Bảy
giờ mười phút, Chung Diệc Tâm khoác cánh tay Trần Hiêu xuất hiện ở phòng hòa nhạc. Chương trình bắt đầu lúc bảy giờ ba mươi, hai người áo quần
chỉn chu, khí chất xuất chúng, thu hút không ít ánh mắt tò mò.
Sau khi hai người vào chỗ ngồi không lâu, tiếng thông báo từ trong cánh gà
vang lên, cả hội trường dần yên tĩnh. Thành viên của dàn nhạc lần lượt
mang theo nhạc cụ tiến vào sân khấu, mà khi Lương Tễ Thần xuất hiện cùng cây cello, Chung Diệc Tâm nghe thấy có không ít cô gái nhỏ giọng tán
thưởng.
“Sư huynh của tôi đấy.”, trong mắt cô không phải không có vẻ vui mừng, quả thật sư huynh đã cho cô không ít thể diện.
Trần Hiêu nhìn thoáng qua, mặc dù không nhìn rõ gương mặt, nhưng từ dáng
người và tác phong, thì đúng là người đàn ông trong clip hôm đó.
Anh hờ hững nói: “Em lấy cái loa thông báo một lần là được rồi.”
Chung Diệc Tâm hừ nhẹ một tiếng, không chấp nhặt với anh, cô tập trung nhìn
lên sân khấu, cố gắng để mình không nghĩ đến chuyện lúc ở nhà. Có điều,
trên vành tai vẫn còn hơi ấm anh để lại, làm sao mà cô có thể xem nhẹ
được?
Sau cái động chạm
ngắn ngủi, anh thu tay rất nhanh, như thể đó chỉ là một sai lầm vô tình
mà thôi. Chung Diệc Tâm không truy cứu, đúng là cô cũng giật mình, có
điều, sắp đến phần mở màn rồi, cô không có thời gian lôi thôi với anh.
Đúng, nhất định là như vậy.
Cô lặng lẽ liếc Trần Hiêu một cái, lại phát hiện anh cũng đang nhìn mình.
Tầm mắt giao nhau rồi lại lẳng lặng rời đi, cô giả vờ như không có
chuyện gì, giở tờ giới thiệu ra xem.
Tối nay có hai khúc nhạc, đầu tiên là bản Concerto dương cầm số 2 của Shostakovich, trên tờ giới thiệu có ghi, nghệ sĩ dương cầm: Cao Thanh.
Bất kể giữa cô và Cao Thanh có tồn tại khúc mắc thế nào, thì tối nay cô chỉ là một thính giả, đến đây với thái độ thưởng thức âm nhạc. Cao Thanh
mặc lễ phục màu đỏ xuất hiện một cách long trọng, Chung Diệc Tâm cũng vỗ tay theo các khán giả khác.
Chung Diệc Tâm nhìn người đàn ông bên cạnh qua khóe mắt, anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, tay đặt trên đầu gối, thái độ như lấy lệ.
Cô nhoẻn miệng cười.
Khúc nhạc bắt đầu, cô lắng nghe hết sức chăm chú. Vé Lương Tễ Thần cho là vị trí đẹp nhất, từ chỗ cô có thể vừa khéo quan sát được động tác tay của
Cao Thanh. Mấy năm không gặp, kĩ năng của cô ta tiến bộ không ít, nhưng
khi tiến vào chương hai thì rõ ràng là độ mạnh nhẹ chưa đạt, cao âm
không đủ trong trẻo, chân giậm bàn đạp cũng hơi hỗn loạn.
Chẳng phải cô soi mói, nhưng người cùng ngành với nhau, không thể tập trung
thưởng thức được, kiểu gì cũng sẽ xem xét dưới góc độ chuyên nghiệp. Nếu để so sánh, cô thích khúc nhạc thứ hai hơn.
Biểu hiện của nhạc trưởng và các thành viên khác tất nhiên là không cần phải nói. Cô đặc biệt chú ý đến phần độc tấu cello của Lương Tễ Thần. U sầu, bi thương, đè nén không thể giãi bày, đúng như cô đã nói, Lương Tễ Thần hợp với kiểu nhạc quằn quại như thế này, quả thật là như được soạn ra
dành riêng cho anh ta vậy.
Quá tuyệt vời.
Cô nghe hết sức tập trung, hai tay nhẹ nhàng đánh tiết tấu trên đùi, hoàn
toàn không để ý đến xung quanh, thậm chí cũng không biết ánh mắt của
người đàn ông bên cạnh vẫn cứ bám theo cô từ nãy đến giờ.
Trong quá trình biểu diễn, có một chuyện hài hước nho nhỏ.
