Mặt trời đốt cuối chân trời thành đường sáng đỏ nhạt, mặt nước phản chiếu khoảng màu tuyệt đẹp.
Lắm Lời ngồi bên cạnh nàng, ngơ ngác nhìn bên kia bờ sông.
“Cậu nhìn gì mà tập trung thế?” Nàng huơ huơ tay trước mặt cậu.
Cậu chỉ vào bên kia bờ: “Ở đó là chùa ư?”
Ôn Sơn Hải nhìn theo ngón tay cậu, mắt sáng lên: “Hình như vậy, ấy, ở đó có chùa hồi nào vậy kìa? Chẳng lẽ là… chùa Vân Độ?”
“Là nơi cha cô ở?” Cậu hỏi.
“Không biết nó như thế nào nữa, mẹ ta chưa nói bao giờ.” Nàng cười.
“Rõ rồi.” Lắm Lời nhìn ngôi chùa như ẩn như hiện, vẻ mặt buồn bã.
“Gì cơ?” Nàng tò mò.
Lắm Lời mấp máy môi mấy cái rồi mới nói nhỏ: “Giống… giống chùa Kim Phật.”
“Chùa Kim Phật là đâu?”
“Là nơi ta lớn lên.” Lắm Lời lục lại ký ức, “Ta không có cha mẹ, từ
nhỏ đã sống ở chùa Kim Phật, ở đó có sư phụ, có sư huynh sư đệ, có cả
phương trượng không thích cười. Sư phụ dạy ta ngồi thiền niệm kinh, sư
huynh dạy ta và sư đệ đi lấy nước suối và giặt quần áo, có lần ta ngã
xuống nước, sư đệ tốn rất nhiều sức lực mới kéo ta lên được, nhưng giày
của ta bị nước cuốn trôi. Vào những tối mùa hè, tam sư huynh rất thích
dẫn bọn ta đi ra sau núi ngắm đom đóm, nhưng không được bắt chúng vì như thế sẽ bị sư phụ mắng, sư phụ nói không thể làm tổn thương sinh linh.
Lúc ăn cơm, sư huynh sẽ lựa những cọng rau non nhất cho nhóm tiểu sư đệ
bọn ta, đại sư phụ xào rau ngon lắm.”
Ôn Sơn Hải cười, nói: “Coi bộ cậu sống rất vui vẻ.”
Lắm Lời gật đầu: “Vui lắm.”
“Bây giờ cậu còn sống ở chùa Kim Phật không?” Nàng hỏi.
Ánh mắt của Lắm Lời trở nên ảm đạm: “Không. Trên đời này không còn chùa Kim Phật nữa.”
Nàng ngạc nhiên: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Ta cũng không biết.” Lắm Lời cười khổ, “Lúc ta tỉnh lại, trước mắt
tối đen, mũi nghe thấy mùi khét và cả mùi tanh nồng của máu. Cho đến khi có người đẩy thi thể đè trên người ta ra, ta mới nhìn thấy ánh sáng.”
Ánh mắt của cậu có phần hoảng hốt, “Một bàn tay đưa tới trước mặt ta, có người hỏi ta, cậu chưa chết hả?”
Nàng bồn chồn: “Sao lại thế? Sao lại có thi thể?”
“Đầu óc ta trống rỗng, vô thức vươn tay, nắm lấy bàn tay duy nhất kéo được ta ra ngoài.” Cậu kể tiếp, “Đào Yêu kéo ta ra khỏi đống xác chết,
chuyện đầu tiên nàng ấy làm là ném ta xuống sông, nàng ấy nói trên người ta toàn là máu, ghê quá. Chùa Kim Phật đã bị cháy rụi thành một đống
hoang tàn, sư phụ, sư huynh đệ của ta đều biến thành xác chết trong đống hoang tàn ấy, trừ ta, không một ai ở chùa Kim Phật may mắn sống sót.”
Nàng thảng thốt che miệng, không tưởng tượng nổi chuyện khủng khiếp
nhường ấy lại xảy đến với tiểu hòa thượng trông rất bình thường này.
“Đào Yêu nhận nuôi ta.” Cậu dần lấy lại bĩnh tĩnh, mỉm cười, “Ta sống ở Đào Đô cùng nàng ấy, tính tình nàng ấy lạ lắm, buồn vui thất thường.”
Ôn Sơn Hải hơi khó hiểu: “Đào Yêu? Đào Đô? Là thị trấn hả?”
