La Thuần chăm chú nhìn bốn người, sau đó tập trung vào
Diệp Thái. Thấy vẻ tha thiết của ông ta, cuối cùng anh vẫn đi tới, nhìn
Đường Thiền hỏi: "Con người của cháu không có văn hóa gì, làm lính chỉ
biết đánh đánh giết giết, chỉ học được một chuyện, là bảo gia vệ quốc,
bây giờ cô cảm thấy có tác dụng không?"
Đường Thiền bị hậu bối quở trách, rõ ràng sắc mặt rất
khó coi, nhưng ngẩng đầu thấy đôi mắt La Thuần như lóe tia điện, khí thế nghiêm nghị, bà ta lập tức uể oải, cúi đầu nói: "Tôi nói sai rồi..."
La Thuần hỏi tiếp: "Diệp Băng Bồng, bố cô có thể lấy
mạng sống ra để đánh cược, cô lại suýt hại chết bố mình. Nếu hôm nay
không có tôi, cô biết kết quả sẽ thế nào chứ?"
Trong đầu Diệp Băng Bồng hiện lên cảnh tượng La Thuần từ trên trời rơi xuống, cứ như thiên thần bay tới cứu mình, trong khi
trước kia mình đã tổn thương anh vô số lần. Cô ta vô cùng áy náy, nức nở đáp: "Tôi xin lỗi, hồi đấy tôi không nên nói anh như thế, tôi không nên mắng anh... Bố ơi, con xin lỗi, tại con hết..."
Diệp Thái cũng đỏ mắt, ôm con gái nói không nên lời.
La Thuần liếc nhìn Diệp Băng Dung, hít sâu một hơi: "Chú Diệp, cô Đường, cháu vẫn coi mọi người là người nhà, nhưng có lẽ cháu
và Băng Dung thật không hợp, cô ấy nên đưa ra lựa chọn vì cuộc sống của
mình. Chúng cháu đã quyết định ly hôn, ngày mai sẽ đi làm thủ tục."
Anh đã chuẩn bị ly hôn, nên không thể gọi họ là bố là mẹ, nên anh gọi họ là cô chú.
Nói xong, anh xoay người lên lầu, đi thẳng tới sân thượng.
Nhìn bầu trời xanh thẳm, anh thẩn thơ suy nghĩ. Kể từ
khi luồng khí trong cơ thể hô ứng với trời sao, anh luôn cảm thấy trên
bầu trời sao sâu thẳm có hơi thở quen thuộc kết nối chặt chẽ với mình.
Hình như nơi đó có sinh mệnh khác tồn tại.
Trải qua so sánh, thế tục trước mắt thật sự bé nhỏ khôn cùng.
Diệp Băng Dung lặng lẽ lên lầu, trong lòng bỗng trào
dâng một luồng cảm giác kỳ lạ. Rõ ràng cô thấy La Thuần đứng ở trước
mắt, nhưng anh lại như không hề ở đây. Một mình anh đứng sững ở đó giống như một bức tượng.
Lúc này La Thuần thật sự cảm nhận được thứ gì đó rất huyền diệu, nhưng nó cứ thế trôi qua rồi biến mất, không thể tìm lại.
Diệp Băng Dung đi tới bên cạnh anh, vẻ mặt phức tạp,
nói: "Tôi xin lỗi, hai ngày nay khiến anh chịu thiệt... Thật ra thì, tôi chỉ không hài lòng với tính cách độc đoán bảo thủ của bố tôi, chứ không liên quan gì đến anh, anh đừng để trong lòng."
Làn da trắng nõn nà của cô dưới ánh mặt trời càng thêm
trắng sáng cuốn hút. Mái tóc dài tung bay theo gió, trông rất thơ mộng.
Trái tim La Thuần đã rung rinh, nhưng cuối cùng anh lại lắc đầu nói:
"Chuyện nhỏ thôi, anh không để trong lòng."
"Ừm." Diệp Băng Dung không biết nói gì, cô loáng thoáng
cảm thấy La Thuần là người không tệ, nhưng trong lòng cô vẫn luôn hiện
lên bóng dáng của một chàng trai phong độ phóng khoáng khác. Anh ta có
tài hoa, có nội tâm sâu sắc, lại còn lãng mạn và dịu dàng. Tuy hai người vẫn chưa chính thức yêu đương, nhưng cô đã coi anh là người bạn đời lý
tưởng.
