Tiếp theo vài tên môn sinh khác tiến lên khảo hạch, nhưng thành tích của họ
cũng không quá nổi bật, rất nhiều người chỉ đủ năng lực vượt qua ải này, trở thành học viên tinh anh của học viện. Mấy người như vậy khảo hạch
không tạo cho Trần Phong cảm giác hứng thú gì, ngoài mấy đệ tử Trần Gia
khác cũng đi cùng Trần Phong tới được ải thứ ba này, những người họ tuy
không có thiên phú và tu vi như Trần Phong cũng chỉ miễn cưỡng qua ải,
đủ tư cách chở thành học viên tinh anh của học viện mà thôi.
Rồi
điều khiến cho Trần Phong hứng thú và chú ý tới cũng xuất hiện, người đó là Phương Minh Nguyệt, là đệ nhất thiên tài hiện tại của Phương Gia,
cũng là người bạn đầu tiên của Trần Phong tư khi bắt đầu ra khỏi nhà tu
luyện tới nay. Khi đến lượt Phương Minh Nguyệt tiến lên khảo hạch lần
lữa thu hút được rất nhiều ánh nhìn của các môn sinh khác.
Với vẻ
ngoài của thiếu nữ mười tám đối mươi tràn ngập sức xốc, cùng với nét mặt thanh tú, dáng người lồi lõm của nàng đã khiến cho rất nhiều nam sinh
say đắm. Nhìn khắp các nữ môn sinh của học viện năm nay thì nhan sắc của Phương Minh Nguyệt cũng được xếp thứ hai, chỉ đúng sau thiên kim tiểu
thư Hoàng Gia, Hoàng Tú Anh.
“Chà, không bết mỹ nhân kia là đệ tử
của gia tộc hay thế lực nào mà xinh đẹp tới vậy? Với nhan sắc đó thì vị
trí hoa khôi hạng thứ hai của khóa học năm nay nàng ta cầm chắc rồi”
“Chật chật, với nhan sắc đó, ta chỉ cần được ở cùng nàng một ngày thôi, cho dù bảo ta nhảy xuống sông ta cũng nhảy”
“Ngươi bớt nằm mơ giữa ban ngày đi, cũng quản lại cái miệng của ngươi nữa, coi chừng gặp họa đó. Người có biết nàng ta là ai không?”
“Ngươi hỏi thừa, ta mà biết được đã sớm bảo cha ta mang trầu cau tới hỏi vợ tư lâu rồi”
“Ô trời ạ, hài… thiếu kiến thức thật đáng sợ. Ngươi nhìn lại mình đi,
ngươi làm sao xứng với nàng ta, cho dù ngươi có hỏi cưới đường mỹ nhân
đó thì người cũng chưa chắc còn mạng mà hưởng phúc đâu”
“Người đừng có dọa ta, ngươi nói xem, không lẽ thân phận của nàng ta kinh người nắm sao?”
“Được rồi, công tư ta giải ngố cho ngươi, nghe cho kỹ, nàng ta tên là Phương
Minh Nguyệt, là đệ tự thiên tài của Phương Gia tại Vũ Phương Thành đó”
“Ngươi đùa ta đó à, Phương Gia của Vũ Phương Thành ta cũng nghe qua, thế lực
của Phương Gia đó cũng chỉ được xếp vào hạng thứ ba mà thôi đâu có gì
ghê gớm đâu”
“Bốp”
“Ai da, sao ngươi lại đánh ta”
“Hừ, đúng là ngu như heo, nghe ta nói hết đã, nàng ta tuy có hầu trường từ
gia tộc không đáng nhắc tới nhưng ngươi có biết quan hệ giữa nàng ta và
tên thiên tài mới nổi Trần Phong kia không. Ta thấy quan hệ của hai
người họ hết sức thân thiết, không chừng Trần Phong đó đã vừa ý, để mắt
tới Phương Minh Nguyệt đó, thử nói xem, ngươi có ý đồ sấu với một vị
tuyệt thế Vương Giả tương lại thì cuộc sống sau này ra sao?”
“Ô
trời ngươi nói Phương Minh Nguyệt có quan hệ không rõ ràng với tên Trần
Phong kia à? Thật may ta chư trêu chọc gì tới hắn, cảm ơn ngươi đã nói
cho ta biết, nếu không ta đúng là còn mỗi cái nịt”
“Hắc, hắc vậy ta mới nói thiếu kiến thức thật đáng sợ?”
