Yêu Thầm Người Trong Mộng
Triệu Dận Sơ đánh giá về Tần Dạ là một người đáng tin cậy, tuy nhiên vẫn cần quan sát thêm một thời gian nữa.
Trải qua hai ngày ở Đông Thành, Triệu Dận Sơ ngồi tàu cao tốc về quê cùng
Mông Tín. Sau đó, anh lại nghe mẹ nói rằng bố đã không còn quá tức giận
vì chuyện đó nữa, có thể là do lớn tuổi rồi, tính cách cũng mềm mỏng
hơn. Hơn nữa, mấy năm nay thái độ của Mông Tín biểu hiện rất tốt, lại là người mà họ nhìn trưởng thành từ nhỏ tới lớn, không khác con trai ruột
là mấy. Nghe vậy, Triệu Mộng Điềm như trút được gánh nặng.
Hôm nay, Tần Dạ bất ngờ nhận được điện thoại từ tài xế riêng. Trong lúc đưa Triệu Mộng Điềm đến cửa hàng mới, một sự cố đột ngột đã xảy ra nên cô
gặp tai nạn, lúc này đang ở bệnh viện. Nghe đến đó, Tần Dạ hoảng sợ đến
mức tim cũng muốn rơi ra ngoài, lập tức lái xe đến chỗ cô. Khi anh tới
khoa cấp cứu của bệnh viện thì chỉ nhìn thấy tài xế đang được băng bó
vết thương ở tay nhưng không thấy Triệu Mộng Điềm đâu. Hỏi ra mới biết
Triệu Mộng Điềm không bị thương nhiều, chỉ là điện thoại bị vỡ trong lúc tai nạn nên tạm thời không liên lạc được, hiện giờ đang ở khoa phụ sản
kiểm tra.
Khoa phụ sản? Tần Dạ như có điều suy nghĩ, vội vàng đến khoa phụ sản.
Tới khoa phụ sản, thấy Triệu Mộng Điềm ngồi lẻ loi trên ghế ngoài phòng khám, bóng dáng tiêu điều, cô đơn, nhìn rất đáng thương.
“Bảo bối, xảy ra chuyện gì vậy?” Tần Dạ nhìn một lượt xem cô có bị thương ở
đâu không, sau khi xác nhận cô không có gì nghiêm trọng mới yên tâm.
Cô tay cầm giấy xét nghiệm, mắt đẫm lệ: “Em có thai.”
Tất cả đều tại anh hết, không dùng biện pháp an toàn, giờ thật sự mang thai rồi.
“Mang thai thì mang thai, em khóc gì chứ.” Tần Dạ ôm cô vào lòng, dịu dàng nói, tựa như mang thai không phải là vấn đề lớn.
Mang thai thì sao? Cô nhìn anh như muốn có được một đáp án thích hợp nhưng
lại không tìm thấy bất kỳ cảm xúc nào, anh vẫn bình tĩnh, cũng không cho cô biết phải xử lý như thế nào.
Mấy ngày sau, tâm trạng Triệu Mộng Điềm thật sự không tốt. Cô cũng cảm nhận được cảm xúc của Tần Dạ rất phức tạp. Mấy hôm liền, cô đều thấy anh hút
thuốc lúc nửa đêm. Tuy rằng mỗi lần hút xong anh đều xúc miệng và tắm
rửa sạch sẽ để khử mùi thuốc nhưng cô vẫn nhạy bén nhận ra. Tuy rằng mấy ngày nay anh đều không biểu lộ cảm xúc quá mãnh liệt nhưng vẫn luôn
chăm sóc cô rất chu đáo.
Cô vẫn luôn lo
lắng: Không lẽ Tần Dạ thật sự không thích cô mang thai con của anh sao?
Cô muốn tìm cơ hội để nói rõ với anh về việc này nhưng dạo gần đây anh
luôn bận rộn, cô không tìm được thời điểm thích hợp.
Cô muốn tìm một người để tâm sự và xin lời khuyên, nhưng chính bản thân cô lại rất bối rối về việc này, sợ biến khéo thành vụng.