“Đào Đô là một thế giới khác, ở nhân thế nhưng cũng tách biệt với
nhân thế.” Lắm Lời chậm rãi nói, “Bên trên nhân gian có Thiên giới, Côn
Luân, đó là vùng đất của thần linh và tiên quân, cùng quản lý thiên địa
nhân thế, còn Đào Đô thì khác với bất cứ đâu, nó rất khép kín, không
quản chuyện thần tiên, mặc kệ chuyện loài người, suốt ngàn vạn năm, nó
chỉ quan tâm tới một loài duy nhất: yêu quái. Yêu quái trong thiên hạ
đều thuộc quyền quản lý của Đào Đô. Sau khi rời chùa Kim Phật, ta luôn
sống ở đó cùng Đào Yêu.”
“Đào Đô…” Nàng nhìn Lắm Lời, “Vậy Đào Yêu mà cậu nhắc tới là ai?”
“Nàng ấy là đại phu của Đào Đô, chuyên chữa bệnh cho yêu quái.” Cậu
cười, “Cũng là cha mẹ cơm áo của ta, nếu không có nàng ấy, có lẽ ta đã
chết từ lâu rồi. Nhưng mà nàng ấy thường xuyên bắt nạt ta, luôn nói ta
là đồ vô dụng, lời nói chẳng tình cảm chút nào.”
Nàng suy nghĩ một chút, hỏi: “Bạn đồng hành mà cậu nói là nàng ấy?”
“Đúng vậy.” Cậu gật đầu.
“Nàng ấy mắng mỏ, bắt nạt cậu như thế mà cậu vẫn đi theo?” Nàng khó
hiểu, “Nếu là ta, nếu có người mắng ta là đồ vô dụng, ta sẽ không làm
bạn với kẻ đó nữa.”
Lắm Lời cười lắc đầu: “Ta quen rồi.” Nói xong, cậu lại chăm chú nhìn
mặt nước yên ả, nói tiếp, “Nàng ấy chỉ có một mình nhưng lại giả vờ như
náo nhiệt lắm. Có ta, nàng ấy mới không cô đơn.”
“Không hiểu nổi cậu.” Nàng bĩu môi, “Bị mắng mà vẫn tình nguyện ở lại.”
“Ta phải về với nàng ấy, cũng giống như cô phải về nhà vậy đó.” Cậu
đứng dậy, nhìn ánh hoàng hôn, “Cô còn trẻ, sẽ gặp được người khác thôi.”
“Ta không nhỏ.” Cậu lúng túng, “Không ngại nói với cô, từ sau khi
được Đào Yêu nhặt về, thân thể của ta không có bất cứ thay đổi nào, vì
vậy dù đã trôi qua rất nhiều năm, dáng vẻ của ta vẫn như cũ. Thực tế là
ta còn lớn tuổi hơn cô nữa đó, cho nên bất kể thế nào, ta cũng không thể gọi cô là tỷ tỷ.”
“Người xuất gia không nói dối.” Cậu thành thật nói, “Đi thôi, tuy ta
không biết hiện tại chúng ta đang ở đâu nhưng chắc chắn sẽ tìm được lối
ra.”
“Ở đây…” Ôn Sơn Hải chầm chậm đứng lên, nhíu mày, “Ta biết. Chắc chắn là ta biết… Nhưng ta không nghĩ ra. Ta ở đây đã lâu, nhưng chỉ có một
mình… Sau đó các tiểu hòa thượng khác cũng tới, họ cũng ngang tuổi như
cậu, nhưng ai cũng sợ ta, sợ mọi thứ ở đây… Họ chạy tán loạn khắp nơi,
sau đó…” Càng nói nàng càng nhíu chặt mày: “Sau đó bị ăn thịt.”
Lắm Lời thấy sắc mặt nàng càng lúc càng khổ sở thì vội nắm cánh tay
nàng: “Cô đừng sốt ruột, từ từ nghĩ. Nếu nghĩ không ra, chúng ta từ từ
tìm đường là được.”
“Không… Ta biết mà!” Nàng hất tay cậu ra, ngồi xuống đánh mạnh vào
đầu mình, nói năng lộn xộn: “Các cậu muốn ta biến mất… Có người đi vào,
có quái vật… Các cậu muốn ta biến mất…”
Trời tối đen, gió lớn bỗng nổi lên, mặt nước yên ả chợt nổi sóng cuồn cuộn, trên bờ sông, lá rụng tán loạn.