Phía xa xa Trần Phong có rất nhiều người bàn luận về nhan sắc cũng như thực
lực của Phương Minh Nguyệt, đặc biệt là nhiều nam sinh thì lại rất nhiệt tình, nhưng khi họ nghe được Phương Minh Nguyệt có quan hệ không tầm
thường với Trần Phong thì cả đám đều lảng tránh không dám nói năng thiếu suy nghĩ nữa. Dù sao hàng động đánh Phong Vô Ưu của Trần Phong để bảo
vệ Phương Minh Nguyệt cũng được nhiều người để ý tới, vậy lên mới có tin đồn về quan hệ hai người như vậy.
Nhưng Trần Phong không rỗi hơi
đi nghe mấy lời đám tiếu đó, hắn vẫn dõi theo quan sát động tính từ
Phương Minh Nguyệt từ khi tiến vào khảo hạch cửa thứ ba kia được được ba mươi phút mà chưa thấy động tĩnh gì. Trong lòng hắn tuy không lo lắng
cho an toàn của nàng, vì hắn biết mấy người gỗ kia là hàng nội địa chất
lượng cao, biết đánh tới điểm nguy hiểm thì dừng lại sẽ không gây nguy
hiểm cho môn sinh.
Nhưng hắn cũng có chút thấp thỏm, và mong đợi
thành tích của nàng, dù sao xuất phát từ tình cảm bạn bè, thì hắn cũng
hy vong thiên phú và thực lực của nàng mạnh mẽ. tương lai sẽ có thành
tựu cũng tốt hơn.
Rồi điều Trần Phong chờ đợi cũng đã đến, ánh
sáng trói vừa lóe lên, đã thấy Phương Minh Nguyệt liêu siêu đi ra, có vẻ đã bị thương nhẹ và rất mệt mỏi. Trần Phong thấy vậy đương nhiên không
thể nào đứng nhìn mà vội tiến tới dìu nấy mỹ nhân về vị trí dưới bao con mắt ghen tị mà ước ao của nam sinh khác.
Trong đó có một ánh mắt
sắc lạnh như dao, tràn đầy đố kỵ, thậm chí tồn tại cả sát ý đối với Trần Phong từ trong đám đông, nhưng rất nhanh ánh mắt đó đã biết mất, còn
Trần Phong dường như cũng cảm nhận được gì đó mà quay lương lại quan sát đám đông tìm kiếm nhưng tiếc là hắn không phát hiện được gì.
Khi
Phương Minh Nguyệt vừa về tới vị trí được Trần Phong hào phóng tặng cho
một viên đan dược tam cấp hạ phẩm thì lập tức dùng và khôi phục thể lực. Cùng núc đó Tử Nguyệt đạo sư cũng nhận được ghi chép thành tích khảo
hạch của Phương Minh Nguyệt, khẽ lấy giọng rồi tuyên bố.
“Phương
Minh Nguyệt, mười tám tuổi, tu vi Võ Sư nhất trọng, thành tích đánh bại
năm mươi tên mộc nhân, thông qua khảo hạch cửa thứ ba, chính thức chở
thành học viên của học viện”
Đối với thành tích đó của nàng Trần
Phong cũng khẽ gật đầu như vẻ không ngoài dự đoán của hắn, với thiên phú Hoàng Cấp Thượng phẩm, gần đạt tới Huyền cấp như nàng có thực lực như
vậy là rất hiếm thấy, hắn cũng không quấy rầy việc nàng khôi phục thể
lực mà đứng bên canh yên lặng đợi.
Rồi điều gì tới cũng phải tới,
sau vài lượt môn sinh khác khảo hạch cuối cùng cũng tới lượt của Trần
Phong tiến hàng khảo hạch, sau khi hắn đước ánh sác của trận pháp đứa
vào bên trong, Trần Phong chưa vội động thủ ngay mà đưng im tại chỗ,
thầm quan sát đánh gia địa hình cùng số lượng và thực lực của đám mộc
nhân trước mặt.
Ánh mắt khẽ đảo một vòng thì xác định được một
trăm mộc nhân trước mặt này đề chỉ có thực lực tương đương với tu vi của hắn hiện tại là Võ Sư nhị trọng. Nhưng hắn rất nhanh phát hiện ra thân
thể của đám mộc nhân này được làm từ gỗ quỹ hết sức rắn chắc, còn có thể tự động hấp thụ một phần chân khí của võ gia nữa.
Điều này cũng
khiến cho Trần Phong hiểu vì sao nhiều người đi tới cửa thứ ba này lại
thất bại, từ những vết tính trên thân thể mộc nhân có thể nhìn ra được
nhưng người tân công chúng không có căn cơ vững cắc, chân khí hùng hậu
thì khó mà tổn thương hay đánh bại được chúng.