Bổn Tọa Vì Nam Chính Lo Nát Tâm
Bổn tọa đường đường là BOSS, là quốc sư của đất nước này, thế mà lại ở đây ăn nói khép nép dỗ dành hắn tới giết ta?
Còn ra thể thống gì hay không!
Bổn tọa quyết định không thèm để ý đến tên ngốc này nữa, quay
đi tìm giết hai người bạn của hắn, để xem hắn có tới báo thù hay không,
quyết định đã ra, bổn tọa lập tức đứng dậy vỗ vỗ mông rời đi.
“Ngươi đi đâu thế?”
Giọng nhân vật chính có vẻ sốt ruột, so ra còn thấy để bụng hơn cả chuyện báo thù, bổn tọa hừ một tiếng, “Về nhà.”
Nhân vật chính lại truy hỏi: “Còn chưa hỏi tên của tỷ tỷ, nhà ở nơi nào, ngày khác muốn đến tận nơi nói lời cảm ơn.”
Bổn tọa suy nghĩ một lát, quyết định cho hắn một mục tiêu, đáp: “Qua hang núi này, đến cuối mê cung thứ tư là sẽ có thể tìm được ta.”
Đó chính là nơi bổn tọa cùng nhân vật chính lần đầu tiên đối
đầu nhau, nhân vật chính sẽ bị bổn tọa đánh cho rất thảm, sau đó thừa
dịp bổn tọa lải nhải chạy thoát. Cứ thế nhục mạ hắn, chà đạp hắn, đâm
thẳng vào lòng kiêu hãnh của hắn, khiến hắn hận ta tới tận xương tủy,
từng giây từng phút nghĩ cách giết chết ta, chỉ nghĩ tới cặp mắt óng ánh tràn ngập cừu hận của hắn thôi là bổn tọa đã thấy nhiệt huyết sôi trào
rồi.
Vì vậy bổn tọa ôm tâm trạng tất tốt về phủ quốc sư, Tiểu Hà
cũng tươi cười lại đây hỏi thăm, “Đại ca, tiến triển như thế nào rồi?”
Bổn tọa hỏi: “Cái gì tiến triển như thế nào?”
Tiểu Hà cười đến càng gian: “Ăn được chưa?”
Bổn tọa đáp lại ngay: “Ăn rồi.”
Tiểu Hà hưng phấn hỏi: “Mùi vị thế nào?”
Bổn tọa suy nghĩ một chút, trả lời: “Vô cùng ngọt, bổn tọa ăn rồi vẫn muốn ăn thêm.”
Tiểu Hà kích động tới mức đôi mắt cũng phát quang, “Đại ca, em
biết ngay ngài là người có tiềm năng ở phương diện này mà, phải cố lên
đấy ạ, tương lai luôn tươi sáng cho dù cho con đường có gập ghềnh thế
nào…”
Liên tha liên thiên cái gì thế, bổn tọa gọi người đưa Tiểu Hà
đầu óc không tỉnh táo ra ngoài, lại phái người đến sơn động kế tiếp sửa
chữa hết một loạt, ngọn cây cũng phải ra dáng ngọn cây, cục đá nhấp nhô
đều bỏ hết đi.
Đối chiếu với quyển sổ ghi, sắp xếp: “Hắn thích hoa nhài, trồng hoa nhài đi.”
“Hắn sợ tối, thêm nhiều đèn một chút, chỉnh cho sáng vào.”
“Hắn không thích sâu, chuẩn bị thuốc trừ sâu.”
“Hắn thích màu vàng, dát vàng lên trần nhà.”
…
Sau khi sắp xếp một hồi, bổn tọa thật vui vẻ chờ nhân vật chính tới báo thù, nhưng đợi mãi vẫn không thấy đâu, đành gọi Tiểu Chu đi hỏi thăm xem xảy ra chuyển gì rồi (Tiểu Hà còn đang dưỡng bệnh).
Kết quả Tiểu Chu thu được là: “Đại ca, Đông Phương Khanh Ngạn cùng nữ phụ nói chuyện yêu đương rồi, bảo không báo thù nữa.”
…Cái gì cơ?!
Bổn tọa thiếu chút nữa phun một búng máu ra ngoài, đây, đây là
chuyện quái gì vậy? Con đường nâng cao sức mạnh xưng bá chủ thế giới thì không đi, lại chạy đi tán tỉnh nữ phụ? Không còn gì làm nữa hay sao?
Bổn tọa nghĩ tới nghĩ lui, không thể để hắn tiếp tục sa đọa như vậy được, nội dung vở kịch càng về sau càng hung hiểm, không cố gắng
đánh quái thăng cấp làm sao sống tiếp được? Vì vậy bổn tọa quyết định ép bức hắn một lần, hạ lệnh: “Người đâu, đi bắt nữ phụ về đây, hạn cho
nhân vật chính trong vòng ba ngày phải tới cứu người, bằng không bổn tọa lập tức… Khà khà khà.”
