Đêm đó, không cần đến máy phun sương, Chung Diệc Tâm vẫn ngủ vô cùng ngon giấc.
Sau khi véo mấy cái vào chân Trần Hiêu xong, trước khi anh kịp phản công,
cô vội vàng giãy ra khỏi vòng vây của anh rồi chui vào chăn giả vờ ngủ.
Cô biết người đàn ông này sẽ không nhàm chán như Chung Diệc Thanh, tất
nhiên sẽ không đuổi cùng giết tận, thế nên cô vùi nửa đầu vào chăn, yên
tâm nhắm mắt lại.
Không
lâu sau, nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, cách một lớp chăn,
âm thanh đó dần trở nên mơ hồ, chẳng mấy chốc cô đã chìm vào giấc ngủ.
Cô nằm mơ, như là được quay lại khán phòng giao hưởng ở Boston năm nào.
Dưới sân khấu là những tràng vỗ tay rào rào, xen lẫn trong đám đông là
một gương mặt hung ác, cô muốn bỏ chạy, nhưng hai chân như bị đóng đinh, cô không thở nổi…
Giữa
lúc nửa tỉnh nửa mơ, cô cảm giác có người kéo chăn ra khỏi đầu mình, oxy lùa vào, rốt cuộc cô cũng có thể hít thở bình thường, dần dần say giấc.
Ngày hôm sau trở về Lhasa, tài xế đưa mọi người đến chỗ bạch tháp cạnh cung điện Potala, cũng là nơi họ tập trung hôm khởi hành.
Mọi người đã đi cùng nhau mấy ngày, vậy mà lúc chia tay chẳng có chút buồn
rầu. Ai nấy đều mệt mỏi, quan hệ tốt thì còn vực tinh thần lại nói với
nhau mấy câu tạm biệt, còn từng có mâu thuẫn, ghét đến mức không nhìn
nổi mặt nhau thì chỉ mong nhanh chóng giải tán.
Chờ mọi người xuống xe gần hết, Chung Diệc Tâm mới gọi Trần Hiêu, “Anh gửi ảnh lại cho tôi, tôi muốn đăng lên mạng.”
Tối hôm qua tự dưng bị cô véo mấy phát, đến tận giờ mà Trần Hiêu vẫn không
cho cô một ánh mắt hòa nhã nào, anh hờ hững nói: “Xóa rồi.”
Anh đeo balo lên vai rồi đi xuống.
Chung Diệc Tâm nhìn theo bóng lưng anh mà tức nổ đom đóm mắt. Cái tên này,
xóa ảnh rồi mà cũng không nói sớm, ít ra cô còn có thể hỏi Chu Na Na xem cô ấy còn giữ bức nào hay không, giờ thì hay rồi, bao nhiêu ảnh đẹp đều ra đi hết, phí công cô mặc váy trắng tạo dáng nhiều như thế.
Cô bực mình, cố tình đi xuống bằng hướng ngược lại, như để phân rõ ranh
giới với anh. Vừa đi được mấy bước, cô bị Giản Dao gọi với lại.
Cô ấy hơi có vẻ do dự, thoáng ngập ngừng nói: “Hôm qua không phải là mình
cố ý không giúp bạn, chỉ tại mình không dám chắc, mình cũng không nhìn
thấy rõ.”
Chung Diệc Tâm
có phần kinh ngạc, cô không ngờ đến tận lúc ra về, đối phương vẫn còn
canh cánh chuyện này trong lòng. Cô không hiểu Giản Dao, nhưng lại có
thể mơ hồ cảm nhận được rằng, đối phương là một người mang chủ nghĩa
hoàn hảo theo một cách rối rắm, một mặt thì không thể làm đến mức thập
toàn thập mĩ, một mặt khác thì lại dằn vặt vì những gì mình làm không
tốt. Chung Diệc Tâm cảm thấy như vậy quá mệt mỏi, chẳng thà như cô, cô
có lòng khoan dung cực hạn với những thiếu sót của mình, thế nên mới có
thể vui vẻ được. Cô biết rõ bản thân không thể nào làm vừa lòng tất cả
mọi người, vì vậy rất ít khi nào miễn cưỡng mình vì lợi ích chung.
