Yêu Thầm Người Trong Mộng
Triệu Mộng Điềm mở một
tiệm trà sữa không đến mười lăm mét vuông trên đường Hoa Thám. Đối diện
với cửa tiệm của cô là tòa nhà cao ốc Khoa Học và Kỹ Thuật Hoài Hải.
Nơi đây được xem như là trung tâm của thành phố N với đông đúc người qua
lại. Bởi lẽ vậy mà tiền thuê mặt bằng đắt đỏ, may mắn thay Triệu Mộng
Điềm là người có tiền. Cô không chút đắn đo đặt bút ký kết hợp đồng thuê nơi này.
Tiệm trà sữa của cô là một
thương hiệu có tiếng trên thị trường cho nên từ đội ngũ nhân viên đến
nguyên liệu pha chế đều được trụ sở chính gửi đến. Triệu Mộng Điềm chỉ
cần chi trả tiền bạc và điều hành cửa hàng theo ý mình thích.
Trà sữa bây giờ chính là thứ đồ uống yêu thích của giới trẻ vì thế cửa hàng trà sữa của cô luôn luôn đông khách. Trừ những khoản bắt buộc phải chi
thì Triệu Mộng Điềm thu về không ít lợi nhuận. Mặc dù hình thức kinh
doanh này không giúp cô trở nên giàu có nhưng nó đủ để cô chi tiêu sinh
hoạt.
Quan trọng hơn hết thảy, mục đích
mở tiệm trà sữa của Triệu Mộng Điềm không phải kiếm lợi nhuận. Cô mở nó
ra để nhỡ đâu có thể vô tình nhìn thấy được người trong lòng.
Trái tim Triệu Mộng Điềm đã vì một người mà thổn thức nhiều năm. Kể từ thời
cấp ba đến khi tốt nghiệp đại học, đoạn tình cảm thầm kín này chưa bao
giờ dao động cho dù người đó một chút về cô cũng không biết đến.
Triệu Mộng Điềm giống như người hâm mộ cuồng nhiệt dõi theo nghệ sĩ mình
thích. Bất cứ thứ gì liên quan đến anh cô đều biết hết, thậm chí cô còn
cố gắng thi đậu vào trường đại học nguyện vọng của anh chỉ vì có thể đến gần với anh hơn.
Năm tháng qua đi, khi
anh bắt đầu bước ra xã hội bao la rộng lớn xây dựng sự nghiệp của riêng
mình. Cô cũng bí mật theo chân mở một tiệm trà sữa đối diện công ty anh
với một suy nghĩ ngốc nghếch mong rằng sẽ được ngắm nhìn anh mỗi ngày.
Triệu Mộng Điềm đang chờ, chờ một ngày hạt giống nhỏ trong trái tim mình đâm
chồi nảy lộc để một ngày nào đó nở ra đóa hoa hạnh phúc. Dù cô biết giữa mình và anh không chút duyên phận.
Tình yêu của cô chỉ có vậy, mãi mãi ấp ủ trong lòng không nói ra tựa như bình rượu mơ lâu năm, chua xót ngọt bùi tự mình nếm.
Sáng sớm hôm nay như thường lệ, Triệu Mộng Điềm đi tới tiệm trà sữa. Dường
như ngày nào cũng vậy, cho dù nhàm chán nhưng cô sợ rằng nếu mình không
đi sẽ bỏ lỡ cơ hội gặp nam thần trong lòng.
Cô thở dài lấy điện thoại ra tiếp nhận đơn hàng, ngay lập tức tức có hơn
mười mấy thông báo đặt hàng hiện lên. Tính sơ sơ cũng khoảng bốn mươi ly trà sữa.
Cô nhanh nhẹn check một lượt
rồi đi tới quầy thu ngân giúp đỡ mọi người nhận đơn hàng trực tiếp. Nhân viên ai nấy đều tất bật, luôn tay luôn chân. Đến giữa trưa mới được
nghỉ ngơi một lúc, cô bé thu ngân nhìn vào danh sách đơn hàng dài đằng
đẵng thở dài:
“Điềm Điềm tỷ! Chị thật có duyên với việc kinh doanh.” Giọng nói cô bé tràn đầy ngưỡng mộ.
