“Vậy ngươi cứu nó đi, ha ha ha!” Thiết Đầu liếc cậu, chỉ là một thằng nhóc mười hai tuổi, đến cả cây thương còn không cầm nổi, chưa giết được một ai, thậm chí còn chưa xông pha chiến trường thực sự, vậy mà lại ở
đây giả làm Bồ Tát, muốn hắn thả con hồ ly này.
Thiết Đầu là lão đại của quân trướng, bên dưới có mười mấy tiểu binh, ai cũng phục tùng hắn, nguyên nhân chỉ có một, Thiết Đầu lớn tuổi nhất, sức lực cũng mạnh nhất, không nghe lời là bị đánh. Nhưng tên tiểu quỷ
này lại dám phá vỡ quy tắc. Cậu chỉ mới mười hai tuổi, là binh lính nhỏ
nhất ở đây, nhưng cậu không nghe lời. Thiết Đầu thích bắt chim bắt thú,
hắn làm một bộ cung tên, con chim nào bị hắn chấm trúng thì không tài
nào thoát được; hắn am hiểu các loại bẫy để bẫy thú, mỗi lần vào rừng,
chưa bao giờ trở về tay không. Con chim con thú rơi vào tay hắn đều biến thành những miếng thịt trên đống lửa, nếu tâm trạng tốt thì hắn sẽ chia cho các tiểu binh đang thèm thuồng ở bên cạnh, nhưng điều kiện là các
tiểu binh phải giả làm thành khỉ hoặc bất cứ con vật nào mà hắn cảm thấy buồn cười cho hắn xem, hắn vui thì sẽ thưởng cho miếng thịt. Gần đây
tiết trời buốt giá, quân lương thiếu hụt, nơi đóng quân là chỗ khỉ ho cò gáy dẫu có tiền cũng chẳng mua được gì, được ăn thịt thì cho dù giả làm khỉ cũng không vấn đề. Nhưng thằng tiểu quỷ này chưa bao giờ giả làm
khỉ, toàn lấy bánh bột ngô cứng quèo ngâm vào nước cho mềm rồi ăn.
Đó là một trong những nguyên nhân Thiết Đầu không thích cậu, một
nguyên nhân khác là xuất thân của tên tiểu quỷ. Cậu khác với những tiểu
binh ở đây, phụ thân cậu làm trong quân đội, là con cái nhà tướng, còn
nhỏ tuổi mà đã tòng quân, nghe nói đó là ý của “cấp trên”, sự thật thế
nào thì cấp bậc của Thiết Đầu không thể nào biết được, chỉ biết “cấp
trên” có lệnh cậu không cần phải ra chiến đấu, chỉ cần giữ lại làm
chuyện vặt ở hậu phương mà thôi.
Thiết Đầu ghen tị với cậu. Trừ không cần ra chiến trường, cậu không
có đặc quyền gì nữa, vì vậy Thiết Đầu chẳng chút kiêng dè, thường ngày
toàn kiếm chuyện để chỉnh cậu: người khác chỉ cần nấu hai thùng nước thì cậu nấu bốn thùng; chuồng ngựa đã dọn rửa sạch sẽ, Thiết Đầu vẫn bảo
cậu rửa thêm lần nữa; trong quân trướng, đệm giường của cậu là cái mỏng
nhất, ban đêm thường xuyên giật mình tỉnh giấc vì lạnh; họ có nhiệm vụ
chôn xác các binh sĩ đã chết khi được chuyển từ chiến trường về, hai
quân giao chiến, máu nhuộm chiến trường, rất nhiều người đi và không bao giờ trở về, nằm xuống đất, nhiều người chết còn chẳng được toàn thây,
Thiết Đầu biết cậu thiếu trải nghiệm nên luôn phân cho cậu xử lý các cái xác thảm thiết nhất, Thiết Đầu muốn lấy nỗi sợ của cậu ra để làm trò
cười.
