữ vững thân thể mình.
Đỗ Thiên Dương dùng ánh mắt không khuất phục nhìn về phía Văn Sở một hồi rồi cắn răng nói.
“Văn Sở, ngươi lợi hại, ta đã thua”.
Nói song Đỗ Thiên Dương không lưu luyến mà dứt khoát quay người rời
khỏi lôi đài. Trong lòng hắn mặc dù không muốn như vậy, dù sao cũng
không thể tái chiến, bản thân hắn hiện tại gần như đã vô lực trước chiêu Hoành Tảo Thiên Quân vừa rồi.
Đây đã là chiêu thức mạnh nhất mà hắn có thể đánh ra hiện tại rồi.
Trên võ đài Văn Sở đầy tự mãn với cuộc chiến vừa rồi, tuy hắn đánh thắng Đỗ Thiên Dương khiến bản thân hao tổn một chút nhưng không quá nghiêm
trọng cũng không ảnh hưởng nhiều đến chiến lực, hắn chỉ cẩn đả tọa một
lúc là chở lại trạnh thái đỉnh phong.
Văn Sở đang trong tâm trạng vui vẻ của kẻ chiến thắng, hắn không hề
che dấy ý tứ khiêu khích mà nhìn về phía Trần Phong. Thấy vậy Trần Phong chỉ thấy khinh thường mà không quan tâm tiếp tục ngồi điều chỉnh trạng
thái của bản thân.
Lúc này vị trọng tài kia vừa tuyên bố người thắng cuộc là Văn Sở song niền nói.
“Chận đấu tiếp theo là cuộc so tài của Trần Phong và Viễn Sơn, hai người mau lên võ đài”.
Khi trọng tài nhắc tới bản thân, Trần Phong cũng không bất ngờ vì thi đấu đã lâu như vậy rồi, cũng lên đến lượt hắn thi đấu rồi. Trần Phong
Bình tĩnh đi lên võ đài, hắn nhìn đối thủ đang đứng chước mặt âm thầm
đánh giá.
Người đứng đây chính là một thiếu niên mười bẩy tuổi, hắn có tu vi võ sĩ nhất trọng đỉnh phong, tay phải cầm đao, cả người hắn tảo ra khí thế mạnh mẽ như hổ áp về Trần Phong.
Nhìn Viễn Sơn khí tức như hổ báo ép tới, Trần Phong bình tĩnh nhìn y. Nếu so về tu vi thì Viễn Sơn với tu vi võ sĩ nhất trọng đỉnh thì còn
kém xa Trần Phong hiện đã là võ sĩ tam trọng lại thêm bản thân Trần
Phong có thiên phú không thấp và tu luyện bộ công pháp huyền cấp hạ phẩm của Trần gia.
Hắn hoàn toàn có thể vượt cấp mà chiến huống chi đối thủ lại kém hắn
một trọng cảnh giới, vậy nên Trần Phong hoàn toàn có đủ tự tin để không
coi Viễn Sơn là đối thủ.
Đứng trước mặt Trần Phong, Viễn Sơn tay cầm thanh trọng đao hung mãnh vô cùng. Hắn hung hăng không thèm nói một lời với đối thủ mà dương
thanh trọng đao đen thui chém mạnh về phía Trần Phong.
Trước thế đao đó, Trần Phong vẫn như không có chuyện gì xảy ra mà chỉ từ bên hông rút ra thanh kiếm nhẹ nhàng quét ngang một đường về phía
Viễn Sơn, lập tức niền phá tan thế công của hắn.
Có điều Viễn Sơn bên này khi thấy mình tấn công không có hiệu quả
cũng không có nản mà nhanh như cắt hắn thu thế dùng đao liên hoàn chém
tới Trần Phong. Nhưng Trần Phong với tu vi cao hơn hắn đương nhiên phản ứng cũng không chậm.
Trần Phong bất ngờ thu mình phóng lên cao tới cả thước rồi dùng kiếm
từ phía trên đâm xuông, thế kiếm như thiên ngoại lưu tinh dáng xuống
Viễn Sơn.