“Cậu phải nói là Điềm Điềm tỷ có duyên với thần tài. Chị ấy chỉ cần tới cửa
hàng thôi là khách hàng tự khắc sẽ đổ xô vào mua hàng. Sớm muộn gì chị
ấy cũng trở thành tiểu phú bà.”
“Đúng
vậy, Điềm Điềm tỷ xinh đẹp đáng yêu phần lớn khách hàng đến đều là đàn
ông. Lần trước còn có một em gái hâm mộ dáng người chị ấy hỏi tôi Điềm
Điềm tỷ có thường xuyên uống trà sữa hay không mà lại …” Vừa nói cậu ta
vừa đưa tay tới gần người cô tạo thành một đường cong hình chữ S.
Triệu Mộng Điềm bị cậu ta chọc cười nhưng ánh mắt vẫn liếc qua cảnh cáo. Người này rất giảo hoạt vội vàng đánh trống lảng.
“Điềm Điềm tỷ, uống trà sữa sẽ chỉ gây béo phì vậy nên hẳn là chị uống trà xanh để giảm cân đúng không?”
“Tôi có hỏi chị ấy vấn đề này.” Vị quản lí thở dài oai oán: “Điềm Điểm tỷ
nói rằng chị ấy tập yoga mỗi ngày một tiếng. Bởi vậy mới nói những người có thân hình chuẩn đẹp đều là tập luyện mà có được. Còn tôi trời sinh
không hợp với tập luyện thể dục thể thao.”
Mọi người ai nấy đều bật cười. Mối quan hệ giữa nhân viên trong tiệm bọn
với nhau rất tốt. Đùa giỡn không ngừng. Phải sau một lúc nghỉ ngơi nói
chuyện mọi người ai nấy mới trở về vị trí của mình. Chỉ một mình cô ngồi lại quầy thu ngân tính toán sổ sách.
Công việc kế toán rất mệt mỏi, nhìn đống số liệu này thôi cũng đủ khiến cô
hoa mắt. Triệu Mộng Điềm lấy tay dụi mắt vài lần, khi ngừng lại đã thấy
một ông lão gương mặt hiền lành đi tới. Cô nhìn ngó xung quay thấy mọi
người đều đang bận rộn với công việc của mình dường như không để ý tới
ông lão này.
Triệu Mộng Điềm đứng lên, dịu dàng hỏi: “Lão gia gia, ông muốn mua trà sữa sao?”
Thi thoảng cô có thấy vài người lớn tuổi tới đây mua trà sữa cho cháu gái,
một số người lại muốn nếm thử hương vị mấy đứa trẻ nhà mình yêu thích
nên không hề ngạc nhiên.
“Tôi muốn uống
nước, cháu có thể cho tôi xin cốc nước lọc được không?” Ông lão tay cầm
cây trượng bằng gỗ, tay còn lại nắm lấy túi đựng bện bằng dây thừng. Bộ
dáng hòa ái dễ gần khiến nhiều người yêu mến.
Hóa ra ông lão này muốn uống nước.
Triệu Điềm Điềm gật đầu, lấy nước vào chiếc cốc giấy sử dụng một lần đưa cho
ông lão. Cửa hàng cô trước giờ không ít người lao động chân tay vào xin
nước bởi vậy luôn chuẩn bị sẵn một bình lọc nước tại quầy thanh toán.
Ông lão uống hết một ly nước dường như chưa hết khát, đưa lại ly giấy cho
cô xin thêm. Cứ như vậy, Triệu Mộng Điềm rót cho ông lão ba ly nước, ông lão đều uống hết. Xong xuôi mới thỏa mãn nói tiếng cảm ơn chống gậy rời đi.
Thấy ông lão đi khuất, vị quản lý
cửa hàng chạy tới gần cô nói rằng ông lão này gần đây hay xuất hiện.
Chiếc túi bện bằng dây thừng kia chứa rất nhiều sợi len đỏ, dường như
ông ấy muốn bán len. Nhưng quản lý khuyên cô đừng để mắc lừa bởi có rất
nhiều người từng gặp phải người già bán len chất lượng kém.
Triệu Mộng Điềm chỉ cười, đối với việc đan len cô không có hứng thú. Cô chỉ
phát nước miễn phí thôi, nếu ông lão mời cô mua len cô chắc chắn từ
chối.