“Cô không cần thiết phải giúp tôi.”, cô khẽ lắc đầu với Giản Dao, “Chúng ta đâu phải bạn bè.”
Giản Dao không ngờ cô sẽ thẳng thắn như vậy, thế nên đến cuối cùng, cô nàng
vẫn hỏi, “Sáng nay mình thấy bạn đi ra từ phòng của người kia, hai
người…”
Lại nữa rồi.
Chung Diệc Tâm cảm thấy cực kỳ phản cảm, nhưng trên mặt không để lộ vẻ gì. Cô thong thả kéo balo ra phía trước, mở túi cạnh sườn rồi lấy ra một chiếc túi nhung màu lam, sau đó moi lấy chiếc nhẫn và đeo lên ngón áp út.
Dưới ánh mặt trời, cô xòe năm đầu ngón tay ra, hoàn toàn im lặng mà như
đã nói cả ngàn lời.
Qua
khóe mắt, cô nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, biết mình không
cần phải giải thích nhiều, cô nhẹ giọng nói một câu “Hẹn gặp lại!” rồi
đeo balo lên vai, đi thẳng tới ngã tư đường.
Cô nghĩ thầm, không gặp lại thì hơn.
Trở lại Lhasa một lần nữa, rốt cuộc cô cũng có thể tĩnh tâm du ngoạn thành
phố xinh đẹp mà thần bí này. Đầu tiên, cô đi thăm cung điện Potala, sau
đó qua con phố Bakhor cách đó không xa. Cô không mua gì, chỉ đi dạo
loanh quanh, ngay cả lúc đi ngang qua nhà hàng nổi tiếng được các trang
mạng khen ngợi, cô cũng không vào, mà lại đi chung quanh Potala và chùa
Jokhang để xoay vòng kinh, cuối cùng một mình vòng sang đền Canggu uống
trà, nhàn nhã ngắm cảnh ánh mặt trời xuyên qua tấm vải rèm.
Đến đây, hành trình cũng coi như kết thúc.
Hôm sau quay về bằng máy bay. Ngồi bên cạnh cô là một người đàn ông đến Tây Tạng để giải quyết công việc, anh ta khoảng gần bốn mươi tuổi, cách nói chuyện rất dí dỏm, hài hước. Hai người trò chuyện vài câu, sau khi biết Chung Diệc Tâm đến Tây Tạng một mình, anh ta không giấu nổi vẻ kinh
ngạc và tò mò trong mắt, cũng có lẽ là khâm phục vì cô can đảm dám độc
hành. Nhìn thấy tay cô đeo nhẫn cưới, trông anh ta như đang ngẫm nghĩ gì đó, muốn nói lại thôi.
Như vậy thật khôi hài, Chung Diệc Tâm thầm cười trong lòng, cũng không giải thích gì, chỉ kể với anh ta những gì đã thấy trong hành trình vừa qua.
Sau khi chuyển để tài, người đàn ông bắt đầu nói không ngừng. Vì công việc, anh ta thường xuyên phải đến Tây Tạng, có lẽ đã nhìn quen cảnh trời
xanh mây trắng ở đó, anh ta nói: “Hồi trẻ thì cứ thích đi ra bên ngoài
suốt, bây giờ ngẫm lại, thật ra du lịch chẳng có gì thú vị cả, đơn giản
là dùng hết mấy ngày của mình với người khác, ngắm cảnh chán rồi quay
sang ngắm người bên cạnh, cuối cùng vẫn phải trở về với cuộc sống thường ngày, cái hay chẳng thấy đâu, chỉ rước mệt vào người.”
Nói xong, anh ta như muốn tìm sự tán thành, nên quay sang hỏi Chung Diệc Tâm, “Cô nói xem có đúng không?”
Chung Diệc Tâm mỉm cười, nói một câu “Đúng!”, trong lòng quả thật cũng có mấy phần tán đồng. Nhớ đến đống ảnh của mình mà cô lại thấy bực bội, đang
yên đang lành lại nhảy vào điện thoại của tên kia, đã thế anh còn xóa
hết đi, không để lại tấm nào nữa chứ.