Trong cảm nhận của cô, dù thế nào La Thuần vẫn kém hơn một chút.
Tới xế chiều, hai gã cảnh sát tới để điều ra. Diệp Thái ra mặt giải quyết, nhanh chóng đuổi hai người họ đi.
Đường Thiền thở dài nói: "May mắn không phải là Hàn Kim Tuyền trả thù, nếu không Băng Bồng chẳng còn mạng để quay về nữa."
Sắc mặt Diệp Thái rất nghiêm trọng: "Con trai Hàn Kim
Tuyền đã chết, chắc chắn lão ta sẽ báo thù. Hai ngày tới cả nhà không
được tùy ý ra ngoài. Băng Dung, nếu con có việc cần đi đâu thì hãy dẫn
Tiểu Thuần theo, có nó sẽ an toàn hơn."
Diệp Băng Dung nói với La Thuần: "Buổi tối có một buổi
gặp gỡ kinh doanh rất quan trọng, bây giờ chuẩn bị xuất phát, anh chờ
tôi đi thay đồ nhé."
Không lâu sau, Diệp Băng Dung mặc bộ lễ phục màu tím sẫm xuống lầu. Cô trang điểm nhẹ nhàng, trên cổ đeo một sợi dây chuyền kim
cương, trông rất cao quý thoát tục.
Trước khi ra cửa, Đường Thiền nắm tay La Thuần nói:
"Tiểu Thuần, cậu phải bảo vệ Băng Dung thật tốt đấy!" Bà ta rất lo lắng, sợ con gái lớn của mình cũng xảy ra chuyện.
La Thuần thì thấy rất nực cười. Lúc anh đi làm nhiệm vụ ở nước ngoài, những người anh bảo vệ đều là những nhân vật lớn như là tù
trưởng, tư lệnh, quan ngoại giao... Anh có rất nhiều kinh nghiệm, hơn
nữa còn chưa bao giờ xảy ra sơ xuất. Cho dù hai tên Hàn Kim Tuyền xuất
hiện cũng chẳng bày ra được trò mèo gì. Ở trong nước, cùng lắm thì chỉ
là sai sát thủ tới ám sát. Mấy kẻ như thế, một người tới anh giết chết
một, hai người tới anh giết chết hai, thế nên Diệp Băng Dung không thể
gặp nguy hiểm được.
Trước khi đi, La Thuần kiểm tra chiếc xe trước, rồi mới
để Diệp Băng Dung lên xe, lái tới khách sạn Hoành Uy ở trung tâm thành
phố.
Những người có mặt ở đây đều là những nhân vật hiển
hách, các chiếc xe sang trọng đậu kín con đường. Hai người muốn lên
phòng tiệc ở tầng cao nhất, phải cho nhân viên an ninh ở cửa xem thiệp
mời thì mới được vào.
Vừa vào cửa, âm thanh ồn ào náo nhiệp đã phả thẳng vào
mặt. Cả phòng tiệc chật kín người. Sự xuất hiện của Diệp Băng Dung lập
tức hấp dẫn vô số sự chú ý, rất nhiều chàng trai trẻ tiến đến chào hỏi.
Dù sao Diệp Băng Dung cũng có tiếng là mỹ nữ, tuy đã lập gia đình nhưng
sự nổi tiếng của cô vẫn không giảm.
La Thuần đứng ở bên cạnh nhưng hoàn toàn bị bỏ qua. Anh
mặc áo phông quần jean, đa số mọi người đều cho rằng anh là vệ sĩ hay
tài xế gì đó, nên chẳng ai thèm đoái hoài đến anh.
"Băng Dung, lâu lắm không gặp." Một chàng thanh niên mặc vest dạ đi tới, bên cạnh hắn ta là một cô nàng xinh đẹp cao gầy. Hai
người cùng tới chào hỏi Diệp Băng Dung.
Mỹ nữ kia đánh giá La Thuần mấy lần, khóe miệng lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, nói: "Băng Dung, đây chính là anh chồng làm lính của
cô à? Tôi không hiểu cô nghĩ gì luôn đấy! Dương Hải Quân ưu tú như thế,
tất cả mọi người đều thấy hai người là một đôi, sao tự nhiên cô lại đi
lấy một chàng lính vậy? Thấp kém quá đi mất!"
