Đang là mùa xuân nên thời tiết khá ấm, tới giữa trưa phơi nắng lâu
còn bị đổ mồ hôi. Lắm Lời ôm bình nước rỗng, ỉu xìu trốn dưới gốc cây có tán lá cũng tương đối ỉu xìu, một luồng khói cay mắt chợt xông ra từ bờ tường màu đỏ sậm làm Cút Xéo đang nằm bẹp hắt hơi liên tục.
Tuy Lắm Lời không rành đọc bản đồ nhưng vẫn thấy hướng về Vu Thành
khác với hướng đi kinh thành. Cậu từng thắc mắc với Đào Yêu, nói hướng
đến Vu Thành hình như là đường vòng, muốn đi kinh thành thì phải đi
đường khác mới đúng, nhưng Đào Yêu cứ nhất quyết đi theo hướng này, còn
nói đường nào cũng dẫn tới kinh thành, bất kể xa gần cũng đều là tu hành cả, đừng nên mang lòng phân biệt, thân là hòa thượng mà ngay cả đạo lý nhà Phật này cũng không hiểu, lại đi so đo mấy bước chân, hạn hẹp thế
này thì bao giờ mới tu được chánh quả… Hay rồi, Lắm Lời không phản bác
được, không nên cãi nhau với kẻ mù đường còn thích nói lý lẽ.
Nhưng mà thực sự quá xa, vốn dĩ chẳng dư dả bao nhiêu, chỉ dựa vào
hóa duyên, được bữa nào hay bữa đó, cũng may Đào Yêu tạm thời kiểm soát
được bản thân, trên đường đi không còn ngứa tay thử vận may nữa, nhiều
lắm là mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm sòng bài, sau đó xoa tay rì rầm gì đó
mà thôi, tóm lại là trên đường tới Vu Thành, tâm trạng của nàng rất tốt, chả biết vui vì điều gì, thái độ với Cút Xéo cũng tốt hơn nhiều, còn
nói ngày nào đó sẽ tìm con cáo cái để làm vợ nó…
Đằng sau bờ tường đỏ sẫm này là nơi náo nhiệt nhất Vu Thành, có cửa
tiệm hoan lạc, có đạo quán hương khói, có cả “Thần Nữ Các” còn thịnh
hương khói hơn cả đạo quán, mà nó lại tọa lạc ở đối diện đạo quán, đó là một cửa tiệm bình thường, treo tấm biển bọc lụa đỏ, đề ba chữ “Thần Nữ
Các”, mỗi chữ như được mạ vàng, sáng rực dưới ánh nắng, rất xa hoa. Bên
trái cánh cổng dựng một cái lư hương cao nửa thân người, bên trong cắm
đầy nhang đủ loại; bên phải cánh cổng có người đàn bà trung niên vấn tóc sau đầu, tóc tai láng mượt, thân hình đẫy đà, mặc cái áo choàng đỏ rực
trông hệt như cái bao lì xì khổng lồ ngồi ở đằng sau mấy tấm ván to đang loay hoay xếp nhang. Một cái tượng Thiềm Thừ(1) to được làm
bằng đồng thau đang há mồm đứng ở một góc, trên cổ còn đeo chuông. Phàm
là ai có chuyện muốn cầu xin Thần Nữ Các, trước khi đi vào trong đều ném tiền vào miệng nó. Sau đó người đàn bà trung niên đưa cho họ một nén
nhang, chờ đốt nhang xong, họ sẽ thành tâm lạy tấm bảng Thần Nữ Các rồi
mới cắm nhang vào lư hương. Xong xuôi, người đàn bà trung niên sẽ đưa
cho họ tờ giấy ghi số thứ tự, từ số mười đổ lại thì có thể vào trong
chờ, còn lớn hơn số mười thì chỉ có thể chờ ở bên ngoài, ngay cả chỗ
ngồi cũng không có.
(1) Tượng Thiềm Thừ: tượng Cóc ngậm tiền.
Khách đến Thần Nữ Các rất đông, trước lư hương người này vừa cắm
nhang xong là lập tức tới lượt người khác tiến lên, chưa bao giờ tắt
nhang, trong bụng Thiềm Thừ nhanh chóng chật ních tiền bạc, ắt hẳn hằng
ngày người đàn bà trung niên phải nhiều lần mở cái bệ tượng để lấy tiền
ra.
Mấy tiểu đạo sĩ mang theo rau quả đi tới trước Thần Nữ Các, gương mặt hiện rõ sự khinh thường nhưng cũng ẩn chứa niềm hâm mộ, một nơi chẳng
phải chùa cũng không phải đạo quán mà hương khói còn thịnh hơn chỗ của
họ, ai mà vui nổi.
Đào Yêu còn chưa vào Vu Thành mà đã nghe được đại danh của “Thần Nữ
Các”, nàng đi cùng với mấy người đàn bà cũng đang đi tới Vu Thành, ai
nấy đều xách theo con gà, mệt mỏi đi vào thành, một người trong số đó
tóm lấy Đào Yêu, hỏi nàng có biết đường tới Thần Nữ Các không, Đào Yêu
nói nàng cũng lần đầu tiên đến đây nên không biết. Trông họ rất sốt
ruột, lại kéo một người dân bản xứ để hỏi, nhận được đáp án, cả nhóm
tăng tốc. Thấy họ vội vã, Đào Yêu tò mò hỏi người dân bản xứ nọ, Thần Nữ Các là gì, là một ngôi miếu ư? Người dân bản xứ đó xua tay, nói đó
không phải là chùa miếu cũng chẳng phải đạo quán, bên trong chỉ có một
người phụ nữ, được gọi là Cổ bà bà. Tầm một năm trước, Cổ bà bà dẫn theo mấy thuộc hạ của bà tới đây, mướn một cửa hàng rồi mở “Thần Nữ Các”,
nghe nói là chuyên giải quyết nhân duyên cho người ta. Qua một thời gian sau, không biết vì sao mà trở nên hưng thịnh, những người thường đến
đạo quán cầu duyên cũng trở thành khách của Thần Nữ Các, một đồn mười,
mười đồn trăm, người nghe danh đến đây càng ngày càng nhiều.