Với quân lệnh, cậu không cãi lời Thiết Đầu, nhiều lần một mình đẩy xe xác chết không nguyên vẹn bị thối rữa vào rừng để tìm chỗ chôn, lần nào tay cậu cũng run lẩy bẩy nhưng các đồng liêu đều được mai táng thỏa
đáng. Buổi tối, Thiết Đầu cố ý kể chuyện ma ở trong quân trướng, cậu vờ
như không nghe nhưng đến nửa đêm lại không dám đi tiểu, cố nhịn tới rạng sáng. Dẫu sao, cậu cũng chỉ mới mười hai tuổi.
Cậu chưa bao giờ xung đột trực diện với Thiết Đầu, nhưng lần này thì khác, vì một con cáo.
Nó bị Thiết Đầu mang về sau chuyến vào rừng hôm qua, bị nhốt trong
lồng sắt, trên cổ bị buộc sợi dây. Mọi người chưa từng thấy con cáo nào
có màu lông như nó. Trắng, hồng, đen, họ đều thấy hết rồi, nhưng chưa
từng thấy lông chia ra hai màu đen trắng, từ chóp mũi cho đến đỉnh đuôi
tạo thành ranh giới rõ rệt, ánh mắt nó cũng rất kỳ lạ, đôi mắt màu xám
tựa như màn sương dày lộ ra ánh sáng nhạt. Có người đùa chắc là có họa
sĩ nào đó lười, vốn dĩ muốn vẽ con cáo màu đen nhưng vẽ được một nửa thì lười vẽ tiếp.
Nó co rúc trong lồng sắt chật hẹp, không có bất kỳ phản ứng nào với sự trêu chọc từ bên ngoài, thỉnh thoảng vẫy cái đuôi xù.
Lần này, Thiết Đầu không có ý định làm thịt nó, hắn nói hiếm khi bắt
được cáo, tuy màu lông kỳ dị nhưng lại mượt mà, hơn nữa đuôi rất đẹp,
cho nên muốn dâng cho phu nhân, trước kia hắn từng nghe thị nữ của phu
nhân nói phu nhân muốn có cái khăn choàng đuôi cáo.
Phu nhân là người vợ thứ ba của Vương gia, đàn hay múa đẹp, Vương gia rất cưng chiều nàng, ngay cả đi đánh giặc cũng dẫn nàng theo, nếu lấy
lòng phu nhân thành công, lo gì không được thăng chức.
Đám nhãi ranh tham ăn nói nếu chỉ dâng đuôi thôi thì sao bây giờ
không giết nó để nướng lên ăn, chừa lại cái đuôi dâng cho phu nhân là
được. Thiết Đầu phản đối, bảo phải dâng lên khi con cáo còn sống, hắn
muốn chặt đuôi cáo trước mặt phu nhân để bày tỏ lòng thành.
Họ thảo luận vô cùng sôi nổi, con cáo mở to đôi mắt màu xám, nhìn bọn người bàn luận về số phận của nó qua song sắt.
“Không có khăn choàng cổ, phu nhân cũng không lạnh chết đâu.” Trong góc, có người nói vậy.
Tiếng thảo luận dừng lại, Thiết Đầu dạt đám đông ra, nhìn tiểu quỷ lau mũ giáp ở trong góc: “Ngươi nói lại lần nữa xem?”
“Thả nó ra đi, tội nghiệp nó lắm.” Cậu tiếp tục lau mũ giáp.
Một ly nước lạnh hất tới trước mặt cậu, Thiết Đầu ném cái ly đi, dữ tợn nhìn nó chằm chằm: “Ngươi nói lại lần nữa xem!”
Cái ly vỡ tan tành, cơ thể con cáo thoáng run lên.
Cậu lấy tay áo lau mặt, nói: “Thả nó ra đi.”
Thiết Đầu siết chặt nắm đấm, ai cũng nghĩ tiểu quỷ ăn nói lung tung
sẽ gặp phải tai ương nhưng cuối cùng Thiết Đầu buông nắm đấm ra, cười
xấu xa: “Vậy ngươi cứu nó đi, ha ha ha.”
Nghe vậy, cậu bỏ mũ giáp xuống, đứng dậy đi về phía lồng sắt. Một
cánh tay tráng kiện I ngang trước mặt cậu, Thiết Đầu cười lạnh lẽo:
“Ngươi tưởng đi tới mở lồng ra là được?”
