Mười
một giờ đêm, rốt cuộc Chung Diệc Tâm cũng về đến nhà. Cô cầm lỉnh kỉnh
túi lớn túi nhỏ, vừa vào cửa đã quẳng hết xuống sô pha trong phòng
khách.
“Mệt quá!”, cô xoay cổ tay, hất bỏ giày cao gót, cuộn tròn cả người trên ghế sô pha.
Trong nhà không có ai.
Nghỉ lấy sức xong, cô đi lên phòng ngủ trên tầng hai, lại chợt phát hiện ra
bộ chăn ga gối đệm đã được thay mới hoàn toàn. Không còn bộ màu đỏ chói
nữa, gối cũng chỉ còn lại một chiếc, chiếm vị trị chính giữa.
Buổi sáng, trước khi ra khỏi cửa, vừa lúc quản gia tới, cô đã khách sáo dặn
thay bộ trải giường, gối chỉ để lại một chiếc. Đồng thời, cô cũng nói,
cô không cần người giúp việc, chỉ cần bố trí người đến dọn dẹp và mua
sắm đồ dùng đúng giờ là được, đương nhiên cũng ngụ ý là không cần quản
gia.
Xem ra vị quản gia này cũng rất tinh ý.
Rửa mặt xong, cô lao ngay lên giường. Cả một ngày mệt mỏi, bữa sáng đến tận giữa trưa mới được ăn, mà hầu như suốt cả bữa Triệu Cẩm Tranh cứ liến
thoắng không ngừng, vừa ăn vừa tức tối châm chọc khả năng chiến đấu của
cô hồi sáng.
Với một
Triệu Cẩm Tranh “dũng mãnh thiện chiến”, không triệt hạ đối phương đến
tan xương nát thịt là một điều vô cùng nhục nhã. Cô nàng thao thao bất
tuyệt giảng cho Chung Diệc Tâm ít nhất hai mươi cách có thể khiến đối
thủ thảm hại đến mức cha mẹ cũng không nhận ra.
Chung Diệc Tâm vừa ăn thịt dê xiên nướng vừa chân thành khuyên cô nàng nên
gia nhập tổ đội “những người đam mê cãi lộn mà chưa có đất dụng võ”.
Mãi mới xả gần hết cơn giận, đột nhiên Triệu Cẩm Tranh bỗng nói với Chung
Diệc Tâm rằng cô nàng có quen Trần Hiêu, hơn nữa còn là quen từ rất lâu
rồi.
“Cũng phải đến mười năm rồi ấy, thế mà hắn lại thành chồng bà. Vãi chưởng thật, cái này gọi là duyên phận đấy.”
Chung Diệc Tâm hơi ngây ngẩn.
Hồi cấp Hai, Triệu Cẩm Tranh không gọi là Triệu Cẩm Tranh, mà là Triệu Cẩm
Thành, chỉ khác một chữ, hơn nữa cô nàng lại để tóc ngắn, cách nói
chuyện thì phóng khoáng hào sảng, thật sự dễ bị người ta hiểu lầm là con trai. Khi ấy cô nàng đã cao đến 1m70, cao hơn rất nhiều đứa con trai
trong lớp.
Triệu Cẩm Tranh mê chơi bóng rổ, hồi đó thường xuyên chơi cùng những anh lớn tuổi hơn ở trường khác, mà trong đó có Trần Hiêu.
Ban đầu, nghe nói chồng sắp cưới của Chung Diệc Tâm tên Trần Hiêu, cô vẫn
không nghĩ nhiều, dù sao thì cũng có đầy người trùng cả họ lẫn tên.
Hôm qua ở lễ cưới, cô đứng quá xa, căn bản là không nhìn rõ tướng mạo của
chú rể. Cho đến tận khi anh bước vào phòng ăn của nhà hàng, cô nàng mới
nhận ra anh.
Kể xong đoạn lịch sử đó, Triệu Cẩm Tranh bèn nói với Chung Diệc Tâm bằng vẻ thông
cảm sâu sắc, “Cưới cái tảng đá đấy, chẳng trách bà phải làm gái vắng
chồng.”
Chung Diệc Tâm nhíu mày, “Sao lại nói thế?”
“Ông tướng đấy sắt đá lắm, cứng mềm đều không ăn, trong từ điển không có hai chữ dịu dàng, chưa bao giờ ôn hòa với đám con gái cả…”, Triệu Cẩm Tranh hí hửng kể, “Hồi đấy có con bé hoa khôi theo đuổi hắn. Có một hôm, con
bé đấy đến sân bóng rổ cổ vũ cho hắn, tôi cũng có mặt. Đúng lúc quả bóng bay ra ngoài, con bé đi nhặt, Trần Hiêu ra lấy thì con bé lại đòi hắn
phải đưa nó về, bằng không sẽ không trả bóng lại cho hắn. Bà đoán xem
hắn nói gì?”