Càng nghĩ càng thấy đau lòng, cô liền lôi gói chocolate căng phồng do trạng
thái cao nguyên ra, xé vỏ, tức giận cắn một miếng. Hôm qua, lúc véo anh, đáng ra không nên nể nang, cả quả lê kia nữa, đáng ra cũng không nên
cho anh ăn.
Người đàn ông kia hàn huyên thêm với cô một lát, sau đó kêu mệt, máy bay đi vào tầng
bình lưu, anh ta đeo tấm che mắt rồi ngủ luôn. Chung Diệc Tâm lại không
có tâm trạng, chợt nhớ ra chuyện gì đó, cô liền lôi di động ra kiểm tra.
Cô mở Wechat, lướt vài cái, đến khi nhìn thấy tấm ảnh bán thân đen trắng, cô liền bấm vào xem.
—Ngày 25 tháng này anh về nước tổ chức lưu diễn, nếu em không bận gì thì đến nghe nhé.
Tin nhắn thứ hai là: Thầy về nước lâu thế rồi, em nhớ mau chóng liên lạc với thầy đấy.
Nghe có phần trách cứ, nhưng Chung Diệc Tâm đoán, vị sư huynh Lương Tễ Thần
này có đến hơn năm mươi phần trăm dám chắc là cô sẽ không trả lời tin
nhắn của anh ta, thế nên mới cố ý lấy thầy ra để dọa cô.
Trên thực tế, quả thật Chung Diệc Tâm không định trả lời thật. Tin tức thầy
và sư huynh lần lượt về nước khiến lòng cô có chút không yên, nhưng cô
vẫn chưa nghĩ ra tiếp sau đây phải làm gì. Nếu họ hỏi một số câu mà cô
không muốn trả lời, cô nên đáp lại thế nào? Thế nên, tạm thời gác chuyện này lại đã.
Có điều, thầy đã về, bất luận thế nào cũng phải đi thăm…
Chung Diệc Tâm ủ rủ, từ lúc sáng mới dậy đã thấy nhâm nhẩm đau bụng rồi. Cô
mở ứng dụng lịch theo dõi ghi chép của tháng trước, bỗng nhiên có một dự cảm không lành.
Cô đứng
dậy vào nhà vệ sinh kiểm tra, thật xui xẻo, đúng lúc này lại bị. Cô hơi
ngơ ngẩn, bình thường luôn rất đúng ngày, có nhanh hay chậm cũng chỉ
chênh nhiều nhất là một hai ngày, lần này trước hẳn một tuần. Cũng may
cô có chuẩn bị băng vệ sinh, nên mới không rơi vào tình huống xấu hổ.
Đây không phải là điều Chung Diệc Tâm lo lắng, mà từ trước đến nay, cô bị
chứng đau bụng kinh, lần nào nghiêm trọng có thể đau đến chết đi sống
lại. Hồi cấp Ba, có một hôm học Thể dục, cô vừa chạy xong tám trăm mét
thì đến kỳ, lúc đó, cô có thể cảm nhận một cách rõ ràng cái mà trong các tác phẩm văn học gọi là “đau đến váng đầu hoa mắt” thật ra không phải
là một biện pháp tu từ.
Sau này, mỗi lần đến tháng, cô luôn phải dùng thuốc giảm đau ở ngày đầu
tiên. Lần này cô không mang, đành phải ôm hi vọng có thể xin được ở chỗ
tiếp viên hàng không. Đáng tiếc, trên máy bay không có thuốc, tiếp viên
hàng không chỉ có thể rót cho cô một chai nước ấm để áp vào bụng, ngoài
ra thì không còn cách nào khác.
Chung Diệc Tâm thầm ai oán trong lòng, không thể không quay về chỗ ngồi.
Cũng may khoang thương gia rộng rãi, cô nằm xuống, hơi co người lại, đè chai nước ấm vào bụng, âm thầm cầu xin “bà dì” khoan hồng với cô một chút.
Mà cũng may là trước khi lên máy bay, cô đã báo cho chú Nghiêm đến đón.