Cậu nhìn Thiết Đầu: “Không thì sao?”
Thiết Đầu tức điên, rống lên: “Đánh thắng ta, con cáo thuộc về ngươi!”
Mọi người phì cười, cuộc đấu này chẳng có gì gay cấn, Thiết Đầu tùy
tiện đấm một quyền là cũng có thể biến thằng nhóc mảnh khảnh này thành
đống thịt vụn.
“Được, ta đánh.” Cậu đứng lại, nhìn Thiết Đầu, “Nhưng chúng ta không đánh ở đây.”
***
Mỏm đá giống như chiếc răng nanh của thú dữ, bên dưới là vực sâu
không thấy đáy, từn cơn gió lạnh giá thổi qua phát ra tiếng vù vù ghê
rợn.
Cậu cầm cây gậy nhỏ vẽ một đường ở nơi cách mép mỏm đá chưa tới ba
thước, sau đó ném cây gậy đi, cậu đứng ở đường vạch, nói với Thiết Đầu:
“Đánh ở đây, rơi xuống hoặc ra khỏi vạch là thua.”
Mọi người đứng vây xung quanh Thiết Đầu ở bên ngoài vạch ngơ ngác nhìn nhau, thằng nhóc này không muốn sống nữa à?
Lồng chứa con cáo coi như phần thưởng được đặt ở tảng đá to bên cạnh, con cáo mở to mắt, nhìn chằm chằm thiếu niên đứng cô độc trong gió rét.
Thiết Đầu nhíu mày, miệng nói được nhưng chân lại không nhúc nhích.
Họ gọi nơi đây là vực quan tài vì cái vực này quá sâu, ngã xuống chắc
chắn sẽ chết.
“Còn nữa,” Cậu lấy một miếng vải từ trong ngực áo ra, bịt kín mắt mình: “Chúng ta bịt mắt đánh.”
Thiết Đầu sửng sốt, bật thốt: “Thằng thỏ chết tiệt kia, ngươi điên rồi hả?”
“Ngươi đánh hay không đánh?” Cậu làm nóng tay chân, “Không đánh cũng là nhận thua.”
“Đại ca, huynh cân nhắc cẩn thận, ngã xuống đó không phải trò đùa đâu.” Có người nói nhỏ với Thiết Đầu.
“Nhưng nếu đại ca không đánh thì chẳng phải là thừa nhận thua tiểu
quỷ ư? Bị đồn ra ngoài sẽ bị chê cười đó?” Cũng có người nói như vậy.
Thiết Đầu giậm chân, nói: “Được! Ông đánh với ngươi! Ta đường đường là Thiết Đầu đại gia há chịu thua tiểu quỷ ngươi!”
“Hay lắm! Đại ca có khí phách!”
“Cho thằng nhãi ranh đó một trận nhừ đòn đi!”
Người xung quanh sôi sục.
Thiết Đầu bước tới trước mặt cậu, cắn răng cầm lấy một miếng vải rồi bịt kín mắt lại.
Một lớn một bé, hai vóc dáng cùng thể lực cách xa nhau đứng ở nơi
nguy hiểm tung ra quyền cước. Mỗi quyền Thiết Đầu đánh ra đều hung mãnh, hắn không nghĩ tới điều gì ngoài chiến thắng. Nhưng hôm nay tiểu quỷ
hoàn toàn khác với thường ngày, bất kể hắn đánh ra sao cũng không thể
chạm vào người cậu, mỗi lần hắn men theo hơi thở của cậu để ra đòn thì
đều chỉ chạm vào khoảng không.
Người đứng xem cuộc chiến mới biết thằng nhãi bình thường ít nói đó
lại có thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn, cậu không khỏe bằng Thiết Đầu nhưng
có sự linh hoạt mà Thiết Đầu không có, tránh phải né trái, đánh trả đúng lúc, chẳng bao lâu, Thiết Đầu đã bị cậu đá trúng mấy cái.
