Chử Quang Viễn tuyệt đối không ngờ hôm nay Tống
gia tới để ném một quả bom nặng kí như thế, nếu không, ông ta sẽ không
gọi tất cả con cháu Chử gia tới. Tống Ngật! Ông ta bị Tống Ngật lừa gạt! Ai có thể ngờ một đại sự làm chuyện đại sự như Tống Ngật còn có phương
pháp hiệp thương như thế!
Mang gương mặt đen thui giải tán đám tiểu bối, trong phòng khách chỉ còn lại Chử Quang Viễn và Chử Ngạn.
Chử Ngạn lòng như có lửa đốt, "Cha, cha nói Tống gia có được thủ đoạn này ở đâu ra, phá được bí pháp của chúng ta? Những năm gần đây, Huyền
Môn gần như có thể tìm đều đã tìm, cũng không phát hiện. Sao lại. . .
rốt cuộc là vị đại sư nào?"
Chử Quang Viễn cắn răng, "Chuyện bây giờ đã bại lộ, nói cái này có tác dụng gì!"
Chử Ngạn nhíu mày, "Cha, không phải con đang lo lắng sao? Vị đại sư
này có thể biết cách phá giải bí pháp của chúng ta, có thể giải nghiệp
chướng trên người Chử Thời hay không. Đến lúc đó Chử gia chúng ta làm
sao bây giờ?"
Chử Quang Viễn cười lạnh, "Sẽ không!"
Khẳng định như vậy? Chử Ngạn nghi ngờ.
Chử Quang Viễn còn nói: "Nghiệp chướng trên người Chử Thời là lúc
Tống Ngọc Ninh vừa mang thai đã đưa vào bụng cô ta rồi. Đã sớm hòa làm
một thể với Chử Thời. Muốn giải quyết nào dễ dàng như vậy? Cho dù năm đó hai chúng ta tự ra tay cũng không được, chứ nói gì là người khác!
Nếu có thể giải. Sao Tống gia lại đến ầm ĩ, vô cùng lo lắng như thế?
Tống Ngật cũng không phải người không biết nhịn. Sẽ không đánh rắn động
cỏ vào lúc vấn đề của Chử Thời chưa giải quyết được, khiến chúng ta
phòng bị. Bọn họ đã đến gây chuyện, cũng chỉ có thể nói rõ một điểm, vấn đề của Chử Thời chưa có cách giải quyết.
Còn nữa, con xem thủ pháp của Tống Ngật hôm nay. Mặc dù phá được bí
pháp của chúng ta, nhưng chỉ giữ được một phút. Chỉ riêng phá giải bí
pháp của chúng ta đã khó khăn như vậy rồi. Có thể thấy được bọn họ chưa
mò thấy phương thức của chúng ta."
Chử Ngạn nghe xong, thoáng yên tâm, con mắt chuyển động.
"Vậy thì tốt. Lấy sự coi trọng của Tống gia đối với Chử Thời, Tống
gia tuyệt đối sẽ không để Chử Thời xảy ra chuyện. Chỉ cần Chử Thời không chết, những nghiệp chướng kia sẽ quấn lấy nó, không phá hủy thân thể nó được thì không có cách nào tới tìm chúng ta báo thù."
Đối với điều ấy, Chử Ngạn vô cùng khẳng định. Có đôi khi ông ta thậm
chí cảm thấy may mắn vì Tống gia yêu thương Chử Thời, phải biết, qua
nhiều năm như vậy, nghiệp chướng oán khí càng để lâu thì càng sâu, có
Tống gia giúp đỡ, chia sẻ áp lực và tài nguyên rất lớn cho Chử gia đó.
"Chỉ là. . ." Chử Ngạn nghĩ đến thái độ của Tống Ngật tìm, lại lo
lắng nói, "Cha, Tống gia có khi nào nói chuyện của con ra ngoài, đi tìm
hiệp hội Thiên Sư và cục điều tra đặc biệt hay không?"
Chử Quang Viễn hừ một cái, không lo chuyện đó.
"Trước khi Tống Ngật đi, nói Chử gia chúng ta phải xử lý như thế nào! Câu nói này đã tỏ rõ thái độ của hắn, ầm ĩ thì ầm ĩ. Tống gia nuốt
không trôi cơn giận này là thật. Nhưng hắn rất rõ ràng, nếu như tìm hiệp hội Thiên Sư và cục điều tra đặc biệt, chính là muốn đẩy Chử gia chúng
ta vào con đường cùng. Đến lúc đó Chử gia chúng ta sẽ làm thế nào?
Hắn yêu thương Chử Thời không giả! Nhưng hắn còn có con trai, cháu
trai, và toàn bộ Tống gia. Hắn không thể là vì một Chử Thời, đẩy toàn bộ Tống gia vào cuộc!"
Nói cách khác, Tống gia rõ ràng muốn cò kè mặc cả, dùng việc này móc
một miếng thịt trên người Chử gia, để kiếm chỗ tốt cho mình!
