Đám trưởng lão khác của Trần Gia thì lại như không tin vào tai của mình mà
hướng mắt về Trần Thừa Thiên như muốn hắn chứng thực lại lần lữa.
“Các vị những lời ta nói hoàn toàn là sự thật không có nửa câu dối
trá. Chính vì với tu vi như vậy của phụ thân khiến vị Kim trưởng lão của Lăng Vân Phái ăn thiệt thòi mà tức giận rời đi”
“Nếu không hôm đó với thực lực của Kim trưởng lão của Lăng Vân Phái thì sợ rằng Trần Gia đã sớm không qua được hôm đó”
“Gia chủ thứ cho lão nói thẳng, quả thật lão gia chủ đột phá võ vương cảnh đúng là truyện vui trăm năm của Trần Gia ta. Nhưng trước mặt một
quái vật lớn như Lăng Vân Phái thì một vị Vương cấp cao thủ vẫn chưa
khiến họ phải kiêng dè”
Nghe được một vị trưởng lão nói vậy, những vị trưởng lão còn lại
trong đại điện mới vừa rồi còn vui mừng hớn hở thì như bị một trậu nước
lạnh dội vào khiến ai nấy sắc mặt lại trĩu xuống. Đại trưởng lão Trần Vô Cực bên cạnh thở dài than.
“Tứ trưởng lão nói rất đúng, tuy chúng ta cũng có cao thủ Vương cấp
tọa chấn gia tộc. Nhưng đối thủ của gia tộc ta nếu là Lăng Vân Phái thì
vẫn không đáng để nhắc tới, gia chủ tiểu Thiên ngươi lên cân nhắc thật
tốt chuyện này. Sự tồn vong của gia tộc không thể để mất trong tay mấy
người chúng ta”
“Đại trưởng lão cùng các trưởng lão cứ yên tâm, chuyện này ta đã có đối sách, các vị không cần phải quá lo lắng”
Trần Thừa Thiên thân là chủ của một gia tộc, ông ta thừa hiểu những
gì mà mấy trởung lão đang lo lắng, nhưng là trụ cột của một gia tộc,
Trần Thừa Thiên không thể tỏ qua nhiều cảm xúc cá nhân với mọi người một cánh tùy tiện được, nếu không ắt sẽ khiến gia tộc chưa đánh đã loạn từ
trong nội bộ.
“Đại trưởng lão, truyện này chúng ta dừng lại đây thôi, trong lúc này ngài nên chuẩn bị trước, gia tộc ta có thể xuất hiện biến cố bất cứ lúc nào. Chỉ có thực lực mới có cơ hội bảo vệ cái nhà này”
Trần Thừa Thiên hứng sang bên cạnh vị trí ngồi của Trần Vô Cực khẽ
nói, giọng điệu của hắn với đại trưởng lão khá khiên cùng lễ phép. Cũng
đúng thôi, trong gia tộc hiện tại không tính đến hai vị lão tổ của Trần
Gia và lão gia chủ Trần Không thì Trần Vô Cực là người có niên kỷ cao
nhất gia tộc.
Lão cũng là người có cống hiến nhiều trong gia tộc hàng trăm năm
qua, vì vậy địa vị của Trần Vô Cực trong gia tộc rất cao, đến ngay cả
gia chủ Trần Thừa Thiên có tu vi cao hơn ông ta mà vẫn phải vài phần lể
mặt. Sau khi để mấy vị trưởng lão rời đi, trên đại điện rộng lớn chỉ còn một mình Trần Thừa Thiên ngồi lại và rơi vào trầm tư suy nghĩ.
...
Bên ngài Trần Phủ, trên con phố lớn náo nhiệt đông người qua lại của
Vọng Long Thành, Trần Phong với bộ dạng nhếch nhác như tên ăn mày bình
tĩnh đi dọa trên phố. Vừa đi Trần Phong vừa ngắm nhìn khung cảnh nhộn
nhịp xung quanh vừa cảm nhận và tận hưởng cảm giác về nhà.
Trên đường đi có không ít ánh mắt kỳ lạ cùng săm soi nhìn vào hắn bởi cách ăn mặc lạ lẫm của hắn, không có ai nhận ra Trần Phong hắn. Có điều đối với những ánh mắt vô thưởng vô phạt đó, Trần Phong cũng chẳng thèm
để ý trong lòng.