Ai ngờ đâu mấy ngày sau ông lão vẫn đến xin nước, có lúc buổi tối, lúc lại buổi sáng. Vẻ mặt ông hiền lành
làm cô rất khó lòng từ chối. Mà mỗi lần tới đây, ông lão đều đeo trên
người túi đựng chứa từng cuộn len đỏ đẹp mắt. Nhân viên cửa hàng đều cho rằng ông ấy muốn bán len cho cô.
Quả
nhiên hôm nay sau khi xin nước, ông ấy nhất quyết không chịu đi. Lấy ra
một cuộn len đỏ hỏi cô có tâm nguyện gì chưa thực hiện được không.
Triệu Mộng Điềm bất đắc dĩ nhìn ông lão, mặc dù vẻ ngoài của cô nhìn hơi ngây thơ nhưng ông ấy thấy cô là người dễ lừa sao?
Cô kiên quyết từ chối, nói rõ mình không biết đan len ý chỉ ông nên tìm
người khác để bán. Nhưng ông lão không hề khó chịu khi bị từ chối, ông
mỉm cười từ tốn nói: “Tôi không bán len, tôi nhìn ra cháu có tâm sự … Có phải, cháu có người trong lòng nhưng không dám thổ lộ?”
Ông lão này có thể nhìn thấu được tình cảm người khác!
Triệu Mộng Điềm không ngờ tâm tư bị ông lão nhìn thấu, cô đỏ mặt lắp bắp nói: “Không … không có đâu.” Trong lòng cô quẫn bách vì sao ông lão có thể
đoán chuẩn như vậy? Ngày thường cô đâu có thể hiện ra, ngay cả bạn thân
của cô cũng không biết cô thầm thương trộm nhớ người đấy. Hay là ông lão này nói bừa?
“Cô gái, cháu đừng ngại
thừa nhận điều đó.” Ông lão nhìn cô cười đến híp mắt, cổ vũ cô: “Tuổi
trẻ thích là phải nói, cháu nên thổ lộ với người ta nếu không làm sao
biết người ta không thích mình?”
Triệu
Mộng Điềm có thêm mười lá gan nữa cũng không dám. Người đàn ông cô thầm
thương trộm nhớ từ tuổi thiếu niên đã từ chối vô số lời tỏ tình. Cô
không đủ can đảm để thổ lộ với anh.
“Lão gia gia, ông muốn uống nước nữa không?” Cô vụng về đổi sang đề tài khác.
“Cô gái nhỏ, cháu đừng ngại ngùng.” Ông lão thấy cô đỏ mặt, mãi không chịu
thừa nhận, đành thở dài một hơi nói tiếp, “Thế này đi, để cảm ơn cháu đã cho ta uống nước mấy ngày qua ta tặng cháu thứ này coi như là báo đáp
lòng tốt của cháu.” Nói đoạn ông lão rút ra một sợi chỉ đỏ mười lăm
centimet cuốn thành sợi dây tròn tròn.
Triệu Mộng Điềm tò mò nhìn ông.
Kế tiếp, ông lão kéo tay cô không biết làm cách nào mà sợi dây đỏ đeo vào tay cô vừa vặn.
“Cô gái nhỏ, đây là dây tơ hồng cầu duyên nó rất thiêng liêng. Nó có thể
giúp cháu thực hiện tâm nguyện của mình trong giấc mơ …”
“Cháu … không cần đâu.” Triệu Mộng Điềm lắc đầu từ chối nhưng dưới ánh mắt
kiên quyết của ông lão cô đành nuốt lời từ chối trở vào. Tạm thời cứ đeo nó vậy dù sao cũng do ông lão tự nguyện tặng cô.
Thấy cô không còn từ chối nữa, ông lão nhét cuộn len lại vào túi trước khi
đi có nói với cô một câu: “Cô bé, ông già này không lừa cháu. Người cháu muốn gặp sẽ sớm xuất hiện trong giấc mơ của cháu thôi.”
Triệu Mộng Điềm vốn tưởng ông lão chỉ nói đùa không nghĩ tới đêm đó cô đeo dây tơ hồng đi ngủ lại mơ thấy anh.
Đây là lần đầu tiên cô mơ đến anh.