Chử Ngạn siết chặt nắm đấm! Lòng tham không đáy, ghê tởm!
Nhưng với tình thế trước mắt, biết rất rõ mục đích của Tống gia thì
thế nào? Nên cho vẫn phải cho! Nếu không, Tống gia không chiếm được gì,
không chắc bọn họ sẽ giữ được bình tĩnh.
Ai! Ông ta thở dài. Chỉ trách năm đó không có biện pháp, nếu không bọn họ cũng sẽ không tìm tới Tống gia.
Nói đến, đây là một bản án cũ năm xưa. Chử gia có lịch sử Huyền Môn
đã mấy trăm năm không giả, nhưng đã sớm lụi tàn vào đời ông nội ông ta.
Ông nội vì bảo vệ địa vị gia tộc, muốn cho Chử gia đứng vững, thậm chí
nâng cao một bước, dùng toàn bộ bí pháp của Huyền Môn, tạo ra sát
nghiệt.
Ai ngờ nhân quả thiếu nợ ập tới, sinh ra oán khí khổng lồ, quấn lên
tất cả con cháu Chử gia. Chử gia không thể bị phá hủy. Vì bảo vệ gia
tộc, ông nội suy nghĩ biện pháp, hi sinh một người con Chử gia, rót tất
cả nghiệp chướng vào trong cơ thể của hắn, để hắn nhận tất cả đau khổ,
những người khác cũng sẽ an toàn.
Thật không nghĩ đến, nghiệp chướng này không phải nhất thời, không
phải một đời, mà quấn lấy Chử gia đời đời kiếp kiếp. Bởi vậy, Chử gia
chỉ có thể mỗi đời hi sinh một người. Quan trọng là, người hi sinh này
không thể chọn tùy tiện. Nhất định phải là dòng chính, nếu lựa chọn chi
thứ, quan hệ máu mủ không mặn, tác dụng quá nhỏ bé.
Chính là nói, chỉ có thể là con của mình. Ban đầu còn tốt, tùy tiện
tìm một phụ nữ kiếm đứa con riêng là được rồi. Nhưng về sau, theo nghiệp chướng càng để lâu càng nhiều, oán khí càng lúc càng lớn. Muốn chịu
đựng nghiệp chướng cỡ này, nhất định phải là đứa bé có linh căn tư chất
không tệ lắm. Nếu không nghiệp chướng vừa rót vào, đứa bé kia sẽ mất
mạng.
Đứa bé vừa chết, nghiệp chướng sẽ lại quấn lên Chử gia, tất cả đều không tốt.
Nhưng đứa bé có linh căn tư chất không tệ chọn ở đâu ra? Phụ thân ông ta tốn rất nhiều năm mới tìm được người phụ nữ kia, sinh ra em trai của ông ta.
Mà tới thế hệ này của ông ta. Mắt thấy em trai không còn sống lâu
nữa, nghiệp chướng muốn xông ra rồi, ông ta vẫn chưa tìm được người
thích hợp. Không có cách, qua một đời yêu cầu càng khắc nghiệt hơn. Khi
đó tư chất không tệ đã vô dụng, ít nhất là tư chất thượng phẩm.
Hiếm có đó là hai đứa bé Chử Húc và Chử Hàm tư chất đều là thượng
phẩm. Mặc dù bọn họ đã mấy tuổi, không bắt đầu dùng bí pháp từ trong
bụng thì hiệu quả không tốt, những cũng có thể chống đỡ nhiều năm. Nhưng chúng là cốt nhục mà người vợ đã chết để cho ông ta, là trái tim của
ông ta! Sao ông ta có thể bỏ được?
Lúc này, Tống Ngọc Ninh xuất hiện. Ban đầu ông ta không có ý nghĩ gì
với Tống Ngọc Ninh, thậm chí phiền chán sự ái mộ của bà, nhưng khó cưỡng lại vẻ đẹp của bà. Ông ta nói cho cha, để cha mời lão tổ tông nhà mình
tính một quẻ. Con cái Tống Ngọc Ninh sinh ra là rồng phượng trong loài
người, quý nhân trời sinh, loại người này từ trước đến nay mang theo
công đức chuyển thế.
Vì một quẻ này, lão tổ tông đã hao hết sức sống cuối cùng, như vậy đi về cõi tiên.
Cha nói kết quả cho ông ta. Bọn họ cũng biết Tống gia không dễ chọc,
nhất là mặc dù Tống gia không có lão tổ tông bói toán xem tướng, nhưng
cũng nhìn ra được Tống Ngọc Ninh có mệnh quý khí. Sau này chắc chắn sẽ
gặp phiền phức.
Nhưng rơi vào đường cùng, ông ta vẫn lựa chọn Tống Ngọc Ninh. Ông ta
không yêu Tống Ngọc Ninh, nhưng vì Chử gia, ông ta không thể không tính
kế bà, để bà mang thai con của mình, cưới bà vào cửa.