Lần này về, cô muốn quay lại nhà mình trước, chứ không phải là Cửu Khê
Biệt Uyển. Cô cũng không biết Trần Hiêu sẽ đi về đâu, chắc là sẽ không
về Cửu Khê Biệt Uyển. Cô rất nhớ bầu không khí ấm áp ở nhà, chẳng biết
khi nào dì Lương về, cô muốn ăn món tôm xào cay dì làm.
Chườm nóng giúp cảm giác khó chịu ở bụng giảm bớt, cô mơ màng ngủ một giấc,
cho đến khi bất chợt nghe thấy tiếng loa thông báo máy bay sắp hạ cánh
thì cô mới tỉnh lại.
Bên ngoài là bầu trời xanh lẫn cùng khói bụi, gần như chẳng thấy mây trắng. Không sai, rốt cuộc cô đã trở về rồi.
Nhân lúc cơn đau bụng chưa nghiêm trọng lắm, cô muốn lên xe thật nhanh. Hình ảnh cô đeo balo to đùng quá quen thuộc ở Tây Tạng, nhưng lúc này ở sân
bay lại thành quái dị, nhất là khi vóc người cô nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt như đang bị ốm, bước chân vội vàng, gấp gáp.
Chung Diệc Tâm nhận được điện thoại của chú Nghiêm, “Cháu ra rồi, chú ở chỗ
nào cơ ạ?… Vâng, cháu ra ngay… Gì cơ? Chung Diệc Thanh cũng đến ạ? Thôi
được rồi, chờ cháu.”
Chẳng trách ở đây tập trung nhiều cô gái trẻ với vẻ mặt hưng phấn như vậy,
lúc trước cô còn nghĩ là minh tinh nào xuất hiện, lại chẳng ngờ đó là em trai nhà mình.
Chính xác mà nói thì Chung Diệc Thanh không phải là minh tinh. Năm ngoái, Chung
Diệc Thanh thi đỗ khoa Vật lý của đại học T, sau đó có tham gia một cuộc thi dạng chương trình tạp kĩ. Vì diện mạo xuất chúng, phong cách trẻ
trung, lúc tập trung suy nghĩ trông rất đáng yêu, đúng kiểu dân mạng yêu thích, một loạt “fan chị gái”, “fan mẹ hiền”, “fan bạn gái” nhanh chóng xuất hiện, cộng thêm hình tượng sinh viên xuất sắc, sau khi tham gia
thêm một chương trình giải đố, lượng fan lại càng tăng thêm. Mặc dù kém
các ngôi sao, nhưng nổi tiếng nhanh chóng như thế này thật sự là quá bất ngờ.
Trong khoảng thời
gian này, Chung Diệc Thanh vẫn giở trò giận dỗi với cô, hai chị em đã
một thời gian không liên lạc với nhau, sau khi ngồi vào xe, Chung Diệc
Tâm không nhịn được bèn trách chú Nghiêm, “Bay giờ nó càng ngày càng tự
tung tự tác, đến chị gái như cháu mà còn chẳng biết lịch trình của nó,
dứt khoát cho đám fan kia làm chị nó là được rồi.”
Chú Nghiêm cũng cười, “Trên mạng chả gọi là fan chị gái còn gì, đều gọi cậu ấy là em trai đấy.”
Chung Diệc Tâm bĩu môi, hàn huyên thêm đôi ba câu về tình hình trong nhà, còn đang nói thì phía trước bỗng xuất hiện một đám đông ùn ùn kéo tới. Rất
nhiều các cô gái vây lấy một chàng trai, cậu ấy chỉ mặc một chiếc áo
phông trắng và quần jeans, phong cách nhẹ nhàng nhưng vẫn rất nổi bật.
Cậu ấy nói gì đó với đám fan, cả đám đông liền dừng lại, sau đó không
bám theo nữa, nhưng vẫn bịn rịn vẫy tay với cậu ấy.
Chú Nghiêm xuống xe giúp cậu cất hành lý. Chung Diệc Thanh mở cửa ra rồi
ngồi vào, thấy chị gái ở trong, hai mắt cậu sáng lên, nhưng đột nhiên
nhớ ra cả hai vẫn đang giận hờn, thế nên lại ngậm miệng, chỉ im lặng
ngồi vào cạnh Chung Diệc Tâm.