Sáng cuối tuần, Tần Dạ không đến công ty mà ở nhà, nói muốn cùng cô đi mua
sắm, mua một ít đồ cho phụ nữ mang thai. Từ trước đến nay Tần Dạ đều
không muốn đi dạo phố, mỗi lần đều là cô tự mình đi, lần này anh chủ
động đi cùng là biểu hiện muốn cô sinh đứa bé ra phải không? Cứ như vậy
sinh một cách vô danh vô phận sao? Nghĩ vậy, Triệu Mộng Điềm cảm thấy
hơi khó chịu nhưng lại không thể làm gì khác. Tần Dạ cũng chưa nói gì
với cô cả, bỏ mặc cô miên man suy nghĩ một mình. Trong lòng cô âm thầm
mắng anh hàng trăm lần.
Các trung tâm mua sắm luôn rất đông khách vào cuối tuần, thời tiết cũng đã dần chuyển
lạnh, mùa đông đang tới gần nhưng khi bước vào các khu mua sắm, cô vẫn
không khí ấm áp trong này.
Dường như đang có hoạt động gì đó, khắp nơi đều được trang trí tràn đầy hoa tươi và bóng bay rất sinh động.
Tần Dạ cầm tay cô dắt đi, nói muốn cùng cô mua quần áo nhưng khi đến nơi
bán trang phục lại không dừng lại mà đi thẳng vào khu trung tâm, đứng đó một lúc. Sau đó, cô thấy anh mở điện thoại xem xét, không di chuyển.
Trong lòng cô có chút giận dỗi, cúi đầu không lên tiếng, cũng không để ý đến xung quanh.
Đúng lúc này nghe thấy anh nói: “Bảo bối, ngẩng đầu lên.”
Triệu Mộng Điềm nghi ngờ mà nhìn sang.
Những ánh đèn trong trung tâm mua sắm bỗng vụt tắt, màn hình khổng lồ giữa
trung tâm lại sáng lên, một trái tim vô cùng lớn xuất hiện. Sau vài
giây, nó biến mất, màn hình lại hiện lên dòng chữ màu đỏ thật đẹp:
“Triệu Mộng Điềm, anh yêu em.”
Trong phút chốc, cô bỗng ngạc nhiên không nói lên lời. Ánh sáng khắp nơi được thắp lên, đan xen vào nhau tạo nên biển sao rực rỡ rồi tụ lại một nơi mà cô
và anh đang đứng, ánh sáng chiếu vào họ, biến họ trở thành nhân vật
chính ngày hôm nay.
Tần Dạ xoay người,
lấy một ngôi sao bên cạnh mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn lấp lánh.
Anh nghiêm túc quỳ xuống, kiên định nói: “Triệu Mộng Điềm, anh yêu em,
em có đồng ý làm vợ anh không?” Trong mắt anh tràn đầy hình ảnh của cô,
thâm tình và dịu dàng biết bao.
Triệu Mộng Điềm vẫn ngơ ngẩn, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin được.
Anh muốn cầu hôn cô!
Những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, cô luống cuống lấy tay lau đi, quên mất phải phản ứng.
Tần Dạ biết tính cô ngốc nghếch, thấy cô chưa đáp lại, lên tiếng một lần nữa: “Triệu Mộng Điềm, đồng ý làm vợ anh nhé!”
Cô không nghĩ đến một người lạnh lùng như anh sẽ chọn một nơi náo nhiệt
như trung tâm thương mại để cầu hôn, trong lòng tràn đầy ấm áp cùng ngọt ngào, mắt đẫm lệ gật đầu, cảm động không nói lên lời.
Lời cầu hôn của anh không phải là một câu nghi vấn mà là khẳng định.
Anh đứng dậy, nắm lấy tay cô, trao cho cô chiếc nhẫn kim cương thật lớn,
cũng tiến sâu vào trái tim cô. Sau khi đeo nhẫn, anh nhẹ nhàng thở ra.
