Khách sạn Đế Hào, thành phố Hà Đông.
Trước cửa khách sạn toàn là siêu xe đủ màu đủ dạng, hôm
nay gia đình danh giá Diệp Thái tổ chức đám cưới cho con gái, bao trọn
cả khách sạn này.
La Thuần mặc lễ phục của chú rể, liên tục kính rượu với các quan khách.
Hôm nay là ngày đại hỉ của anh, nhưng anh không vui nổi.
Cô dâu Diệp Băng Dung mặc váy voan trắng, đường cong cơ
thể tinh tế, yêu kiều đến mức không gì tả nổi khiến lòng dạ La Thuần
càng thêm khó chịu. Cô ấy xinh đẹp hơn hẳn sáu năm về trước, chẳng qua
cô không hề mong muốn được lấy anh bằng tấm chân tình, thậm chí còn
thích người khác.
Diệp Băng Dung và anh vốn là bạn nối khố, nhưng từ sau
khi anh tòng quân vào năm mười tuổi, hai người không gặp nhau nữa; lần
này trở về, anh phát hiện ra cô bé Băng Dung mà mình thích đã hoàn toàn
thay đổi rồi.
Nếu không phải di chúc của mẹ anh viết rằng nhất định
phải lấy Diệp Băng Dung, hôm nay anh sẽ không đến lễ cưới này. Sao “Tay
súng của quỷ” từng khiến cả Trung Đông nghe tên thôi đã sợ mất mật có
thể chịu được thứ tủi hờn này?
Thậm chí một số quan khách còn rỉ tai nhau bàn tán rằng, một cô gái xinh đẹp như thế lại phải gả cho một anh lính quèn không có
gì nổi bật.
“Mười mấy tuổi cậu đã bắt đầu đi lính rồi, chẳng có văn
hóa gì cả, sau này phải học hỏi Băng Dung nhiều vào, phải cố gắng vào,
đừng suốt ngày ăn không ngồi rỗi nhàn rỗi lắm chuyện, nhà họ Diệp chúng
tôi không nuôi kẻ bỏ đi!”
Gương mặt Diệp Băng Dung lạnh như băng, cũng tỏ rõ thái
độ không hề bằng lòng, mà những lời mà mẹ vợ vừa nói dường như không
ngừng vang vọng bên tai La Thuần.
La Thuần nhẫn nhịn vô cùng, anh không phải hạng người
mặt dày đeo bám, nếu đôi bên đều không mong muốn thì cuộc hôn nhân này
có nghĩa lý gì?
Anh quay về kết hôn chẳng qua là để thực hiện di nguyện của mẹ, chứ không phải bám víu vào gia đình họ.
“Băng Dung, vui lên nào, có chúng tớ đây mà!”
Không ít khách khứa là bạn tốt của Diệp Băng Dung, dường như họ không hề để La Thuần vào mắt, có người đánh giá anh mấy lần với
vẻ mặt đầy châm chọc, ý tứ khinh thường vô cùng rõ rệt.
Mẹ vợ và quan khách đều thỏa thích sỉ nhục La Thuần, hôm nay anh là chú rể nhưng lại biến thành trò cười.
“Đội trưởng, em với Tiểu Lâm xin kính anh!”
Bàn bên cạnh có một đôi vợ chồng đứng dậy, chàng trai
cao to cường tráng, cô vợ nhỏ nhắn đáng yêu, hai người cùng giơ ly rượu
bày tỏ thành ý với La Thuần.
Trên gương mặt La Thuần cuối cùng cũng hiện ra một nụ
cười, anh giơ chai rượu lên: “Bình Tử, những lời cần nói đều ở trong
rượu cả, nào!”
Hai người từng là chiến hữu cùng nhau vào sinh ra tử.
Trong lễ cưới này, La Thuần chỉ mời một người bạn là cậu ấy, hai người
thẳng thừng uống cạn một chai rượu trắng, đây là tác phong quen thuộc
của cả hai khi còn trong quân ngũ.
Người ngồi ở một bàn khác toàn là thanh niên, ai cũng
mặc đồ hiệu từ đầu đến chân và rất chú trọng ngoại hình, xem ra đều là
cậu ấm cô chiêu, gia đình khá giả.
La Thuần không thích chào hỏi gì những người này, chuẩn
bị tâm lý uống bừa một ly rượu rồi đi, không ngờ một thanh niên ngồi ở
vị trí trung tâm vỗ bàn và nói: “Chuyện gì thế hả? Vừa nãy uống cả chai
rượu với người ta, bây giờ uống với bọn này thì chỉ cầm ly cho có lệ,
sao đấy hả? Coi thường bọn tao à?”
“Nào, uống chai rượu này đi!” Bên cạnh có người đẩy cả
một chai rượu trắng còn đầy nguyên tới trước mặt La Thuần, cười hi hi ha ha nhìn anh, cứ như đang xem xiếc khỉ vậy.
La Thuần cười ha hả nhấc chai rượu lên: “Được thôi, ai uống cùng tôi?”