Chú Nghiêm nhìn cả hai người lớn lên từ tấm bé, lại làm việc ở nhà họ Chung nhiều năm, nên chú nói với Chung Diệc Thanh bằng giọng rất thân thiết,
“Chị cháu vừa lên xe là hỏi ngay sao cháu chưa đến đấy, còn bảo là cháu
có fan chị gái rồi, không cần cô chị gái này nữa.”
Khóe miệng Chung Diệc Thanh khẽ nhếch lên, nhưng cậu lại ép mình kiềm chế
lại, ho khẽ hai tiếng, vờ bình tĩnh nhích lại gần Chung Diệc Tâm mấy
phân, có điều vẫn không nói lời nào.
Chung Diệc Tâm về đến địa bàn của mình, vậy mà “bà dì” lại tác oai tác quái,
bụng đau âm ỉ, rồi nhớ đến cái icon ngây thơ Chung Diệc Thanh gửi hôm cô làm lễ cưới, cô bèn đánh bốp một cái vào đầu gối cậu rồi nhíu mày nói:
“Xê ra kia đi! Đừng có sán lại gần chị mày!”
“Chị quản được em chắc!”, cậu xụ mặt.
Chung Diệc Tâm lạnh giọng nói: “Chẳng phải là không thèm nói chuyện với chị
hay sao, chẳng phải là gửi bom nguyền rủa chị hay sao? Chị thấy mày đúng là có fan quên chị rồi, mày… Aiiiii!”
Cô động tay chân thành nghiện, nhưng đột nhiên, một cơn đau ập đến, khiến
cô như bị hút cạn sức. Chung Diệc Thanh vội đỡ lấy cô, thấy mồ hôi túa
đầy trên trán, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch không chút huyết sắc, cậu
hạ giọng hỏi: “Bị à?”
Chung Diệc Tâm uể oải gật đầu.
Lập tức, cậu không để ý đến chuyện giận dỗi với chị gái nữa, vội vàng đỡ
đầu Chung Diệc Tâm tựa vào vai mình, sau đó bảo chú Nghiêm nhanh chóng
về nhà, đồng thời báo cho bác sĩ của nhà mình đến.
Chung Diệc Tâm chê cậu ấy làm lớn chuyện, nhưng bụng đau không nói thành lời
nên cũng mặc kệ. Về đến nhà họ Chung, Chung Diệc Thanh vội vàng bế cô
lên phòng nằm, lau mồ hôi cho cô, đợi bác sĩ đến khám xong lại tự tay
cho cô uống thuốc, sau đó mới về phòng tắm rửa rồi sang ngồi đối diện
giường cô nghịch điện thoại.
Cho đến khi cô tỉnh lại.
“Chị muốn uống nước, phải ấm, phải ngọt.”, câu đầu tiên sau khi tỉnh lại Chung Diệc Tâm nói là sai bảo em trai.
Người giúp việc đã chuẩn bị sẵn nước ích mẫu đường đỏ, Chung Diệc Thanh bưng
đến cho cô, đỡ cô ngồi dậy, sau đó im lặng đưa bát ra trước mặt cô, thái độ lại quay về vẻ quái đản.
“Chung Diệc Thanh, giờ chị đang bị ốm, mày vẫn còn giận dỗi với chị được à?”,
cô không nhịn được cười, nhưng do cơ thể đang yếu nên nụ cười trông
gượng gạo bao nhiêu.
Chung Diệc Thanh nhìn chằm chằm cô một lát rồi ngoảnh mặt đi, “Thôi được rồi, chờ chị hết đau em lại giận chị tiếp, chị uống đi đã.”
Chung Diệc Tâm lười tỉa tót câu chữ với cậu, cô nhận lấy bát nước rồi uống
mấy ngụm. Trong phòng yên tĩnh, ngoài cửa sổ thoang thoảng hương hoa,
ánh mặt trời tà tà chiếu vào qua khung cửa, mọi thứ vẫn như vậy.