Cô ta nhắc đến người tình cũ của Diệp Băng Dung trước mặt mọi người, hiển nhiên là không coi La Thuần ra gì.
Diệp Băng Dung hơi có vẻ lúng túng, cô biết chuyện mình
gả cho bộ đội đã trở thành trò cười trong mắt người khác, thế nên trong
lòng hơi thấy khó chịu.
La Thuần híp hai mắt lại, nhìn chằm chằm mỹ nữ cao gầy kia, hỏi: "Không biết tôi nên gọi cô là gì?"
Mỹ nữ kia liếc nhìn La Thuần với ánh mắt ghét bỏ, không
thèm phản ứng, Diệp Băng Dung đành phải giới thiệu: "Cô ấy tên là Đinh
Uyển, bên cạnh cô ấy là Trương Văn Hải tập đoàn Thiên Chính, cũng là vị
hôn phu của cô ấy."
Lúc bốn chữ tập đoàn Thiên Chính được nhắc đến, trên mặt Đinh Uyển lập tức xuất hiện vẻ đắc chí, như đang nói Diệp Băng Dung cô
xinh đẹp hơn tôi thì sao, tôi vẫn được gả cho người tốt hơn cô đấy thôi.
Trương Văn Hải rất hứng thú nhìn La Thuần hỏi: "Không biết bây giờ anh La đang làm gì?"
Đinh Uyển cười nhạo: "Còn làm nghề gì nữa, đương nhiên
là nghề ăn cơm chùa rồi. Anh xem dáng vẻ đầu óc ngu si tứ chi phát
triển của anh ta đi, thế này thì cũng chỉ đi làm bảo vệ được thôi."
Mọi người xung quanh nghe thế thì cười ha ha. Có một cô
gái cũng nhỏ giọng bàn tán: "Sao Diệp Băng Dung phải chịu thiệt thòi, gả cho một người chồng như này nhỉ? Anh ta kém xa Dương Hải Quân. Người ta du học ở nước ngoài, tự gây dựng sự nghiệp, còn là tiến sĩ đại học
Oxford, hơn tên lính kia gấp trăm gấp ngàn lần. Rất nhiều thiếu nữ muốn
được lấy anh ta, thật sự không hiểu Diệp Băng Dung nghĩ gì nữa."
Trương Văn Hải cố ý lấy lòng Đinh Uyển, tiếp tục hỏi La
Thuần: "Nghe nói Dương Hải Quân, tình địch của anh cũng tới buổi tiệc
lần này, anh có sách lược gì để ứng phó chưa?"
Nghe hắn ta hỏi như thế, tất cả mọi người đều vểnh tai, muốn nghe xem tên lính xấu xí kia trả lời thế nào.
La Thuần lạnh nhạt đáp: "Một nhân vật vặt vãnh thôi, cũng cần phải ứng phó hả?"
Mọi người im lặng chốc lát, sau đó đều cười ầm lên, vô
số người buông lời chế nhạo: "Tên ngốc này bị điên hả? Đầu óc có vấn đề
đúng không? Hắn ta không thử soi mặt dưới bãi nước tiểu xem mình là ai?
Ngay cả nữa đầu ngón tay của Dương Hải Quân hắn ta cũng không bằng."
Cũng có người lắc đầu nói: "Không ngờ nổi chồng Diệp
Băng Dung chẳng những bất tài, mà còn là một kẻ ngu thích to mồm. Phải
gả cho người như hắn đúng là quá đáng thương."
Đinh Uyển lại càng cười đến run bần bật, chỉ vào La
Thuần nói: "Băng Dung, tên chồng này của cô biết điều thật đấy! Anh ta
nghĩ mình là ai? Là Thượng Đế hả? Dương Hải Quân có thân phận thế nào?
Lại còn dám nói là nhân vật vặt vãnh nữa chứ, cười chết tôi rồi! Hầy,
hay anh ta xem tiểu thuyết nhiều quá, nên đầu óc hơi có vấn đề? Cô mau
đưa anh ta đến bệnh viện khám thử đi!"
Đang lúc này cửa phòng bị đẩy ra, có người kinh ngạc nói: "Dương Hải Quân đến rồi!"