Chung Diệc Tâm lắc đầu.
“Hắn nói: “Thế thì cô cầm đi, tôi không chơi nữa.”, xong là xách ba lô bỏ
đi, làm con bé tái xanh cả mặt, nghe nói là giận đến mức ba ngày liền
không đi học, ha ha ha…”
Chung Diệc Tâm cười, “Nếu mà là tôi, bà đoán xem tôi sẽ đáp như thế nào?”
Lần này đến lượt Triệu Cẩm Tranh lắc đầu.
Cô mím môi cười, “Tôi sẽ nói với anh ấy, em trả bóng lại cho anh, anh đưa em về, nếu không em sẽ đưa anh về.”
“Đỉnh cao!”, Triệu Cẩm Tranh bật cười khoái chí, “Mà Trần Hiêu đúng là man thật đấy, vừa nãy còn bênh bà cơ, bõ tức!”
Bõ tức sao? Có lẽ thế, nhưng thứ cô muốn lại không phải cái này.
Hoặc nói là, không chỉ có cái này.
Anh rất lạnh lùng, nhưng Chung Diệc Tâm nhớ đến ánh mắt đầy vẻ khiêu khích
của “đứa trẻ” kia lúc ném ấm trà, cô biết trên đời này còn rất nhiều
người không sợ chết.
Cười đủ rồi, Triệu Cẩm Tranh chạm cốc thật mạnh với Chung Diệc Tâm rồi hào
sảng nói: “Nào, Chung Chung, vì cuộc sống quả phụ của chúng ta sau này!
Bọn mình sẽ solo chiến đấu tiếp!”
Khách ngồi ở mấy bàn bên cạnh đều quay sang nhìn Chung Diệc Tâm bằng ánh mắt đầy cảm thông.
Thôi nghĩ về câu nói đùa của Triệu Cẩm Tranh, Chung Diệc Tâm nghiêng đầu
nhìn khoảng giường trống trải bên cạnh, trong lòng đủ thứ cảm xúc phức
tạp.
Cái miệng của Triệu Cẩm Tranh, đúng là có độc mà.
Tối qua chỉ cảm thấy anh nằm bên cạnh như cái lò sưởi, hôm nay đột nhiên
phát hiện ra cái giường này quá lớn. Chung Diệc Tâm lăn mấy vòng, cuốn
mình thành cái sushi rồi lại lăn ra. Cho đến khi thấm mệt, cô mới nhắm
mắt ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy, cô nhận được điện thoại của Dương Hiểu Vi hỏi hai vợ chồng mấy giờ về ăn cơm.
Chung Diệc Tâm dụi mắt ngồi dậy, giờ mới nhớ ra hôm nay là ngày lại mặt.
Mới ngủ dậy, cổ họng khô khốc, cô mơ màng báo thời gian, rồi định gọi điện
nói với Trần Hiêu chuyện này, nhưng lại chợt phát hiện ra mình còn chưa
lưu số của anh.
Cô bị chứng tụt huyết áp lúc mới ngủ dậy, thế nên cứ ngồi thừ trên giường một lúc.
Ánh mặt trời xuyên qua khe rèm thành một luồng sáng rực rỡ, soi rõ đám bụi
bay lơ lửng chòng chành trong không khí. Cô ngồi nhìn đến thất thần.
Đúng lúc này, Trần Hiêu bước vào.
Chung Diệc Tâm ôm chân ngồi trên giường, mái tóc xõa rối tung, thấy Trần Hiêu vào, cô sửng sốt hỏi: “Anh về đây làm gì?”
Trần Hiêu lập tức ngồi xuống giường, không khách sáo hỏi: “Tôi về nhà tôi mà còn phải báo cáo à?”
Chung Diệc Tâm liếc nhìn anh một cái, phát hiện anh mới cắt tóc, trông ngắn
hơn hôm qua một chút, rất gọn gàng. Tóc anh có vẻ khá cứng, vì thế kiểu
tóc này rất hợp với anh.
Chung Diệc Tâm mềm giọng “à” một tiếng, bình tĩnh kéo quai áo tuột khỏi vai
phải lên, sau đó mới thong thả đáp: “Tôi nhát gan lắm, anh lẳng lặng ra
vào như thế, dọa tôi sợ chết khiếp, sau này vẫn nên báo trước thì tốt
hơn.”
Trần Hiêu hừ lạnh một cái, không cho ý kiến.
Ngày hôm qua ở trong phòng ăn, trước mặt bao nhiêu người mà cô còn dám cong
tay cào anh, mặt không biến sắc, thậm chí còn có vẻ vô cùng tội nghiệp.
Vậy mà là nhát gan?
Trần Hiêu nói: “Dậy đi, hôm nay phải về nhà cô, cô không thể không biết đấy chứ?”