Cô cảm giác vô cùng thư thái, lại có hứng thú ngắm nhìn Chung Diệc Thanh.
Hình như cậu lại cao thêm mấy phân rồi, chẳng mấy chốc mà vượt qua Trần
Hiêu, gương mặt sáng sủa, đường nét thanh thoát. Lúc cúi đầu chơi điện
tử là lúc cậu tập trung, chăm chú nhất, hệt như một vị công tử cô đơn
nhưng được giáo dục cực kỳ tốt… Mặc dù cậu đang giận dỗi với cô, nhưng
vẫn không tỏ vẻ hung dữ như Trần Hiêu.
Cô không khỏi cảm thán, hai người họ, thật sự đều đã trưởng thành rồi.
Mười một tuổi, cô trở lại nhà họ Chung. Cô vẫn nhớ như in lời cảnh cáo của
Diêu San, thứ nhất phải dè chừng mẹ kế, thứ hai phải cẩn thận con trai
của mẹ kế. Lúc đó, tuy còn nhỏ nhưng cô vẫn rất cẩn thận, Dương Hiểu Vi
ân cần, chu đáo với cô hết mực, vậy mà cô vẫn cảm thấy bất an. Mà đối
mặt với cậu em trai cùng cha khác mẹ quá mức ngoan ngoãn này, cô lại
càng hoài nghi, chỉ chung nhau có nửa dòng máu, sao cậu ta lại đối xử
tốt với mình như vậy?
Chung Diệc Thanh cũng không biết là vì nguyên do gì, mà từ khi cô trở về, cậu đã rất dựa dẫm vào cô chị gái này. Cậu thường lẽo đẽo theo sau gọi cô
“chị ơi”, có gì ngon, có gì hay, lúc nào cũng chia sẻ với chị gái đầu
tiên. Quấn quýt đến nỗi, mỗi tháng Chung Diệc Tâm về thăm ông bà ngoại
một lần, Chung Diệc Thanh cũng đòi đi theo, may là ông bà ngoại đều rất
hiền, không so đo gì.
Có
một kỳ nghỉ hè, cô về nhà bà ngoại ở một tuần, cái đuôi Chung Diệc Thanh cũng đi theo. Đêm đến mất điện, điều hòa, quạt điện đều bãi công, Chung Diệc Tâm tỉnh dậy vì nóng, trong lúc mơ màng chợt nhìn thấy, Chung Diệc Thanh khi ấy mới chín tuổi đang dựa vào thành giường, không biết tìm
đâu ra cái quạt mo, vừa gà gật vừa phe phẩy quạt cho cô.
Lúc ấy, hàng mi của cô ươn ướt, sau đó lại nằm xuống nặng nề đi vào giấc
ngủ. Từ đó về sau, rốt cuộc cô cũng thật lòng dung nhập được với gia
đình này.
Nghĩ đến đây, cô chợt mỉm cười gọi cậu: “Đồ bám đít kia, lần này chị đi chơi thích cực, lần sau cho mày đi cùng.”
Chung Diệc Thanh không tiếp lời, một lúc sau mới hỏi, “Chị đi với tên kia cơ
mà? Sao lại về một mình? Mới đấy mà đã bị đá rồi à?”
“Vẫn chưa đâu, qua một năm hẵng nói. Cái gì mà tên kia tên kia hả, khó nghe thế, đấy là anh rể mày đấy.”
Chung Diệc Thanh khinh thường: “Anh rể cái gì chứ, ép duyên mà còn nói cái
giọng chân tình như thế, chị không thích anh ta, nằm trên cùng một cái
giường mà không thấy tởm à?”
Cô cúi đầu cười, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Chị thích.”
Lời này, nếu là nói trước mặt Trần Hiêu, tất nhiên cô sẽ nói bằng vẻ bâng
quơ, à ơi, tuyệt đối không nói một cách thẳng thắn như vậy. Cô luôn chú ý giữ chừng mực và sự dè dặt con gái, chắc chắn sẽ không tung con át chủ
bài ra cho anh xem ngay, cô thậm chí không muốn chính miệng mình kể với
anh về lần gặp gỡ đầu tiên vào đêm Giáng Sinh, phải tự anh nhớ ra mới
được. Cô vừa giận anh vì sao lại quên mình, vừa không nhịn được muốn
nhắc nhở anh, gửi xong tấm bưu thiếp kia, đến giờ lại thấy hơi hối hận.
