"Hai mươi năm trước, có người lỡ phá vỡ phong ấn ở một chỗ vùng Lĩnh Nam, không ngờ thứ bị phong ấn lại là một đám yêu
quỷ. Phong ấn được phá, yêu quỷ thoát ra, làm hại nhân gian, Lĩnh Nam
đại loạn. Mắt thấy tình thế nguy cấp, Thiên Sư sơ cấp và Thiên Sư trung
cấp đều không đối phó được. Quốc gia cấp bách điều động tất cả Thiên Sư
cao cấp tới đó.
Khi đó mặc dù tiên sinh và phu nhân trẻ tuổi, nhưng đều đã tấn thăng
Thiên Sư cao cấp, tiên sinh nhận được chỉ thị thì lập tức lên đường. Phu nhân lại vì mang thai giai đoạn cuối, không nhận được lệnh. Trận đánh
đó mất hơn nửa tháng, hai mươi mấy Thiên Sư cao cấp chết một nửa. Nhân
thủ càng không đủ. Phu nhân biết, thứ nhất là vì trách nhiệm của Thiên
Sư, thứ hai là lo cho tiên sinh, không thể không tới đó.
Sau đó tất cả Thiên Sư bắt tay nhau bố trí đại trận, diệt những con
yêu quỷ kia. Đại chiên kết thúc, không ít người bị thương. Phu nhân bị
một con xà yêu đánh một chưởng, lại còn đánh vào bụng. Lúc ấy thiếu gia
sắp ra đời, hồn phách đã thành hình rồi. Một chưởng kia không thể gây
tổn thương thân thể của thiếu gia, nhưng lại đánh tan hồn phách của
cậu."
Sắc mặt Lục Nghiêu biến ảo vài lần, mọi người bao gồm bản thân nguyên chủ cũng biết chuyện này, đều tưởng rằng một chưởng kia hủy tư chất
linh căn của hắn, nhưng thật ra...
"Linh căn của tôi không có vấn đề, tôi không thể tu hành là vì hồn phách của tôi không được đầy đủ?"
Chú Bình gật đầu: "Linh căn của thiếu gia chẳng những không có vấn
đề, mà còn rất tốt, tư chất thậm chí hơn cả tiên sinh và phu nhân. Nhưng thiếu gia chỉ còn một hồn ba phách, hai hồn bốn phách còn lại không
thấy tăm hơi, căn bản không có cách đi con đường tu hành.
Hồn phách không được đầy đủ lại có được tư chất và linh căn cực phẩm, là tế phẩm rất nhiều yêu tha thiết ước mơ. Thậm chí rất nhiều người đi
theo con đường Huyền Môn đi tà đạo cũng rất thích. Cái này có khác gì
trẻ con ôm kim qua chứ?
Cho nên, tiên sinh và phu nhân giấu diếm tất cả mọi người, phong ấn
tình hình của thiếu gia, để cho người ngoài nhìn không ra vấn đề hồn
phách, nói với người ngoài vì tổn thương tới linh căn mà không thể tu
hành. Những năm qua, tiên sinh tốn không biết bao nhiêu tâm tư, muốn tìm hồn phách của thiếu gia về. Sau này mới suy diễn ra rằng, hồn phách của thiếu gia đã chuyển thế đầu thai.
Thứ nhất tiên sinh không tìm thấy những hồn phách khác của thiếu gia
đã chuyển thế ở đâu, rốt cuộc là ai. Thứ hai nếu đã chuyển thế, muốn hồn phách trở về cơ thể, trừ phi người chuyển thế đó chế. Nhưng dù sao cũng xem như con của mình, cho dù tìm được, tiên sinh làm sao có thể ra tay? Bởi vậy, việc này mới không giải quyết được gì."
Lục Nghiêu xem như đã hiểu rõ tất cả. Khó trách hắn lại cảm thấy linh hồn dung nhập không trở ngại chút nào, khó trách hắn luôn cảm thấy tình hình của bản thân kỳ lạ, hoàn toàn không giống đoạt xác, khó trách hiệu quả tắm nước thuốc lại tốt như vậy...
Xem ra, hắn và nguyên chủ vốn chính là một người. Người không có hồn
phách trọn vẹn khó mà sống sót. Nhờ cha mẹ tốt nên nguyên chủ mới bình
an sống đến bây giờ. Vậy còn hắn thì sao? Hồn phách của hắn không được
đầy đủ, sao chú nhỏ lại nhìn không ra? May mắn hơn nguyên chủ là chú nhỏ năng lực cường hãn, hắn chẳng những có thể bình an khỏe mạnh, mà còn có thể nhập đạo tu hành.