Trong lúc mọi người lớn tiếng cổ vũ cho Thiết Đầu, cậu đột nhiên nhảy lên rất cao, đá một cú vào ngực Thiết Đầu, tuy sức lực không quá lớn
nhưng cũng đủ để kẻ vạm vỡ ấy lùi về sau mấy bước. Chân phải của hắn bị
bước hụt, cơ thể lảo đảo, ngã về phía sau.
“Đại ca!” Mọi người sợ hãi kêu lên.
Một bàn tay bỗng túm lấy tay Thiết Đầu kéo mạnh lại, giúp Thiết Đầu
đứng vững. Thiết Đầu giật miếng vải ra, quay đầu nhìn, người đổ mồ hôi
lạnh.
Cậu vẫn giữ nguyên tư thế, nói với Thiết Đầu: “Ngươi thua rồi.”
Thiết Đầu cuống quýt bước vào trong, chân mềm nhũn, suýt quỳ xuống đất.
Cậu thở hổn hển, tháo miếng vải xuống, quay đầu nhìn mọi người đang há hốc mồm, không nói gì mà đi tới chỗ lồng sắt.
Mấy người kia chạy tới đỡ lấy Thiết Đầu: “Đại ca có sao không?”
Thiết Đầu lấy lại tinh thần, giận dữ hét lên với đám người: “Ta làm sao mà có chuyện gì được! Cút ngay!”
“Nhưng con cáo…” Họ nhìn bóng dáng từ phía sau của tên tiểu quỷ.
Thiết Đầu cắn răng, căm hận nói: “Coi như ông thưởng cho nó! Đi thôi!”
Cả đám ủ rũ rời đi, giữa chừng nghe Thiết Đầu quát tháo: “Không ai
được nói chuyện hôm nay ra bên ngoài! Nếu phát hiện ra ai nói, ông sẽ bẻ đầu nó!”
Cậu nhìn sang đám người, thở phào nhẹ nhõm, cầm lồng sắt lê bước đi vào sâu trong rừng.
Con cáo nằm trong cái lồng lắc lư, ngẩng đầu tỉ mỉ quan sát gương mặt ướt đẫm mồ hôi của thiếu niên.
***
Con cáo dè dặt chui ra khỏi lồng, ngơ ngác nhìn cậu ở cách đó không
xa, đôi mắt màu xám sợ hãi nhìn cậu, một chiếc lá khô khẽ khàng rơi
xuống rồi đậu trên mũi nó, nó tò mò nhìn lá cây khiến mắt như mắt gà.
Cậu cười khẽ, nói: “Đi đi, đừng tới đây nữa, nếu lại bị bắt thì ta không cứu mi được nữa đâu.”
Con cáo nghiêng đầu, giơ vuốt cào lá cây xuống, xoay người chạy vài bước rồi dừng lại, ngoảnh đầu nhìn.
Cậu vẫy tay với nó: “Đi đi!”
Con cáo mở to mắt, nhanh như chớp chạy vào rừng sâu.
Cậu thở phào, hoạt động cho giãn gân cốt một chút rồi quay đầu đi về phía doanh trại.
Cậu cứ tưởng bắt đầu từ hôm đó, cậu sẽ khó sống ở doanh trại, dẫu
rằng cuộc sống trước kia cũng chẳng dễ dàng gì, nhưng bất ngờ là Thiết
Đầu không làm gì cậu, không hề có những màn trả đũa tàn bạo hơn cả trước kia, hắn vẫn như trước, vẫn ghét cậu ra mặt, vẫn bắt cậu nấu nước, đốn
củi, cho ngựa ăn, dọn chuồng ngựa. Chuyện hôm đó như chưa từng xảy ra,
Thiết Đầu không nhắc tới, cũng không cho bất cứ ai đề cập. Có lẽ là vì
cảm thấy mất mặt, đường đường là Thiết Đầu mà lại đánh thua một thằng
nhãi ranh miệng còn hôi sữa, cuối cùng còn nhờ thằng nhãi kéo lại mới
không bị rơi xuống vực. Cũng bắt đầu từ hôm đó, phàm là những người xem
cuộc tỉ thí đều không làm khó hắn, có vài người thấy cậu không có thời
gian ăn cơm còn chừa cho cậu nửa cái bánh bột ngô. Tuy ra sa trường
thường xuyên chứng kiến cái chết nhưng đối với người không sợ chết, họ
vẫn phần nào nể phục.