Đáng ra nên để cho anh tự nhớ, tội gì mà phải gợi ý cho anh.
Nhưng giờ cô đang mệt, chẳng mấy khi tỏ ra yếu đuối như thế. Chung Diệc Thanh là người thân với cô nhất ở nhà, hai chị em cùng lớn lên bên nhau, cậu
từng ỷ lại, từng bảo vệ cô như vậy, giữa cả hai chưa bao giờ có bí mật,
cô không muốn giấu giếm em trai điều gì. Cho nên, cô nói ra với vẻ vô
cùng nghiêm túc.
Chung Diệc Thanh trầm mặc một lát rồi cầm di động lên và nói, “Em gọi điện bảo anh ta đến đón chị, đưa máy chị đây.”
Chung Diệc Tâm mím môi, “Chị không có số của anh ấy.”
Không đúng, chẳng phải cô nên bảo cậu ấy là không được gọi cho Trần Hiêu hay sao? Nhưng cô không nói ra được.
Chung Diệc Thanh nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái, cậu rất ít khi thấy vẻ mắt bối rối như thế này từ chị gái. Chuyện này khiến cậu không nhịn được cười,
“Không sao, em có số của anh ta.”
“Mày lấy đâu ra số của anh ấy?”
“Tự lưu.”, Chung Diệc Thanh vừa trả lời vừa cầm điện thoại của cô lên bấm
số, cuộc gọi được kết nối, cậu trả máy lại cho Chung Diệc Tâm, “Có tín
hiệu rồi đấy, chị tự nói đi.”
Nói xong, cậu sải bước đi ra khỏi phòng, như thể không muốn làm kì đà cản mũi.
Chung Diệc Tâm áp điện thoại lên tai, cô vẫn chưa biết nên mở miệng thế nào,
nhưng vừa lên tiếng thì lại phát hiện ra mình bất giác nói bằng giọng
làm nũng, “A lô, Trần Hiêu à?”
“Chào phu nhân, tôi là Dương Thăng, trợ lý của Tổng giám đốc Trần, anh ấy đang họp ạ.”
Là một giọng nói xa lạ, Chung Diệc Tâm cảm thấy xấu hổ vô cùng, biết sớm thì lúc nãy cô đã chỉnh cho giọng nghiêm túc lên rồi.
“À, vậy sao, không có gì đâu, để anh ấy làm việc trước đi, tôi cúp máy
đây.”, cô vội vàng cúp máy. Đang định mắng Chung Diệc Thanh tự dưng thì
gây chuyện, lại sực nghĩ, thì ra Trần Hiêu cũng đã quay về rồi, hơn nữa
còn đến công ty làm việc. Quan trọng nhất là, trợ lý của anh sao lại
biết đây là số của cô?
Cô dựa vào thành giường ngây ngẩn mất một lúc, thuốc giảm đau bắt đầu có
tác dụng, cô hơi bải hoải tay chân, bèn đặt điện thoại sang một bên rồi
lại mê man ngủ.
Giấc ngủ
của cô thật sự không yên ổn chút nào, cô cứ cảm thấy có người đi ra đi
vào, hình như còn cả tiếng điện thoại rung, nhưng cô không quan tâm.
Chẳng biết qua bao lâu, cô lại cảm giác có người đi vào, tới cạnh
giường, đưa tay sờ lên trán cô.
Gần gũi, ấm áp.
Cô bừng tỉnh trong nháy mắt, tóm chặt lấy tay người đó, ngủ đến mộng mị, giọng nói cũng khàn đặc, “Ai đấy?”
“Tôi đây.”
Nghe được giọng nói quen thuộc, trái tim bỗng rộn ràng, nhưng bởi sự quấy
phá của nội tiết tố, cô lại cảm thấy ấm ức. Cô bỏ tay Trần Hiêu ra, giở
tính hờn dỗi trẻ con, “Sao giờ anh mới đến?”