Lục Nghiêu vuốt ve hàm quang trên cổ tay, lâm vào trầm tư. Nếu như thế, vậy hắn xuyên qua thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?
Chú Bình nói tiếp: "Thiếu gia, nếu như tôi suy đoán không lầm, hẳn là hai hồn bốn phách kia chuyển thế đã chết, cậu mới trùng hợp quay về vị
trí ban đầu. Phải không?"
Lục Nghiêu gật đầu.
Chú Bình hiểu rõ, nói như vậy đã hiểu. Xem ra nửa hồn phách khác của
thiếu gia chuyển thế có kỳ ngộ, biết không ít những thứ người khác không biết.
Lục Nghiêu đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, "Tình hình của tôi, ông nội biết không?"
"Thiếu gia yên tâm, trước đó chỉ có tiên sinh phu nhân và tôi biết,
hiện tại có thêm bản thân thiếu gia. Những người khác không biết được."
Lục Nghiêu nhẹ nhàng thở ra, "Xem ra cha tôi cũng không tin tưởng ông nội cho lắm!"
Nói xong sửng sốt một chút, vậy mà hắn có thể thốt ra xưng hô cha với Lục Thiên Chiếu trôi chảy như thế. Đảo mắt nghĩ bản thân là nguyên chủ
thì lại bật cười.
Chú Bình cũng cười theo, vẻ mặt từ ái.
"Thiếu gia, chuyện nhà họ Chử cậu định làm thế nào?"
Ánh mắt Lục Nghiêu lấp lóe, đôi mắt hơi híp: "Tiếp tục điều tra! Bao
gồm cả người chú kia của Chử Thời, và tất cả hình huống về dòng dõi
trước kia của nhà họ Chử, nếu như có thể điều tra được thì điều tra
thêm.
Nhưng phải cẩn thận, Chử gia không phải người bình thường, điều tra
không được thì thôi, để tránh bị Chử gia phát hiện. Còn có Tống Ngật,
giúp ta điều tra thêm cách làm người của ông ta, và thái độ của Tống gia với Chử Thời."
Chú Bình đáp, ngón tay Lục Nghiêu gõ mặt bàn suy nghĩ, một ý niệm trong đầu dần dần thành hình dưới đáy lòng.
** ** ** **
Tống gia.
Tống Ngật lo lắng nhìn bác sĩ kiểm tra toàn bộ cho Chử Thờ xong: "Thế nào?"
"Tình hình của Chử Thời thiếu gia không tệ, đối với báo cáo lúc trước có thể nói là chuyển biến tốt hơn rất nhiều."
"Có mầm bệnh hay chỗ nào không bình thường không?"
"Không có!"
Tống Ngật đè suy nghĩ xuống đáy lòng, sai người đưa bác sĩ ra ngoài.
Không có người ngoài, Tống Ngọc An lộ vẻ vui mừng, "Cha, đây có chứng
minh thuốc người kia đưa cho Chử Thời uống có tác dụng không, hơn nữa
hiệu quả cũng không tệ lắm!"
Chử Thời thở dài, "Ông ngoại, con đã nói rồi, anh ấy không giống
người xấu, hơn nữa tình hình của con thế này, căn bản không cần phải vẽ
vời thêm chuyện."
Tống Ngật trừng mắt liếc cậu một cái, đứa cháu ngoại này vẫn nghĩ quá đơn giản. Mặc dù ông không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không
thừa nhận, đúng là không cần phải lấy mạng Chử Thời. Nhưng hại cậu,
chẳng lẽ chỉ có thể là một loại tình huống lấy mạng cậu thế này ư? Không thể khống chế hoặc dùng cách khác được sao? Dù số mệnh Chử Thời không
thọ, nhưng chỉ cần cậu còn sống một ngày, Tống gia đều sẵn sàng trả giá
đắt.
Tống Ngọc An rất kích động, đã nhiều qua, tình hình thân thể Chử Thời càng ngày càng xấu đi, lần đầu tiên chuyển biến tốt đẹp như thế, sao
ông có thể không kích động?
"Cha! Con đi tìm cậu ta, chỉ cần trợ giúp A Thời thì sẽ không tổn thương nó, bất kể cậu ta có yêu cầu gì, con cũng đồng ý."