Tuy cầu hôn ngoài mặt anh biểu hiện bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn có
chút thấp thỏm, thật may mắn vì không có gì ngoài ý muốn. Tần Dạ không
kiềm chế được mà nâng mặt, hôn cô. Xung quanh truyền đến những tiếng
chúc mừng nhiệt tình.
Cô xấu hổ, vùi vào
lòng anh không chịu lộ mặt ra. Tần Dạ cũng rất vui vẻ, khóe miệng không
tự chủ mà nhếch lên, đôi mắt nhìn cô đầy cưng chiều.
Hơn nữa, Tần Dạ còn mang đến cho cô một bất ngờ lớn. Anh đã âm thầm mời bố
mẹ và bạn bè tới đây. Cô nhìn thấy bố mẹ, anh trai, Mông Tín, vợ chồng
cô bạn thân Trần Kiêm Gia, thậm chí cả các quản lý, nhân viên trong cửa
hàng, tất cả mọi người đều chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc của cô.
Đây thật giống như một giấc mơ, cô và nam thần sắp kết hôn!
Thật không thể tin được.
Vì Triệu Mộng Điềm đang mang thai nên lễ cưới của hai người được tổ chức cách lúc cầu hôn chưa đầy một tháng.
Hai bên đều có bố mẹ cởi mở lại dễ tính nên tình cảm thông gia rất nhanh đã được thắt chặt. Họ mời một công ty chuyên nghiệp tổ chức lễ cưới và
chụp ảnh. Mọi thứ đều được xử lý chu đáo bởi đội ngũ làm việc hiệu quả
cao. Triệu Mộng Điềm chẳng phải quan tâm bất cứ điều gì, mỗi ngày đều an phận ăn rồi ngủ. Lý do quyết định tổ chức lễ cưới nhanh như vậy vì cô
cảm thấy thời kỳ mang thai về sau sẽ rất vất vả, hơn nữa khi đã lộ bụng
thì mặc áo cưới cũng không đẹp. Tất cả mọi việc đều được Tần Dạ chuẩn bị rất kỹ lưỡng, hôn lễ cũng được tổ chức vô cùng xa hoa.
Ngày cử hành hôn lễ, cô nhìn chú rể bên cạnh mà bật khóc. Người cô yêu đơn
phương nhiều năm như vậy cuối cùng cũng trở thành chồng của cô, giấc mơ
năm đó nay đã thành sự thật. Trần Kiêm Gia còn trêu chọc cô cũng kết hôn quá nhanh, còn nhanh hơn cả vợ chồng cô ấy.
Trong thời kỳ mang thai, hai vợ chồng chuyển đến biệt thự của Tần Dạ ở ngoại ô thành phố. Anh và cô cũng mời một chuyên gia dinh dưỡng và một bảo mẫu
để chăm lo cho cuộc sống sinh hoạt của đứa bé sau này. Từ khi mang thai, Triệu Mộng Điềm ít đến tiệm trà sữa hơn, chỉ chuyên tâm ở nhà dưỡng
thai, thỉnh thoảng cũng sẽ đến công ty cùng với Tần Dạ.
Lúc cô mang thai, Tần Dạ phải nhịn đến buồn bực. Bác sĩ đã dặn dò kỹ ba
tháng đầu không được phép sinh hoạt vợ chồng. Nếu có quan hệ, anh cũng
vô cùng dịu dàng, nhẫn nhịn rất vất vả sợ sẽ làm tổn thương cô và con.
Họ cũng đến trung tâm huấn luyện dành cho bố mẹ để làm quen cách chăm sóc
trẻ. Sau khi nghe những kiến thức về vấn đề rủi ro khi sinh nở, Tần Dạ
càng thêm lo lắng, lại mời thêm gấp đôi người để chăm sóc cô.