Về sau, tướng mạo Tống Ngọc Ninh thay đổi chút xíu, Tống gia không
chỉ một lần nghi ngờ. Vì thế, bọn họ phải dùng bí pháp lão tổ tông để
lại. Cũng chính vì bí pháp này, khiến Tống gia tìm một đống người cũng
nhìn không ra vấn đề, mới có thể bỏ qua.
Mười lăm năm. Qua nhiều năm vậy rồi, Tống gia cũng không thể khám phá bí mật của bọn họ, nghi ngờ vĩnh viễn chỉ là nghi ngờ. Bọn họ không
ngờ, Tống gia đột nhiên biết được tình hình thực tế, đây quả thực là
đánh một đòn làm bọn họ trở tay không kịp!
"Con tìm cơ hội đi gặp Tống Ngọc Ninh. Tình cảm cô ta dành cho con rõ như ban ngày. Nhiều năm như vậy, Tống gia nhiều lần bất mãn muốn gây
chuyện, đều do cô ta chấm dứt chiến tranh. Nói thế nào cô ta cũng là
người nhà họ Tống, vẫn là mẹ của Chử Thời. Chỉ cần cô ta thông cảm, việc này cũng dễ giải quyết!"
Nghe nói như thế, Chử Ngạn thu hồi lại suy nghĩ, ánh mắt lấp lóe.
Đúng rồi, còn có một người đàn bà ngu xuẩn tên là Tống Ngọc Ninh!
** ** ** **
Kinh Đô. Biệt thự Tống gia.
Chử Thời ngồi trước cửa sổ thủy tin hướng về phía hướng mặt trời
trong phòng ngủ, sắc mặt hồng nhuận, tinh thần tốt, đâu có chút dáng vẻ
suy nhược lúc ở Chử gia. Nhìn thấy Tống Ngật bước vào, Chử Thời đứng
lên, "Ông ngoại!"
Tống Ngật yêu thương sờ đầu của cậu, gặp tình trạng của cậu không tệ, tâm trạng bình tĩnh không ít, nhưng nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt không
được tự nhiên, thở dài nói: "Ông ngoại biết con từ nhỏ thông minh, tâm
tư thông thấu, chỉ sợ đã nhìn ra dự định của ông ngoại, đúng không?"
Chử Thời gật đầu.
Vẻ mặt Tống Ngật hơi tối lại, "Ông ngoại. . ."
Chử Thời ngẩng đầu, cười nói: "Con hiểu mà, ông ngoại! Con hiểu hết!
Mặc dù đây là chuyện phạm vào quy củ Huyền Môn, theo lý là trọng tội.
Nhưng Huyền Môn không giống với người bình thường. Nếu ầm ĩ đến cục điều tra đặc biệt và hiệp hội Thiên Sư thì sẽ khác. Chó cùng rứt giậu. Đến
lúc đó ai biết Chử gia sẽ làm thế nào?
Chử gia có thể đứng đầu bốn gia tộc lớn, nội tình thâm hậu, quan hệ
rắc rối khó gỡ. Không phải dễ đối phó như vậy. Thật muốn cứng rắn sẽ chỉ thương địch tám trăm, bản thân tổn thất một ngàn. Đối với Tống gia
không có chỗ tốt.
Hơn nữa, nếu như ầm ĩ có thể thắng thì không nói. Nhưng lấy căn cơ
của Chử gia, thế lực của bọn họ ở cục điều tra đặc biệt và hiệp hội
Thiên Sư cũng không nhỏ. Ngoại trừ điểm khác thường trên người con,
chúng ta không có bất kỳ chứng cứ nào khác, nếu Chử gia dùng tất cả khả
năng để thoát tội, chưa chắc đã không được. Đến lúc đó chẳng những không được bồi thường, mà có thể bị cắn ngược một cái."
Tống Ngật lại thở dài, từng chữ từng câu này có thể nói chính là suy
nghĩ trong lòng ông, đáng thương Chử Thời mới mười lăm tuổi, thông minh
như thế lại phải chịu những thứ cậu lẽ ra không phải chịu.
"Ông ngoại, con không trách ông. Ngược lại, con rất biết ơn ông. Ông làm vậy là muốn giành cho con lợi ích lớn nhất."
Tống Ngật há to miệng, đúng là ông tranh giành cho Chử Thời không
sai, nhưng cũng là có nỗi lo về sau. Oong có thể vì Chử Thời không tiếc
hết thảy, nhưng ông không thể ích kỷ đưa con cháu và toàn bộ Tống gia
vào cuộc.
Chửa gia chỉ là con hổ lớn. Những năm nay, quan hệ vi diệu giữa Tống
gia và bốn gia tộc lớn, nếu quả thật ầm ĩ, bốn gia tộc lớn sẽ không đứng nhìn. Đến lúc đó, chỉ sợ Tống gia muốn đối phó không chỉ là một Chử
gia.
Tuy nói ông có ý định muốn đánh vỡ bố cục Huyền Môn, nhưng hiển nhiên trước mắt thời cơ vẫn chưa tới.