Rất nhiều người lần đầu tiên đến nghe hòa nhạc đều không biết quy tắc, đò
là một bản hòa tấu được chia làm nhiều chương, giữa các chương, chỉ huy
và dàn nhạc sẽ dừng lại một lát, mà lúc này thì không được vỗ tay. Trước khi khúc nhạc bắt đầu, sẽ có nhân viên hậu đài đứng ở trước hàng ghế
đầu giơ biển nhắc nhở khán giả, nhưng có không ít người quá nhiệt tình,
bất chấp vỗ tay rào rào.
Có lẽ vị nhạc trưởng sợ có người vỗ tay, nên ngay khi chương nhạc thứ hai
kết thúc, ông ta không nói gì, cũng chẳng thèm lau mồ hôi, cứ thế ra
hiệu cho dàn nhạc tiến vào chương tiếp theo, làm cả dàn nhạc có phần mơ
hồ.
Chung Diệc Tâm bị hành động đáng yêu đó chọc cho bật cười.
Trần Hiêu nhìn cô với vẻ khó hiểu, “Thế mà cũng buồn cười ư?”
Chung Diệc Tâm đoán anh không get được điểm gây cười, anh không vỗ tay, cũng không phải là do anh biết
quy tắc, mà chẳng qua là lười nhấc tay mà thôi. Vừa nghĩ thế, cô liền
cảm thấy mình nên giải thích với anh một chút.
Cô ghé vào tai Trần Hiêu, nhỏ giọng giải thích với anh. Cô vừa lại gần,
mùi hương trên tóc cô cũng quấn tới theo, cộng thêm hơi thở ấm áp, làm
anh cảm giác vành tai ngứa kinh khủng, lòng nao nao, về phần cô nói gì,
anh không nghe rõ.
Để tới kịp buổi hòa nhạc này, lúc chiều anh ký hợp đồng với đối tác xong liền
lên máy bay vội vàng trở về, lịch trình tương đối gấp gáp. Anh không
phải là người yêu thích âm nhạc cổ điển, anh vốn tưởng mình sẽ chán đến
mức buồn ngủ, nhưng mọi chuyện xảy ra tối hôm nay lại thú vị hơn nhiều
so với tưởng tượng của anh.
Vì thế, ngay khi Chung Diệc Tâm ngồi thẳng lại, Trần Hiêu bỗng không muốn
bỏ qua, anh kéo cổ tay cô, thấp giọng nói: “Tôi không hiểu, nói lại lần
nữa xem.”
Chung Diệc Tâm ghét bỏ liếc anh một cái, nói rõ ràng như thế mà còn không hiểu, ngốc thật.
Đột nhiên cô cảm thấy lo cho tương lai của tập đoàn Hành Sinh, lát nữa về
phải hỏi Chung Kỳ Nhạc có mua cổ phiếu của Hành Sinh hay không, nếu có
thì phải nhanh chóng bán bỏ.
Cô vốn định đợi sau khi kết thúc buổi hòa nhạc sẽ giải thích cho anh,
nhưng không hiểu sao Trần Hiêu cứ khăng khăng kéo tay cô lại, như thể
cực kỳ tò mò về chuyện này, Chung Diệc Tâm hết cách, đành phải ghé gần
lại giải thích thêm một lần nữa. Lần này thì Trần Hiêu đã hiểu, nhưng
lại lắm câu hỏi hơn.
“Người ở đằng sau kia gõ cái gì đấy?”
“Trống định âm.”
“Sao khúc này lại không có đàn piano?”
“… Tại vì đây không phải là bản concerto[1] dương cầm, anh tự xem tờ giới thiệu đi.”
Một lát sau, Trần Hiêu lại huých khẽ vào tay cô rồi ghé sát vào tai cô hỏi: “Nhạc trưởng bao nhiêu tuổi rồi?”
Chung Diệc Tâm đang định châm chọc thì vành tai vốn lạnh vì điều hòa trong
thính phòng bỗng bị bờ môi ấm áp của anh chạm vào, chỉ trong chốc lát.
Câu hỏi của anh rất ngắn, con chữ ít ỏi, nhưng dư chấn lại dài, khiến
cho lông tơ trên tai cô cũng như dựng cả lên.
Trong lúc hoảng hốt, dường như hiểu ra ý đồ của anh, cô không trả lời, ngoảnh mặt sang một bên, ép mình phải tập trung, nhưng mà, tay cô vẫn bị anh
nắm lấy. Cô tự nói với mình, sở dĩ không tiếp tục thì thầm to nhỏ với
anh nữa là vì cô không muốn làm ảnh hưởng đến những người khác, cho dù
xung quanh mình cũng không thiếu những người chốc chốc lại tán gẫu với
nhau.