Triệu Mộng Điềm cảm thấy anh quá lo lắng. Cô đã làm rất tốt những hướng dẫn
cho phụ nữ mang thai, chế độ ăn uống cũng đầy đủ chất dinh dưỡng. Khi đo máy thai cũng rất khỏe mạnh, cô lại còn trẻ, sức khỏe tốt nên sẽ không
có vấn đề gì cả. Biết vậy nhưng Tần Dạ cũng không bớt lo chút nào, mỗi
ngày đều kiên trì về nhà sớm, cùng cô ăn cơm rồi đi dạo. Nếu liên lạc
qua WeChat mà không thấy cô trả lời thì sẽ vô cùng sốt ruột, sợ cô xảy
ra chuyện gì bất trắc.
Mang thai đến
tháng thứ bảy, đại học Xuân Thành tổ chức lễ kỷ niệm ngày thành lập
trường. Tần Dạ nhận được thư mời với tư cách cựu sinh viên danh dự và
đưa cô đi cùng.
Tốt nghiệp nhiều năm, sân trường đến nay không có thay đổi nhiều. Tần Dạ và Triệu Mộng Điềm được
một nhóm sinh viên tiếp đón rất nhiệt tình, có thể thấy được tinh thần
nhiệt huyết của tuổi trẻ bên trong họ. Những kỷ niệm trong quá khứ bỗng
chốc ùa về, nhiều năm về trước, anh và cô cũng giống bọn họ. Tần Dạ lại
từng là Hội trưởng hội SInh viên nên cảm nhận càng sâu sắc hơn.
Sau khi tham gia các hoạt động, Tần Dạ quan tâm hỏi cô có mệt không, cô đáp không mệt nên anh đưa cô đi dạo quanh trường.
Văn phòng Hội Sinh viên, nơi lần đầu tiên họ gặp mặt trong mơ. Phòng ngủ
tầng dưới, của hàng ramen phía sau trường, phòng đọc sách trải dài. Quá
nhiều nơi in dấu kỷ niệm của anh và cô, tuy chỉ là giấc mơ nhưng cũng
không khác hiện thực là bao.
Cuối cùng,
bọn họ đi lên sân thượng của giảng đường. Tần Dạ nói đây chính là nơi cô biến mất trong mơ. Lúc đó cô làm mất sợi chỉ đỏ nên không có ký ức về
việc này. Tất cả những gì cô nhớ là lời tỏ tình đầy xa xăm trên sân
thượng.
Tựa như nhớ lại điều gì đó, Tần Dạ ôm chặt cô, giọng yếu ớt: “Em…đừng biến mất được không?”
Lúc đó, anh trơ mắt nhìn người con gái mình yêu biến mất ngay trước mặt,
trái tim vô cùng đau đớn. Trong mơ anh đã gần như phát điên lên vì tìm
cô nên khi thấy cô ở đời thực, anh đã nhanh chóng bắt đầu kế hoạch theo
đuổi. Triệu Mộng Điềm đôi khi vẫn còn để ý chuyện anh theo đuổi không
đàng hoàng, trực tiếp lừa cô lên giường nhưng chính cô không hề hay
biết, trong mơ anh đã đau khổ thế nào khi không có cô bên cạnh.
“Đừng sợ, em sẽ không rời xa anh, sẽ luôn bên cạnh anh hết quãng đời còn
lại.” Cô vỗ nhẹ vào lưng Tần Dạ, thật hiếm khi thấy anh biểu lộ cảm xúc
yếu ớt thế này.
Cô kéo tay anh đặt lên
bụng mình, an ủi: “Anh không thấy sao, em đang sống rất tốt, rất khỏe
mạnh, chúng ta còn có con nữa, rất nhanh nó sẽ chào đời, gia đình chúng
ta sẽ luôn bên nhau.”
“Ừ.” Anh vuốt bụng cô, khẳng định chắc chắn: “Chúng ta sẽ luôn bên nhau.”
Gió tháng bảy khe khẽ thổi bay áo đem theo hương vị hạnh phúc của đôi vợ
chồng son hòa cùng không khí trong lành ngày lễ kỷ niệm.
Giấc mơ tuy rằng đã kết thúc nhưng hiện tại họ vẫn sẽ luôn hạnh phúc.