Trần Phong đi tới gần Trần Phủ, chỉ còn cách cửa lớn chừng vài trăm
mét thì thấy phía trước hắn có một đám đông ba bốn thiếu niên tụ tập lại với nhau. Bên cạnh đó cũng có không ít người đi đường hiếu kỳ dừng lại
quan sát, khiến đoạn đường tới cửa lớn của Trần Gia cách vài trăm mét
đứng không ít người.
Với tính tò mò của con người cùng bản tính náo động, yêu náo nhiệt
của thiêu niên, đương nhiên Trần Phong không thể bỏ qua được chuyện như
vậy liền chủ động tiến tới gần quan sát.
“Văn Tài ngươi đừng có mà vô lý gây sự. Rõ ràng là, ngươi đi đường không có mắt đâm phải ta, ta việc gì phải xin lỗi ngươi.”
“Trần Phúc ngươi đừng có mà chó cậy gần nhà mà không coi ai ra gì.
Vừa rồi ngươi đi đường cố ý đụng phải ta, thậm chí còn có Bạch Vô Song
tiểu thư ở đây cùng bao người ở đây tận mắt chứng kiến. Hôm nay nếu như
ngơi không xin lỗi hai người chúng ta và bồi thưởng lăm mươi viên thứ
phẩm tinh thạch thì đừng hòng ta sẽ để yên chuyện này”
“Khốn kiếp, rõ ràng là mấy người các ngươi thông đồng với nhau cố ý
gây sự với ta. Đừng tưởng ta không biết thời gian gần đây đệ tử hai nhà
Bạch Gia và Văn Gia các ngươi liên tục viện cớ chèn ép và cố ý đả thương người của Trần Gia ta”
Trần Phong khi tiến lại gần nhìn tấy cuộc đối thoại của hai bên thì
trong lòng hắn rất tức giận. Mấy người phía trước mặt bộ đồ màu xanh là, con trai của tam thúc Trần Phong là Trần Phúc cũng một vài đệ tử của
Trần Gia, mà đang tranh cãi với mấy người họ là mười mấy thanh thiếu
niên, nhìn từ y phục họ mặc Trần Phong không cần nhìn cũng nhận ra đó là đệ tử của Văn Gia và Bạch Gia.
Không ngờ đệ từ của hai gia tộc này lại liên kết với nhau, cố ý gây
sự với người của Trần Gia. Điều mà khiến Trần Phong càng tức giận hơn đó là đám người đó lại giám không kiêng lể gì, tại ngay trước cửa lớn của
Trần Gia gây sự với gia tộc của hắn. Đúng là không hể coi Trần Gia ra gì cả.
“Trần Phúc nêu như ngươi đã cứng đầu như vậy thì cũng đừng trách ta
không nể mặt Trần Gia các ngươi. Huynh đệ đâu lên cho ta đem mấy tên đó
đánh thật mạnh, để chúng nôn ra bồi thường”
Mấy tên đệ tử của hai nhà Văn Gia và Bạch Gia nghe thấy lời ra hiệu
của Văn Tài liền không chần chừ gì lao lên tấn công. Trong đám người đó
có không ít cao thủ trẻ tuổi của hai gia tộc, kẻ có thực lực thấp nhất
cũng là kẻ có tu vi võ sĩ cảnh nhất trọng.
Hai bên nhanh tróng rơi vào ẩu đả một cách hỗn loạn, phía bên này tuy mấy người như Trần Phúc có tu vi võ sĩ cảnh tam trọng và mấy đệ tử khác của Trần Gia cũng đều có thực lực võ sĩ cảnh trở nên cũng bị rơi vào
quần chiến. Thực lực của những đệ tử của ba gia tộc không có chênh lệch nhau nhiều nắm hưng với ưu thế số đông gấp đôi đệ từ Trần Gia.
Rất nhanh trên mặt và người của mấy đệ tử Trần Gia xuất hiện vết
thương và tỏ vẻ bị áp vế, có điều trước tình cảnh đó vậy mà Lạc Trần từ
đầu chỉ có đứng nhìn chằm chằm vào cuộc chiên hỗn loạn đó không hề có ý
định ra tay.