"Dừng lại!"
Trước vẻ mặt nghiêm túc của Tống Ngật, Tống Ngọc An không hiểu, "Cha?"
"Sao con biết cậu ta còn thuốc?"
"Mặc kệ có hay không, cũng nên hỏi một chút!"
Tống Ngật nhíu mày, không trả lời Tống Ngọc An, ngược lại lấy bình sứ chứa thất bảo đan, hỏi Chử Thời: "Lúc ấy cậu ta nói thất bảo đan như
vậy thật sao?"
Chử Thời gật đầu. Vẻ mặt Tống Ngật càng nghiêm trọng hơn.
Tống Ngọc An giật mình trong lòng: "Cha, cha nghi ngờ thất bảo đan có vấn đề?"
Tống Ngật lắc đầu: "Thất bảo đan này cha đã kiểm tra, không có vấn
đề. Đây là thứ dùng bảy dược liệu trân quý luyện chế ra. Mẫy năm nay,
mỗi lần A Thời bệnh tình nguy hiểm đều dùng nó, cũng có thể vượt qua
được. Cho nên chúng ta chưa từng nghi ngờ thất bảo đan sẽ."
"Sao lại không đúng bệnh chứ? Thất bảo đan bất luận là chữa thương
hay dưỡng bệnh đều có hiệu quả, thậm chí còn có thể kéo dài tính
mạng."
Tống Ngật mắt như chim ưng, "Vậy nếu như tình huống của A Thời không phải bị thương cũng không phải bệnh thì sao?"
Tống Ngọc An dẫu môi, "Thân... thân thể suy yếu cũng có thể... dùng."
"Nếu như đều không phải thì sao?"
Tống Ngọc An căng thẳng, "Cha, cha..."
"Hai đời trước nhà họ Chử không có người nào sống quá hai mươi tuổi, con quên rồi?"
Tống Ngọc An nghi ngờ hơn, "Không phải lúc trước chúng ta không nghi ngờ, còn mời rất nhiều người xem bệnh cho A Thời sao?"
"Đúng là đã mời." Tống Ngật gật đầu, "Nếu không phải vì những người
mời đều đã mời hết, tất cả đều nói là chứng bệnh trời sinh, cha cũng sẽ
không buông lỏng tâm tư. Nhưng bây giờ... thật ra thiên hạ này cũng
không phải không có bí pháp che giấu chân tướng."
"Từ lúc A Thời sinh ra đã ở trong tầm mắt của mọi người, dạng bí pháp gì, ai có thể không một tiếng động giấu được ánh mắt của Tống gia ta và Chử gia?"
Tống gia Chử gia đều không phải nhân vật bình thường, đúng là khả năng không lớn.
Tống Ngật cười một tiếng, "Vậy nếu như người này là người Chử gia thì sao?"
Tống Ngọc An sững lại, sắc mặt trắng bệch, "Không... vậy chứ?"
Tống Ngật đảo mắt, ánh mắt âm trầm, "Cũng không phải không có khả năng."
Tống Ngọc An hít vào một ngụm khí lạnh, "Nếu quả thật giống như cha
nói, tình hình của A Thời có nguyên do khác, chúng ta phải làm thế nào
để biết cụ thể là nguyên do gì? Nguyên nhân không rõ, chúng ta căn bản
không có chỗ xuống tay. Hơn nữa, nếu đối phương có thể có thủ đoạn giấu
diếm, sao lại để một tên họ Lục ngay cả Thiên Sư thực tập cũng không
phải nhìn thấy?"
"Đây mới là điều cha lo lắng thật sự. Lục Nghiêu... hiện tại cậu ta thế nào?"
"Ở tại biệt thự Ngọc Hoa đình, một nơi có vào không có ra. Ban đầu
con muốn phái người tìm hiểu một chút, nhưng xung quanh nhà họ Lục bày
binh bố trận, trận pháp kia cũng không đơn giản, người bình thường không phá được. Con thấy bỏ ra thêm chút công phu là có thể phá được, nhưng
con không làm vậy, thứ nhất sợ đánh rắn động cỏ, thứ hai sợ trong tay
cậu ta có đồ vật cứu được A Thời, như vậy sẽ chọc cậu ta nổi giận."
Tống Ngật gật đầu, "Lục Thiên Chiếu và Bùi Tuyết đều là thiên tài, để lại không ít đồ. Cậu ta có một trận pháp như thế cũng không lấy làm lạ. Chỉ là không biết đồ vật cậu ta cho Chử Thời uống có phải cũng là của
Lục Thiên Chiếu và Bùi Tuyết để lại hay không."