Chung Diệc Tâm uể oải ngáp một cái, trông như vẫn còn buồn ngủ. Cô tựa cằm
vào đầu gối, nhắm mắt lại rồi nói: “Tôi biết, nhưng mà tôi vẫn chưa tỉnh ngủ, anh đợi chút, cho tôi bớt ngái ngủ cái đã.”, nói xong, cô bèn ngả
người xuống giường, chân để trong chăn mà vẫn đá Trần Hiêu một cái như
thể chê anh phiền phức.
Trần Hiêu nhíu mày, không nói gì. Anh lẳng lặng nhìn Chung Diệc Tâm quay mặt ra cửa sổ, hàng mi dài khẽ run, giả vờ ngủ mà vẫn rõ ràng như vậy. Anh
đi đến bên cửa sổ, “roẹt” một cái kéo rèm ra.
Chín giờ sáng, ánh nắng rực rỡ, vừa rọi vào đã chiếm hết mọi ngóc ngách trong căn phòng.
Trước mặt chói lòa, Chung Diệc Tâm mở hai mắt ra.
“Anh làm gì đấy?”, Chung Diệc Tâm ai oán kêu.
Trần Hiêu gần như lạnh lùng đáp: “Tôi đang giúp cô tỉnh ngủ.”
Chung Diệc Tâm bị cái lý do này của anh làm cho đứng hình, cô nheo mắt nhìn người đang đứng bên cửa sổ.
Trên mặt anh treo một nụ cười tao nhã nhưng không thiếu phần ác ý, bàn tay
còn đang nắm mép rèm, cánh tay cong cong thành một vòng cung vô cùng rắn rỏi.
Đột nhiên, Chung Diệc Tâm cảm thấy gò má nóng lên, từng lỗ chân lông trên khuôn mặt như bị ánh nắng mở toang ra.
Bất chợt, cô không còn ý chí chiến đấu nữa, thở dài một hơi, cô chớp mắt
với Trần Hiêu, thò tay ra khỏi chăn và giơ về phía anh rồi mềm giọng
nói: “Kéo tôi dậy.”
Giọng nói của cô nghe đầy vẻ biếng nhác, lại nhẹ nhàng như pha chút cảm xúc,
đôi mắt nheo lại vì ánh nắng chói chang, trông hệt một con mèo lười.
Cô biết rõ là mình đang làm nũng.
Trần Hiêu dựa vào tường, không nhúc nhích, anh dùng giọng điệu hờ hững trước sau như một mà hỏi: “Cô không có xương à?”
Chung Diệc Tâm vẫy vẫy hai cánh tay đang để giữa khoảng không, như là mất
kiên nhẫn, cô không đáp, chỉ dài giọng bảo: “Kéo tôi dậy…”
Trần Hiêu đi đến bên giường, lạnh nhạt giễu cợt, “Có cần tôi bế cô dậy luôn không?”
Chung Diệc Tâm ngước mắt nhìn anh, khóe môi giần giật, không nói được gì. Cô
chỉ định trêu anh chút thôi chứ không thật sự muốn anh kéo dậy. Anh
giống như một con sói hoang xấu tính, mà cô thì như một con mèo tinh
nghịch, ghẹo một chút, cọ cọ một chút, trước khi anh nổi điên thì sẽ bỏ
chạy.
Trước khi bị cái bóng kia bao phủ, cô thật sự nghĩ như vậy.
Trần Hiêu cúi người xuống, mạnh tay xốc chăn lên, không nói câu nào đã bế thốc Chung Diệc Tâm dậy.
Cô ôm lấy cổ anh trong vô thức, đầu tựa sát vào lồng ngực anh, chẳng mấy chốc đã được anh bế vào phòng tắm.
Cô ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên người anh, không giống như mùi nước
hoa. Cảm giác hoảng hốt ngắn ngủi qua đi, cô nghĩ, may mà hôm qua mặc
quần ngủ.
“Cần tôi giúp
cô đánh răng rửa mặt không, đại tiểu thư?”, vào đến phòng tắm, anh vẫn
bế cô, khoảng cách quá gần, cô có thể nhìn thấy màu nâu trầm trong mắt
anh.
Chung Diệc Tâm nhảy xuống khỏi vòng tay anh, cô cười: “Không cần.”
“Tốt, tôi đợi cô ở trong xe.”, nói xong, Trần Hiêu liền xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng lưng của người đàn ông ấy, khóe miệng Chung Diệc Tâm cong lên thành một nụ cười chiến thắng, cô lẩm bẩm: “Tốt, cứ từ từ đợi đi.”
Dựa vào tốc độ ra khỏi cửa của Chung Diệc Tâm thường ngày, nhanh thì mười
phút, chậm nhất khoảng một tiếng, hoàn toàn được quyết định bởi tốc độ
trang điểm và chọn quần áo của cô.