Không bao lâu sau, Thiết Đầu được điều lên quân tiên phong. Trước khi đi, Thiết Đầu ở trong doanh địa căng cung tên bắn chim, nhưng hôm nay
là ngày xui của hắn, không thu hoạch được gì. Cậu xách thùng nước đi
ngang qua, Thiết Đầu gọi cậu lại.
“Ngươi biết tại sao ta ghét ngươi không?” Thiết đầu hỏi.
Cậu đứng đối diện Thiết Đầu, đặt thùng nước xuống, lắc đầu.
Thiết Đầu nhìn trời: “Vì sinh mệnh của bọn ta hệt như những con chim kia, nhưng ngươi thì khác.”
Cậu chợt cười, nụ cười già dặn không hợp với lứa tuổi: “Cùng là thịt cá, chỉ khác cái thớt mà thôi.”
Người thô lỗ như Thiết Đầu tựa hồ không hiểu cậu nói gì, đi tới trước mặt cậu, lạnh lùng nhìn thiếu niên thấp hơn mình một cái đầu: “Chờ ta
về, chúng ta đánh lại một trận. Lần trước ngươi thắng ta chẳng qua là
trò khôn lỏi.”
Cậu cười, xách thùng nước lên: “Sau này còn gặp lại.”
Sau này còn gặp lại… Ở chiến trường, sau này còn gặp lại là mơ tưởng xa vời.
Rất nhanh sau đó, cậu gặp lại Thiết Đầu. Người từng bắt nạt cậu vô số lần nằm cứng đờ trên xe đẩy cùng mười mấy thi thể khác. Thiết Đầu đỡ
hơn những người kia một chút, ít nhất tay chân vẫn còn đầy đủ, chẳng qua trên người chi chít vết đao và vết tên, nhiều không đếm xuể. Ắt hẳn
Thiết Đầu đã chống cự hết sức mình, đến chết, tay phải của hắn vẫn còn
giữ tư thế cầm đao.
Người mới tới uể oải nói bằng giọng hiển nhiên: “Ngươi chịu trách nhiệm mấy người này.”
“Được.” Cậu gật đầu.
Cậu không nhớ rõ đây là lần thứ bao nhiêu mình chôn thi thể của đồng
liêu bởi vì mỗi vùng đất trống mà cậu tìm được đều nhanh chóng hết chỗ.
Lần này có tổng cộng năm xe thi thể, những người được phân công làm
cùng cậu đã kiếm cớ đau bụng để bỏ chạy hết, chỉ còn lại mình cậu cô độc dưới tuyết. Hôm nay rất lạnh.
Đào hố xong đã là ban đêm, trời tối đen như mực, cậu cột cây đuốc vào nơi khuất gió, mượn ánh lửa leo lét khiêng từng thi thể bỏ vào hố.
Người không có linh hồn như nhẹ đi rất nhiều, cậu khiêng lên mà không
thấy quá mệt.
Thiết Đầu là người cuối cùng được bỏ vào. Cậu đứng bên cạnh nhìn hắn, nhìn vết máu loang lổ trên mặt hắn, nói: “Ở nhà, cha ta thường để ta
bịt mắt đánh nhau với gia đinh trong phủ, cha ta nói thể trạng của ta
kém, đấu sức mạnh sẽ thua, chỉ có cách dựa vào sự nhanh nhẹn để giành
chiến thắng. Vì vậy ngươi nói không sai, ta dựa vào sự khôn lỏi mới
thắng được ngươi, nếu chúng ta đánh lại lần nữa, chắc chắn ta sẽ thua
ngươi. Tuy chúng ta không thể đánh với nhau lần nữa nhưng ta và ngươi
hãy coi như là đã đánh rồi nhé.”
Dứt lời, cậu dùng một tấm vải trắng đắp lên mặt Thiết Đầu, leo ra
khỏi hố, cầm xẻng chầm chậm xúc đất lấp hố. Bùn đất rơi xuống phát ra
tiếng loạt soạt, càng về khuya, âm thanh càng rõ.