“xuy”
Một tiếng âm thanh kim lại thanh thúy vang lên, rồi một người bị lực
chấn của cuộc va chạm bị đẩy lùi ra sau, lúc này người bị đẩy ra đó
miệng không ngừng hộc máu, trên tay cầm thanh đại đao màu đen thì không
ngừng run cùng những mạch máu trên tay đó đã không biết bị vỡ ra từ lúc
nào, khiến cánh tay cầm đao đã nhuốm đầy máu.
Đúng vậy người bị thương đó không phải ai khác mà là Viễn Sơn. Hắn
dùng liên hoàn đao đánh Trần Phong không ngờ không đánh lại đối thủ mà
lại khiến bản thân bị thương không nhẹ.
Viễn Sơn dữ vững thân thể đang bị thương lại nhìn chằm chằm Trần Phong có vẻ không cam lòng nói.
“Trần Phong không hổ là thiếu chủ Trần gia, bản lĩnh thật không tầm
thường. Tuy nhiên ngươi muốn đánh thắng ta e là không dễ như vậy đâu”.
“Ồ, vậy sao? Ta cũng muốn xem ngươi có bản lĩnh tới đâu, tới đây đi đem bản lĩnh của ngươi đem ra hết đi”.
Nhìn vẻ mặt không cảm lòng đó của Viễn Sơn, Trần Phong bình tĩnh mà nhìn đối thủ tò mò nói ra.
Trần Phong thấy Viễn Sơn không phục cũng chẳng quan tâm mà thủ thủ
thế chuẩn bị xuất kiếm. Viên Sơn thấy thái độ của Trần Phong như vậy
không đem hắn để vào mắt mà căm phẫn bực tức dơ thanh đao lên qua đầu
vài tấc rồi hét lớn.
“Ám Đao Đoạt Mệnh, Trần Phong ngươi muốn đánh bại ta thì cũng phải trả giá”.
Nhìn ánh đao đang lao tới Trần Phong lần này tỏ vẻ nghiêm túc hơn mà
âm thầm vận chân khí quán chú vào thanh kiếm trên tay rồi nói.
“Vậy sao? Vậy ta cũng cho ngươi nếm thử kiếm pháp vang danh của Trần gia ta, Bích Lạc Lưu Tinh.”
Nói rồi Trần Phong lần nữa phi thân lên cao rồi dùng thế như lưu tinh dáng thổ đáp xuống Viễn Sơn. Lần này thì có một chận chấn động mạnh xảy ra từ sự va chạm của Trần Phong và Viễn Sơn.
Nhưng lần này lại khiến mọi người đang quan chiến xung quang dật mình khi thấy Viễn Sơn bay như mũi tên ra khỏi võ đài. Hắn sau khi lăn vài
vòng trên đất rồi hộc máu ngất đi.
Trên chiếc ghế thái sư vị trưởng lão của Xích Long học viện sau khi
nhìn thấy kiếm pháp Trần Phong thi chiển ra hai mắt không khỏi sáng ngời rồi âm thầm gật đâu.
Dưới võ đài Văn Sở thấy cảnh Trần phong đánh cho Viễn Sơn thảm như
vậy mà dật mình nhảy khỏi vị trí của mình trân chối nhìn tư thế hiên
ngang sau khi thắng trận của Trần Phong.
Văn Sở hắn thật rất bất ngờ trước thực lực Trần Phong bày ra, hắn vốn nghĩ sau hai lần thua cuộc đó, hắn quyết tâm điên cuồng tu luyện khiến
tu vi bản thân tăng nhiêu à cho rằng Trần Phong không phải đối thủ của
mình.
Nhưng hắn đã nhầm, trước thực lực mà Trần Phong bày ra rõ ràng là
Trần Phong có bản lĩnh không kém hắn, khiến Văn Sở không giám tin vào
mắt mình. Trên võ đài chính vị trọng tài cũng khiếp sợ trước thực lực
của Trần Phong.
Y là người quan sát gần nhất ở đây từ đầu tới cuối chận đấu và y cũng nhìn ra được uy lực kinh khủng từ đao pháp Viễn Sơn đem tới. vậy mà
Trần Phong không chỉ đỡ được mà còn đánh lại khiến Viễn Sơn bay khỏi võ
đài mà ngất đi.
Sau một hồi phục hồi lại tinh thần vị trọng tài ở võ đìa số ba của
Trần Phong kia mới kịp tỉnh tao ta tuyên kết quả chận so tài vừa rồi.