Hôm nay tâm trạng cô rất tốt, vừa hát vừa trang điểm, rồi lại vào phòng giữ đồ để thử quần áo, hoàn toàn không để ý được đến điều gì khác.
Lúc Trần Hiêu vào tìm cô, cô đang hát đến đoạn “Gotta do my hair, I put my
make up on ~”, vừa hát vừa cầm cái mũ nồi lên ướm thử vào đầu. Anh
khoanh tay đứng ở cạnh cửa phòng thay đồ, lạnh lùng hỏi: “Biết bao lâu
rồi không?”
Chung Diệc Tâm chớp chớp mắt với anh, “Nửa tiếng?”
“Bốn mươi lăm phút.”, Trần Hiêu lạnh mặt nói: “Cô đang chuẩn bị đi diễn thời trang đấy à?”
Chung Diệc Tâm bĩu môi nói: “Con gái ra ngoài phiền phức thế đấy, anh xem,
phải bôi toner này, kem dưỡng da ban ngày này, rồi cả kem chống nắng
nữa, xong là đến phấn phủ, kem che khuyết điểm, lại cả bao nhiêu bước
trang điểm nữa…”
Trần Hiêu nghe mà nhức óc, anh cau mày ngắt lời Chung Diệc Tâm, “Không cần làm gì nữa, thế này được rồi.”
Chung Diệc Tâm nhún vai, sau đó chỉnh lại cái mũ nồi rồi nghiêng đầu hỏi anh: “Thế này có đẹp không?”
Lúc này anh mới nghiêm túc nhìn cô.
Cô đã thay bỏ bộ đồ ngủ kẻ sọc, mặc một chiếc váy ren trắng, cổ áo đính
mấy viên ngọc nhỏ, làn váy như đuôi cá dài qua đầu gối, chân đi đôi giày cao gót màu nude, hình tượng tao nhã như một quý cô thảnh thơi thưởng
thức trà chiều trên trang tạp chí. Chiếc mũ nồi màu nghệ đội trên đầu
khiến cô trông vừa thời thượng lại vừa hoạt bát.
“Bình thường, anh đáp.”
Ồ, thế có nghĩa là cũng ổn đấy.
Chung Diệc Tâm dùng kẹp tóc cố định chiếc mũ lại, chắc chắn không bị tuột thì mới hài lòng.
Mười phút sau, rốt cuộc hai người cũng lên được xe. Tài xế đánh xe ra khỏi Cửu Khê Biệt Uyển, đi về phía nhà họ Chung.
Tháng Tư ánh mặt trời ấm áp, nhưng nhiệt độ ngoài trời vẫn hơi thấp. Chung
Diệc Tâm mặc ít, vừa ra khỏi cửa đã thấy hơi lạnh. Cũng may ra cửa rồi
lên xe luôn, đi thẳng một mạch, thời gian đứng ngoài trời không quá ba
phút.
Trần Hiêu và Chung
Diệc Tâm ngồi tách biệt ở dãy ghế sau, giữa hai người như có một bức
tường vô hình vậy, dọc đường đi, chẳng ai nói với ai câu nào.
Nhà họ Chung không quá xa, khoảng hai mươi phút là đến nơi.
Sau khi xuống xe, Chung Diệc Tâm đi đến bên cạnh Trần Hiêu, tự nhiên khoác lấy cánh tay anh.
Còn rắn chắc hơn cả trong tưởng tượng của cô.
Trần Hiêu cong môi nở một nụ cười nhạt.
Dọc theo những bậc thềm đá hoa văn khác lạ đi tới, lúc sắp đến cửa, anh
bỗng dừng lại, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang vắt trên khuỷu tay mình,
anh nhíu mày hỏi: “Nhẫn của cô đâu?”
Chung Diệc Tâm hỏi lại: “Của anh đâu?”
Trần Hiêu giơ bàn tay trái ra huơ huơ trước mặt cô, chiếc nhẫn nằm gọn trên ngón áp út của anh.
Anh đeo từ khi nào? Rõ ràng là vừa kết thúc lễ cưới anh đã tháo xuống, hôm qua gặp anh cũng đâu thấy anh đeo.
Trên mặt Chung Diệc Tâm thoáng hiện vẻ xấu hổ.
Cô vứt nhẫn ở đâu rồi? Hình như sáng hôm qua đã tháo ra từ trước khi đi ra ngoài, sau đó tiện tay đặt trên mặt tủ đầu giường.
Thấy cô tẽn tò, tâm trạng Trần Hiêu tốt lên hẳn, sự khó chịu vì phải đợi cô
khi nãy tan biến hết. Anh lấy nhẫn từ trong túi ra, đeo vào ngón áp út
của cô rồi nói bằng giọng châm chọc: “Đeo nguyên đấy, sau này đừng có
vứt lung tung.”