Bỗng nhiên, trong bụi cây nhảy ra một thứ nho nhỏ, nhảy lên tảng đá gần cái hố, ngồi chồm hổm, nghiêng đầu nhìn cậu làm việc.
“Lại là mi?” Cậu dừng xúc đất, lau mồ hôi trán, nhìn con cáo nửa trắng nửa đen, “Đã bảo mi đi xa khỏi đây rồi mà?”
Tất nhiên con cáo không trả lời cậu, nó tò mò rướn cổ lên, nhìn vào hố.
Cậu bỗng thấy hơi mệt, cắm cái xẻng vào xuống đất, ngồi xuống, cũng
nhìn vào hố: “Họ chết cả rồi, trước đó không lâu họ còn rất khỏe mạnh.
Từ lúc gia nhập cuộc chiến, họ cũng giống như mi khi bị giam trong lồng, đến cả sinh mạng của mình cũng không thuộc về mình.”
Con cáo chớp mắt, nhìn cái hố rồi lại nhìn cậu.
“Đến khi chết, Thiết Đầu cũng không biết nguyên nhân thực sự ta đến
đây. Không ai biết cả.” Cậu cười với con cáo, “Phụ thân ta nuôi hơn một
trăm dũng sĩ, vì vậy người trong quân đội nghi ngờ phụ thân ta có lòng
bất chính, muốn triệu kiến ông. Phụ thân ta lo lắng một đi sẽ không trở
về. Ta nói với phụ thân, chỉ cần đưa ta vào tay hắn, có ta làm con tin,
hắn sẽ an lòng. Quả nhiên, hắn đưa ta vào trong quân, cùng đi theo hắn
nam chinh bắc phạt, nhưng hắn không để ta ra chiến trường.”
Con cáo ngồi chồm hổm ở đó, cái đuôi to nhẹ nhàng vung vẩy.
“Thiết Đầu nói mạng của ta không giống họ,” Cậu ngoảnh đầu nhìn về
phía quân doanh, “Ta và hắn chẳng qua là những con cá nằm trên cái thớt
khác nhau mà thôi.”
Nói xong, cậu cười trào phúng, đứng dậy cầm lấy cây xẻng, tự nhủ: “Mình điên rồi nên mới nói những điều này với một con cáo.”
Con cáo giơ vuốt gãi tai.
Cậu lắc đầu, vùi đầu tiếp tục lấp hố, cái hố dần đầy đất, dự định
phải hơn nửa đêm mới lấp xong, dù chưa ăn cơm nhưng cậu không thấy đói,
nhưng cái dạ dày trống rỗng nhói đau, luồng không khí buốt giá xâm nhập
cơ thể theo mỗi nhịp hít thở, cảm giác càng khó chịu.
Hết xẻng này đến xẻng khác, bùn đất rơi xuống cái hố theo nhịp xúc đều đặn của cậu.
Loạt soạt, loạt soạt, trong tiếng loạt soạt đều đặn, cậu bỗng nhiên
nghe thấy âm thanh bị lệch nhịp. Cậu ngừng lại, quay đầu, không biết từ
bao giờ con cáo đã đứng bên hố, dùng chân sau của mình lấp đất vào hố.
Cậu ngẩn người, không lẽ động vật cũng có linh tính như mọi người vẫn nói? Nghĩ ngợi chốc lát, cậu lắc đầu bật cười, nói với con cáo: “Được
rồi được rồi, đôi chân nhỏ xíu của mi có lấp tới sáng cũng chưa xong, để mình ta làm là được.”
Con cáo mặc kệ cậu, vẫn lấp đất vào hố.
Thời gian hoàn thành công việc sớm hơn dự kiến một chút, cậu mệt lả ngồi bệt dưới đất, con cáo cũng mệt lả thở hồng hộc.
“Cảm ơn nhé.” Cậu nhìn con cáo.
Con cáo liếc cậu một cái, xoay người chạy vào rừng.
Cậu đẩy chiếc xe đẩy trống trơn, bước trên đường núi gập ghềnh về doanh trại trong cơn gió tuyết đang to dần.
Nhờ có con cáo, tối nay cũng không tệ lắm, cậu nghĩ.