Tuyệt đối không phải vì tim đập quá nhanh nên cô không nói thành lời được.
Cô né tránh một cách tự nhiên, Trần Hiêu cũng không ép, anh nới tay ra,
hai người lại bình thường trở lại, nhưng cô cảm giác, có gì đó đang lặng lẽ thay đổi.
Bản nhạc kết thúc, dàn nhạc chơi một khúc đệm sau cùng[2], rốt cuộc khán giả cũng có thể nổ một tràng pháo tay giòn giã. Chung
Diệc Tâm đưa Trần Hiêu vào hậu đài, cô muốn chào hỏi Lương Tễ Thần.
“Sư huynh, tối nay anh thể hiện rất tốt, cảm ơn vé của anh.”, sau đó, cô giới thiệu Trần Hiêu với Lương Tễ Thần, “Chồng em.”
Hai người đàn ông lịch sự bắt tay nhau, sau đó hàn huyên đôi ba câu rồi tạm biệt.
Đúng lúc này, Cao Thanh cũng trở lại sau khi ký tên cho mấy người hâm mộ, cô ta chào đón Chung Diệc Tâm bằng một vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, “Khéo
vậy, hôm trước vừa mới gặp cậu xong, đây là…”
Ánh mắt của cô ta dừng trên người Trần Hiêu.
Chung Diệc Tâm lẳng lặng đứng chắn trước mặt Trần Hiêu, khách sáo nói: “Chồng tôi.”
“Tôi quên mất, giờ nên gọi cậu là cô Trần mới phải.”, giọng điệu của Cao
Thanh nghe đầy ẩn ý, “Anh Trần, quả là nghe danh không bằng gặp mặt.”
Trần Hiêu liếc Cao Thanh một cái, không có ý định đáp lời. Anh dùng ánh mắt
hỏi Chung Diệc Tâm có muốn đi không, cô gật đầu, chỉ đợi chào tạm biệt
Lương Tễ Thần nữa là về.
Đột nhiên có mấy tay phóng viên ùa vào, nhìn thẻ tên đeo trước ngực thì họ
là phóng viên của đài truyền hình và của một tạp chí âm nhạc cổ điển
trong nước.
Lương Tễ Thần và Cao Thanh là đối tượng chính của cuộc phỏng vấn này, một lần gặp
được cả hai, ai nấy đều vô cùng hưng phấn. Trong đó, có một tay phóng
viên trông đứng tuổi tinh mắt nhận ra Chung Diệc Tâm.
Sự cố xảy ra tại thính phòng Boston năm đó là tin tức ồn ào nhất trong
giới âm nhạc cổ điển. Tuy rằng sau đó các bài báo đều đã bị dập bỏ, dần
dần hạ nhiệt, cái tên Chung Diệc Tâm cũng như biến mất khỏi làng nhạc,
nhưng sau khi có tin Hứa Xương Ngạn và Lương Tễ Thần về nước tổ chức lưu diễn, cái tên này lại bị đào ra.
“Cô Chung Diệc Tâm, xin hỏi tối nay cô đặc biệt đến ủng hộ buổi biểu diễn của sư huynh sao?”
Chung Diệc Tâm thoáng sửng sốt, cô khẽ gật đầu, không nói gì.
Tay phỏng viên hỏi tiếp: “Cô Chung Diệc Tâm, nghe nói gần đây cô mới kết
hôn, trước tiên xin chúc mừng cô, mặt khác, có thể tiết lộ một chút về
chân tướng của sự cố năm đó không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với cô ở trên sân khấu vậy?”
Một
lời nói hất tung cả ngàn con sóng. Từ sau khi về nước, Chung Diệc Tâm
chưa từng gặp phải chuyện thế này, cô có chuẩn bị tâm lý, nhưng lại tóm
lấy tay Trần Hiêu theo bản năng. Giây phút đó, lòng bàn tay cô lạnh
toát, cho dù cô đã cố giữ bình tĩnh, nhưng chỉ có Trần Hiêu mới cảm nhận được cô đang khẽ run rẩy.
Cô lặng lẽ nhìn về phía anh, ánh mắt đầy vẻ bất lực.
Trong lòng anh chấn động, đây là lần đầu tiên Chung Diệc Tâm để lộ vẻ yếu
đuối chân thực với anh, cho dù ngày đó ở trại căn cứ bị người ta khiêu
khích, nhưng cô còn chẳng biến sắc.