Đào Yêu thấy kỳ lạ, nói vậy thì Thần Nữ Các không gì không làm được
chính là mai mối cho người ta? Vị dân bản xứ nọ càng tỏ ra thần bí, nói
Cổ bà bà còn lợi hại hơn cả bà mai. Nam nữ bình thường thì không nói,
đến cả những cô gái mặt mũi xấu xí, khuyết tật, không ai thèm cưới, nghe nói sau khi tới Thần Nữ Các không bao lâu cũng tìm được lương duyên,
còn những người người khóc than lang quân nhà mình trai gái hoặc có mâu
thuẫn với phu quân, chỉ cần tới chỗ Cổ bà bà, không ai là không hóa giải được khốn cảnh. Thậm chí có người còn nói Cổ bà bà là hạ thế của Nguyệt Lão, những người được giúp đỡ đều tôn bà ấy làm thần tiên sống. Hơn nữa bên ngoài Vu Thành chính là Vu Sơn, truyền thuyết kể lại trên núi Vu
Sơn có Thần Nữ, mà Cổ bà bà lại nói bà ấy đến từ chỗ sâu thẳm ở Vu Sơn,
thế là mọi người lại càng tin tưởng vào năng lực của bà ấy.
Nghe xong, Đào Yêu mừng muốn xỉu, lên tiếng hỏi Thần Nữ Các ở đâu rồi đi một mạch về nơi đó.
Bên ngoài tường rào, Lắm Lời đuổi theo Đào Yêu, kéo nàng lại: “Cô đi tới đó làm gì?”
“Thì Lôi Thần đó!!” Mắt nàng sáng rỡ, “Nếu “Thần Nữ Các” lợi hại thế thật thì ta phải nhờ bà ấy làm mai cho ta.”
Trong không trung vang lên tiếng thở dài của Liễu công tử: “Người ta
nói mười tám tuổi hoa động lòng xuân, cô đã qua không biết bao nhiêu cái mười tám rồi đó.”
Đào Yêu không giận, tỏ vẻ ngượng ngùng: “Nhưng mà người ta muốn thành gia lập nghiệp, nếu kết thành vợ chồng cùng nam tử như Lôi Thần, ta nằm mơ cũng cười đến tỉnh. Đẹp trai quá mức, chỉ cần nhìn gương mặt ấy thôi cũng cảm thấy mình có cả thế giới!”
“Cô chỉ mới gặp người ta có một lần thôi đó…” Lắm Lời chắp tay trước
ngực, “Hơn nữa người ta chẳng hề ngó ngàng tới cô. Thí chủ Đào Yêu, loại bỏ tâm ma càng sớm càng tốt.”
“Tâm ma con khỉ!” Đào Yêu cốc cái đầu trọc của cậu, “Chắc chắn là vì
ngày nào cũng ở chung với thằng đầu trọc ngốc nghếch cả đời chẳng thể
nào có nhân duyên nhà cậu với một con rắn đực có khả năng thích đàn ông
nên mới ảnh hưởng tới nhân duyên của ta. Chứ không thì với sức quyến rũ
của ta, có khi con ta đã biết đánh nhau rồi!”
Liễu công tử nổi giận: “Con mắt nào của cô thấy ta thích đàn ông! Bịa đặt có giúp cô no không?”
“Vậy chớ sao cả đống tuổi rồi mà huynh vẫn chưa có vợ?”
“Tiêu chuẩn của ta rất cao, hạng phấn son dung tục sao lọt nổi vào mắt ta!”
“Hay là huynh cũng tới Thần Nữ Các với ta đi, biết đâu tụi mình lại được bước ngoạt mới. Lắm Lời thì dẹp, trừ khi nó hoàn tục.”
“Hai người muốn đi thì đi đi, đừng kéo ta theo.” Lắm Lời liên tục lắc đầu, “Tuy ta không dám nhận mình đọc nhiều sách vở nhưng cũng am hiểu
hơn những kẻ mù chữ. Cổ bà bà nói bà ta tới từ Vu Sơn, cố ý dựa hơi Thần Nữ, nhưng theo ta được biết, Vu Sơn có Thần Nữ trong truyền thuyết
không phải là ngọn núi Vu Sơn ở phía sau Vu Thành!”
“Quan tâm làm gì ba cái chuyện đó.” Đào Yêu quyết tâm, “Các người không đi thì thôi, ta đi một mình.”
Đúng là hết cách, đường đường là Quỷ Y Đào Đô mà cũng không thoát
khỏi chuyện của các cô gái mới lớn. Lắm Lời nhìn làn khói cao nghi ngút
trong không trung, bất đắc dĩ niệm kinh. Với cả chẳng lẽ Lôi Thần đẹp
trai lắm sao? Cũng chỉ có hai mắt một mũi một miệng thôi mà? Hầy!