Có người lạnh nhạt đáp: “Xem ra mày không hiểu rồi, ý tứ của Hàn thiếu gia là bảo mày biểu diễn uống cả chai rượu trắng này cho
mọi người xem, ngày đại hỉ của mày mà, biểu diễn một tiết mục góp vui
thôi, hiểu không?”
Thanh niên ngồi ở chính giữa mới lên tiếng trước đó
trông rất thản nhiên, vắt chân không nói gì, chắc hẳn chính là cậu Hàn
mà đám người kia nhắc tới.
La Thuần nhìn hắn một lúc lâu rồi mới nói: “Anh là Hàn
Khắc đúng không, đừng gây chuyện ở đây, có bản lĩnh thì uống với tôi,
mỗi người một chai rượu!”
Mặt mũi Hàn Khắc biến sắc, hắn đột ngột giơ ly rượu lên, hất nguyên ly rượu đầy vào mặt La Thần, giở giọng khinh thường: “Mày là cái thá gì, nghĩ mình xứng đáng uống rượu với tao? Băng Dung đúng là bị mù, làm sao có thể kết hôn với một thằng nhà quê như mày chứ?”
Những người khác trên bàn tiệc đều cười hí hí, mắt nhìn
La Thuần, hiển nhiên họ đã có âm mưu từ trước, mọi người ở các bàn xung
quanh bị âm thanh thu hút, nhìn thấy chú rể mới thê thảm như vậy cũng
lục tục che miệng cười trộm.
Còn Diệp Băng Dung từ đầu đến cuối lại không hề có hành động gì như thể tất cả mọi chuyện không liên quan đến cô.
Hiển nhiên, cả cô lẫn mẹ cô đều không đồng ý với cuộc
hôn nhân này, nếu không, họ không thể để mặc bao nhiêu người hùa nhau sỉ nhục La Thuần như vậy. Có lẽ chắc họ cũng hi vọng La Thuần không chịu
nổi sự nhục nhã mà chủ động yêu cầu ly hôn.
La Thuần nhìn Hàn Khắc, bình tĩnh nói: “Nếu anh xin lỗi tôi, tôi sẽ không truy cứu chuyện này!”
Hàn Khắc cười như điên: “Mọi người nghe thấy chưa, tên ngốc này chắc uống rượu nhiều quá lú cả đầu, bảo tôi xin lỗi anh ta?”
Những người khác trên bàn tiệc cũng bật cười ha hả, nhìn La Thuần như nhìn một tên ngốc.
Hàn Khắc tiếp tục tỏ vẻ khinh miệt: “Mày không thèm nhìn lại xem mày là cái thá gì, tưởng mình là con rể nhà họ Diệp thật à?
Mình chỉ là một con chó của nhà họ Diệp thôi, hiểu chưa? Thứ rác rưởi!”
La Thuần quay đầu liếc nhìn Diệp Băng Dung: “Đây là bạn bè của em à?”
Diệp Băng Dung tỏ ra thiếu kiên nhẫn: “Đi thôi, đừng làm mình mất thể diện trước mặt người khác nữa.”
Mất thể diện!
Trái tim La Thuần bị đâm mạnh một nhát, chính vào thời
khắc này, một xíu kiên nhẫn sau cùng của anh đối với Diệp Băng Dung cũng mất sạch, anh nhếch miệng cười, sau đó đột ngột nhấc chai rượu trên bàn lên, đập mạnh vào đầu Hàn Khắc.
Một tiếng “xoảng” vang lên, chai rượu vỡ nát, đầu của Hàn Khắc cũng bê bết máu tươi, vô cùng chật vật.
Mấy kẻ ngồi cùng bàn với Hàn Khắc lục tục vỗ bàn đứng lên, hô hào ầm ĩ: “Mẹ kiếp, mày thích chết à!”
“Đắc tội với Hàn thiếu gia thì mày đừng hòng sống nữa, đập chết nó đi!”
Một đám người quơ ngay chai rượu xông về phía La Thuần, đột nhiên có một bóng người ở bên xông ra.
Sau mấy tiếng đùng đùng đùng, cùng với đó là tiếng xương khớp vang lên răng rắc răng rắc, cả một bàn tiệc ai cũng ngã lăn trên
nền đất kêu gào ầm ĩ, có người bị bẻ khớp cánh tay, có người bị đạp gãy
xương chân.
Lý Bình cầm một cái chân bàn không biết từ đâu ra trong
tay, quát lên: “Tất cả ngoan ngoãn nằm đó cho tao, không được nhúc
nhích!”
Khi còn đánh trận ở nước ngoài, anh đã làm việc này quá
nhiều lần, có điều khi đó trong tay anh cầm súng, phần tử khủng bố nào
không nghe lời, anh bóp cò cho nó bay não luôn.
La Thuần đột nhiên ra tay, anh giơ tay túm chặt cổ của
Hàn Khắc, điềm tĩnh nói: “Cho mày hai lựa chọn, quỳ xuống dập đầu xin
lỗi, hoặc là, chết!”
Nói rồi lòng bàn tay anh bắt đầu siết chặt lại!
Hàn Khắc cảm thấy sức lực trên cổ mình càng lúc càng mạnh, đến cả hít thở cũng khó khăn.