Sắc mặt Trần Hiêu lập tức tối lại, anh cởi bỏ áo vest khoác lên người Chung Diệc Tâm, một tay ôm cô vào lòng, rồi lạnh giọng nói với tên phóng
viên: “Vợ tôi không cần thiết phải trả lời bất cứ câu hỏi nào cả, xin
tránh ra cho.”, nói xong, anh ôm cô đi ra phía bên ngoài.
Tên phóng viên kia biết đã dây phải người khó đối phó, nhưng vẫn không chịu buông tha, hắn tiến đến trước mặt hai người, giơ máy ảnh lên nháy lia
lịa, miệng vẫn liên tục hỏi: “Là do tay cô có vấn đề với dây thần kinh,
hay là vì trạng thái tinh thần?…”
Trần Hiêu nghe thấy thế thì đột nhiên biến sắc, vóc người anh cao, động tác
mau lẹ, anh tiến đến cầm thẻ của hắn ta lên nhìn lướt qua, sau đó lạnh
lùng nói, “Diêu Phong của tạp chí Âm nhạc cổ điển và cuộc sống, tôi nhớ rồi, tôi khuyên anh xóa hết những bức ảnh đó đi, bằng không chúng ta gặp nhau tại tòa án.”
Diêu Phong vẫn chưa nhận ra anh là ai, nhưng lại bị thái độ của anh vây cho
nghẹt thở. Đang lúc hắn chưa biết phải làm sao, thì Cao Thanh đột nhiên
chen vào: “Anh phóng viên này, tôi khuyên anh đừng nên đối đầu với cậu
chủ của Hành Sinh, mau xóa những bức ảnh chụp vợ anh ấy đi.”
Trần Hiêu lạnh lùng ngước mắt, tóm ngay được vẻ trào phúng trong ánh mắt Cao Thanh. Anh nhớ đêm đó Chung Diệc Tâm kể cô gặp phải một người rất đáng
ghét, không hiểu sao anh lại cảm thấy chính là Cao Thanh.
Gương mặt tên phóng viên lộ vẻ quẫn bách, hắn không dám hỏi lại, đành phải lề mề xóa bỏ đống ảnh chụp.
Lúc này, Lương Tễ Thần điềm tĩnh nói: “Anh Trần, anh đưa vợ anh ra ngoài
trước đi, tôi sẽ kiểm tra xem hắn ta có xóa hết hay không.”
Trần Hiêu gật đầu, anh ôm Chung Diệc Tâm bước nhanh ra ngoài. Trước khi đi,
Chung Diệc Tâm cũng không quên nhìn Lương Tễ Thần với ánh mắt cảm kích.
Ra khỏi nhà hát lớn, hai người đi tới cạnh xe. Trần Hiêu đưa tay che nóc
xe cho cô, đợi cô ngồi vào chỗ rồi, lại thấy Lương Tễ Thần đang đi vội
về phía này, anh liền đóng cửa lại, đứng đó chờ.
Trong tay Lương Tễ Thần cầm một cái túi giấy, anh ta liếc qua Chung Diệc Tâm
đang ngồi trong xe, sau đó đưa cái túi cho Trần Hiêu, “Cái này là thầy
tôi dặn tôi đưa cho cô ấy.”
Trần Hiêu gật đầu, anh hỏi: “Đây là gì vậy?”
“Là video và audio những lần biểu diễn trước của cô ấy, anh có thể lấy ra xem.”
“Biểu diễn?”, vừa rồi nghe phóng viên nhắc đến buổi biểu diễn, trong lòng
Trần Hiêu đã có dự cảm, nhưng tình huống lúc đó gấp gáp, anh không rảnh
phân tâm, cho đến lúc này mới chợt nảy sinh nghi ngờ.
Lương Tễ Thần giữ nguyên vẻ lãnh đạm, không có vẻ trào phúng, cũng không có
biểu cảm gì khác, “Anh Trần, chẳng lẽ anh hoàn toàn không biết gì về quá khứ của vợ anh à?”
***
[1] Concerto và symphony (giao hưởng) khác nhau, hiểu đại khái là concerto
thì có một loại nhạc cụ chính, các nhạc cụ khác chỉ làm nền hỗ trợ;
symphony thì có rất nhiều nhạc cụ phối hợp chặt chẽ với nhau.
[2] Đoạn nhạc encore: Là một màn trình diễn bổ sung khi chương trình kết
thúc, thường là để đáp lại những tràng pháo tay kéo dài từ khán giả.
P/S: Càng về sau có lẽ truyện càng nhiều khái niệm về nhạc cổ điển, chỗ nào không đúng mong các cao nhân góp ý nhé!