Cấp dưới vẻ mặt ’em biết rồi’ lui ra, lúc nữ phụ bị trói tới
thì chỉ vào mũi bổn tọa chửi ầm lên: “Đồ lưu manh, ta và Ngạn lang là
thật lòng yêu nhau, ngươi dám làm gì ta chàng ấy sẽ không bỏ qua cho
ngươi đâu, ta nói cho ngươi biết chàng ấy rất mạnh mẽ…”
(lang: chàng, danh xưng phụ nữ gọi chồng hoặc tình nhân)
Bổn tọa cũng ngốc ra, “Sao bổn tọa lại là lưu manh chứ?”
Nữ phụ gồng sức mắng: “Ngươi thế mà cũng dám nghĩ khà khà khà
với ta sao, ngươi có biết chỉ có Ngạn lang mới có thể khà khà khà ta hay không…”
Bổn tọa lại càng ngốc hơn, thật không hiểu đầu nữ phụ đang nghĩ cái gì nữa. Ngươi hỏi ta khà khà khà là cái gì ấy à? Khà khà khà còn
không phải chỉ là một loại tiếng cười thôi sao?
…Trong đầu các ngươi đang suy nghĩ gì thế?
Nhưng nữ phụ cũng không để ý tới câu nghi vấn của bổn tọa, cứ
thế mắng suốt hai ngày, nhân vật chính vẫn chưa đến. Bổn tọa sau khi
nghe ngóng, Tiểu Chu quay về mách: “Đại ca ơi, Đông Phương Khanh Ngạn
mới mua một tòa nhà rồi, nói ngài đừng để ý tới hắn nữa, để hắn sống
thật tốt đi.”
Bổn tọa cùng nữ phụ mắt chọi mắt, vài giây sau nữ phụ gào giọng khóc lớn, “Đúng là đáng chém ngàn đao mà! Ta cứ nghĩ vì sao hai câu ba
câu đều hỏi ta giấu tiền ở đâu, tình cảm của bà đây bị lừa dối rồi…”
Cái tên khốn nạn này, bổn tọa khổ cực lôi kéo hắn lên đến cấp
bốn, hắn lại chạy đi làm Ngưu Lang? Đã thế đến tiền riêng của nữ phụ
cũng không buông tha, chuyện này… Quả thực phát rồ lên được!
(Ngưu Lang: Trai bao)
Bổn tọa cũng nổi giận, đập bàn một cái hạ lệnh, “Nói với hắn
nếu còn không đến lập tức đốt phòng của hắn để hắn không còn chỗ ở nữa!
Không đúng, trực tiếp trói về đây đi!”
Bổn tọa tin tưởng chỉ cần hắn đến, bằng kỹ năng diễn BOSS xuất
thần của ta, nhất định có thể sỉ nhục hắn, kích thích ý chí chiến đấu
của hắn, để hắn tìm lại được cảm giác sung sướng khi báo thù, cả ngày
lẫn đêm lấy đánh bại bổn tọa làm mục tiêu phấn đấu.
Cuối cùng cấp dưới lăn lội vật vả mới dắt được tên chậm tiêu
kia xông vào cung điện diện kiến bổn tọa, hắn vẫn còn đang ra cái vẻ
chưa tỉnh ngủ, bổn tọa vừa nhìn, sao vẫn dừng ở cấp 4 thế này? Nhưng bổn tọa là BOSS cấp 64 lận đó, cứ coi như là phong thủy vốn có đi… Phải
biết là, muốn coi như là phong thủy thì cũng phải có một cơ hội hợp
phong thủy chứ.
Với cái tình huống này của nhân vật chính, bổn tọa chỉ cần chạm vào hắn một xíu, hắn sẽ tổn thương nội tạng phun máu ngã xuống đất ngay lập tức. Bổn tọa sợ quá không dám động đến hắn, mới lặng lẽ hỏi Tiểu
Chu một chút: “Trông hắn như thế sao lại qua nổi cung điện dưới lòng
đất?”
Tiểu Chu nói: “Còn không phải vì sợ ngài chờ đến sốt cả ruột
sao, chúng em đành phải giúp hắn giết quái, nếu không còn phải chờ thêm
mấy ngày nữa cơ.”
Bổn tọa nghẹn cả họng.
…Nhân vật chính, nhìn ngươi đi, ép tới mức ngay cả nhân vật
phản diện cũng thành bạn tốt, đến Tiểu Chu cũng phải thay ngươi cuống cả lên này.