"Cha, bây giờ chúng ta phải làm sao?"
"Cứ chờ xem. Cậu ta đã làm thủ tục nhập học học viện Thiên Xu rồi, ở
dưới mí mắt cha, cha sẽ quan sát thêm. Còn cái khác, không cần làm.
Khách sáo với cậu ta chút. Dù nói thế nào, cậu ta xem như đã giúp A
Thời. Phần ân tình này, Tống gia nhớ kỹ."
** ** ** **
Lúc này Lục Nghiêu còn không biết mình suýt nữa bị người khác bàn mưu hãm hại, hắn đang phát sầu vì số dư tài khoản ngân hàng của mình và
một đống đồ cần phải mua.
Tiền không dễ tiêu không dễ tiêu mà. Đừng thấy hắn vừa tới thành phố
Du Châu, số tiền nhà họ Diêu trả lại và Lục Thành Cương bồi thường thêm
cỡ khoảng mười triệu. Nhưng không sánh bằng căn biệt thự hơn tám triệu
này! Và chiếc xe kia cũng đi gần một triệu. Còn lại mấy trăm ngàn cũng
không ít, nhưng dựa vào số thuốc tắm gần đây của hắn, sau này còn phải
luyện đan, quả thật không đủ xài.
Lục Nghiêu lại thở dài, nghĩ hắn - một thế hệ giàu có đời thứ ba,
ngồi trong nhà nắm giữ xí nghiệp tập đoàn số một cả nước, giá trị bản
thân hơn trăm tỷ, về mặt cuộc sống chưa bao giờ chú trọng tới thoải mái
là thế nào, đẹp đẽ là thế nào, và chưa từng nghĩ đến tiền.
Vậy mà hắn cũng có một ngày đau đầu vì tiền! Nếu chuyện này bị những
người bạn trước kia biết được, e rằng sẽ cười ha ha, cảm thấy chuyện này giống như nghìn lẻ một đêm.
Không được, phải tranh thủ kiếm tiền mới được!
Lục Nghiêu sờ cằm, nhìn món hàng duy nhất trên cửa hàng báu vật không nhúc nhích kia, có nên hạ giá không đây?
Giảm! Không phải không ai mua! Một trăm ngàn thật tình không đắt, nhưng không thể chịu được đám người không biết nhìn hàng kia!
Không, không thể giảm! Lục Nghiêu chưa bao giờ làm chuyện này! Lúc
trước viết trên phần mô tả giá đặc biệt một trăm ngàn, hiện tại không ai mua liền hạ giá, để người khác thấy thì thế nào! Hắn cũng cần mặt mũi!
Vào lúc hắn đang rầu rĩ, một tiếng đinh đông vang lên.
Lục Nghiêu dừng lại, xoa mắt đọc tin tức.
Bán được rồi? Thật sự bán được rồi? Trong kho từ 1 biến thành 0!
Không đến mười phút, bình luận lại được cập nhật mới. Không chỉ Lục
Nghiêu, không ít quần chúng chú ý tới hắn vì hành động lúc trước, nhìn
thấy tình hình này đều có phần khó hiểu.
"Mẹ kiếp! Thật sự có người mua sao? Một trăm ngàn một tờ không biết là bùa gì?"
"Đồ ngu nhà ai phá của dữ vậy! Chê tiền nhiều cũng không nên dùng như thế được! Anh chê tiền nhiều thì giúp đỡ người nghèo khó, như tôi chẳng hạn!"
"Chỉ có một mình tôi tò mò người mua lá bùa kia là ai thôi sao? Sợ rằng trong nhà họ có mỏ vàng đó!"
"Không! Tôi tò mò nó là bùa gì hơn! Cầu mong người anh em kia mua về
dùng sẽ quay lại đánh giá một chút, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của chúng
tôi!"
"Sao mấy người lại không nghĩ rằng, biết đầu chủ cửa hàng tự mua thì sao?"
"Cái này. . . cũng có khả năng đó!"
Lục Nghiêu nhíu mày, trong đống bình luận như thủy triều, online thêm hai tờ vào kho, bỏ tiêu đề giá đặc biệt đi, đổi thành một triệu!
Đúng vậy, chính là một triệu! Phù triện của hắn đáng cái giá này! Quan trọng hơn là, hắn thiếu tiền!