“Sơn Hải! Đừng nghĩ những chuyện quái lạ đó nữa!” Lắm Lời biết không
ổn, la lớn, “Hãy nghĩ tới việc ban nãy cô chơi tò he, cả việc ăn hoa quả khô nữa! Nghĩ tới việc chúng ta tản bộ trong ánh hoàng hôn đi!”
Tựa như không nghe được lời cậu nói, Ôn Sơn Hải vẫn ngồi đó, khổ sở
lắc đầu, lặp đi lặp lại: “Các cậu muốn ta biến mất… Ta sẽ biến mất…”
“Không đâu! Cô sẽ không biến mất!” Lắm Lời lay mạnh vai nàng, “Cô sẽ sống thật tốt, chúng ta sẽ bình an trở về!”
Đột nhiên, tiếng bước chân khiến người lòng người hoảng sợ vang lên từ phía sau. Mỗi một bước như làm trời đất rung chuyển.
Lắm Lời căng thẳng quay đầu lại, một cái bóng khổng lồ, không có ngũ
quan, toàn thân được bao bọc bởi luồng khí đen, giương nanh múa vuốt
chạy về phía họ.
Đây là quái vật mà Ôn Sơn Hải nói? To quá, chắc chắn đánh không lại,
vậy niệm kinh có tác dụng không? Thôi bỏ đi, nên chạy thì hơn…
“Đứng dậy mau!” Cậu cũng không biết mình lấy sức lực ở đâu ra, kéo Ôn Sơn Hải bỏ chạy.
Nhưng tốc độ của họ không thể đọ nổi với kẻ đang đuổi theo. Lắm Lời
chợt ngã nhào, cảm thấy chân mình như bị thứ gì đó giữ chặt, quay đầu
nhìn lại, một vòng khí đen như dây thừng đang quấn lấy chân mình, quái
vật ở gần ngay gang tấc, miệng nó dày đặc khí đen. Trong chớp mắt, Lắm
Lời bị tóm lên giữa không trung.
“Lắm Lời!” Ôn Sơn Hải đã tỉnh táo trở lại, nàng ra sức gọi to, tóm chặt lấy tay cậu, “Đừng! Đừng buông tay!”
Hai người cùng lơ lửng giữa không trung.
“Đừng để bị nó ăn thịt, xin cậu đấy.” Ôn Sơn Hải khóc như mưa, “Mẹ ta muốn ta làm con người, nhưng ta không muốn, ta không thấy làm yêu quái
có gì đáng xấu hổ cả! Ta không sợ nhìn thấy tuổi thọ của người khác, ta
không sợ ánh mắt ghét bỏ của người khác, vì vẫn có người không ghét ta
mà. Ta chỉ sợ ngay cả chính mình mà ta cũng không được làm! Ta không
muốn biến mất, ta không muốn bị con quái vật này chiếm cứ cơ thể, ta
không muốn quên hết những việc mà ta đã trải qua.”
Lắm Lời ngẩn người, chợt cảm thấy tay bị trượt khỏi, trơ mắt nhìn Ôn Sơn Hải rơi xuống đất.
“Sơn Hải!” Cậu gọi to, ngoảnh đầu lại lần nữa, trước mặt là cái miệng rộng không đáy, trong đó không có lưỡi cũng chẳng có răng, chỉ có một
vòng xoáy toát ra luồng khí nguy hiểm.
Cậu sẽ chôn thân trong đó? Đào Yêu lại chỉ có một mình? Nguyện vọng
của Liễu công tử sẽ dang dở? Cuồn Cuộn thì sao, có bị lưu lạc rồi bị ăn
thịt không?
A di đà Phật.
Cậu nhắm chặt mắt lại.
Thân thể giống như đang xoay tròn, không rõ là nóng hay lạnh, đầu đau nhói, sau đó cơn đau lan rộng khắp thân. Trong vòng khí đen hỗn loạn,
cậu co rúc người lại, cơ thể không ngừng rơi xuống, mọi hình ảnh và âm
thanh bỗng chốc biến mất.
Đột nhiên, cậu mở mắt, một đốm ánh sáng màu xanh xuất hiện trong ánh
mắt. Trong bóng tối, ánh sáng xanh càng lúc càng mạnh, cùng với tiếng nổ rung trời, bầu trời, phố xá, quái vật, và cả Ôn Sơn Hải, toàn bộ thế
giới vỡ tan tành…