Tiểu Rượu Ngọt
Ăn xong bữa cơm cũng đến giờ Phương Dư quay lại trường học.
Tần Phong liên tục giới thiệu các món ăn cho Vu Tuyết Lị, lại không ngừng bưng lên những món ăn mới, không ngăn cản nổi.
Vu Tuyết Lị biết là anh có ý tốt, nếu đã không từ chối được, vậy thì
đành hưởng thụ. Chỉ là cô thấy hơi lạ, Tần Phong luôn miệng nói những
món ăn này là sở thích của cô Vu Minh Mỹ nói cho anh biết, nhưng có một
vài món cô hoàn toàn không thích ăn.
Đó là sở thích của Minh Mỹ, không phải của cô.
Chắc là nhớ nhầm đi, tại cô cũng chưa gặp qua Tần Phong trước đây, khó tránh được trí nhớ có chút sai lệch.
“Mấy người tiếp tục trò chuyện đi, cháu đến trường đây.” Phương Dư lau lau miệng, cầm một nắm hạt dưa bỏ vào túi rồi ra cửa.
Ba người lớn đều đã ăn no nê. Có người phục vụ ra dọn dẹp, Vu Tuyết
Lị định mời hai người đến tiệm bánh ngọt nhà mình ngồi chơi. Vừa định mở miệng mời thì nhận được điện thoại của mẹ.
“Tuyết Lị, buổi chiều con đừng về cửa tiệm. Chú Từ đi nhập hàng cùng mẹ, khả năng là mai mới về đến nhà.”
“Vâng ạ, mẹ chú ý an toàn.”
Vì mẹ đang ở trong thế giới hai người, cô gạt bỏ đi suy nghĩ của
mình, lại nghĩ đến chuyện hai con mèo đã nói lúc ăn cơm, cô đề nghị:
“Lát nữa tôi muốn đến thăm Cuồn Cuộn, mấy người có biết gần đây có cửa
hàng bán đồ cho thú cưng nào tốt không, chúng ta cùng nhau đi mua sắm?”
Đề nghị như gãi đúng vào chỗ ngứa, Phương Tú Nhất gần đây vẫn đang
nghĩ cách để rút ngắn khoảng cách giữa hai người, bắt đầu từ sự yêu
thích mấy chú mèo của Vu Tuyết Lị, hiển nhiên là hiệu quả tốt hơn.
Phương Tú Nhất: “Có một cửa hàng thú cưng gần Hoa Trên Biển, ngoại
trừ bán động vật nhỏ, cũng có kinh doanh thức ăn cho chó mèo, còn có cả
đồ chơi, khá có tiếng.”
Vu Tuyết Lị sờ nhẹ lên bụng, cảm giác vẫn đứng lên được, thả lỏng một hơi: “Được, vậy đi thôi. Tần tiên sinh, anh đi cùng không?”
Tần Phong từ chối.
Anh sợ là càng ở chung với Tuyết Lị, sẽ càng lộ ra sơ hở, nhất là anh có chút chột dạ.
Kể cả Phương Tú Nhất cũng không biết, khi anh rời khỏi nhà Minh Mỹ,
anh đã trộm cầm đi một quyển nhật kí, không để lại cho Tuyết Lị.
Phương Tú Nhất cảm động khi thấy bạn tốt thức thời, vui vẻ đuổi bóng
đèn đi, lái xe đưa Vu Tuyết Lị đi mua đồ thuận tiện đưa người về nhà
chải lông cho lũ mèo.
“Đúng rồi, trong máy tính có một ít ảnh chụp đã được cóp lại trước kia, cô có muốn xem không, chọn mấy cái cho cô.”
Phương Tú Nhất vì muốn đưa người vào phòng ngủ, vắt óc suy nghĩ một
lúc lâu. Lúc này anh một chút cũng không giống cái người có chỉ số thông minh vượt xa người thường, có thể thi được vào đại học hàng đầu.
“Được.” Vu Tuyết Lị không nghi ngờ gì, theo sau anh đi vào phòng làm việc.
Căn hộ này của Phương Tú Nhất bố cục khác với căn hộ của Vu Minh Mỹ,
phòng ngủ chính nối liền với phòng tắm và phòng làm việc, nhìn qua tủ
sách nghiêng là có thể thấy được toàn bộ phòng ngủ.
Toàn phòng ngủ gần như chỉ có ba màu trắng đen xám, duy nhất có một
điểm sáng hơn một chút, ở đầu giường có một tấm ảnh của Tròn Tròn, bộ
lông màu vàng sáng bóng rất xinh đẹp.
Sau khi nhìn thấy những bức ảnh trong máy tính của Phương Tú Nhất,
Tuyết Lị lập tức đổi hình nền điện thoại thành hình Tròn Tròn và Cuồn
Cuộn cùng nằm một chỗ phơi nắng, cái bụng mềm mềm ngửa lên trên, cho dù
ai nhìn cũng đều phải khen câu đáng yêu.
Những ngày tháng trầm mê nuôi mèo cứ thế mà bắt đầu. Những quyết định muốn giữ khoảng cách nhất định với Phương Tú Nhất cũng đã sụp đổ dưới
sự đánh phá của Tròn Tròn Cuồn Cuộn.
Hai người mới đầu trò chuyện vè mèo, đến bây giờ mỗi tối đều nói chúc nhau ngủ ngon, mọi thứ thuận theo tự nhiên, không có chút kì lạ.
Mẹ Vu thấy Tuyết Lị ngày càng tươi cười nhiều hơn, tính các hoạt bát
hơn so với trước kia, trong lòng cảm kích vị Phương tiên sinh chưa từng
gặp mặt kia, liền bảo Tuyết Lị mời người tới ăn cơm, gặp mặt lẫn nhau.
“A, mẹ không nhắc thì con cũng quên mất, trước kia cũng muốn giới
thiệu cho hai người quen biết, nhưng mà ngày đó mẹ với chú Từ đã đi rồi. Phương tiên sinh là người rất tốt, ánh mắt của chị cũng tốt thật.” Tám
năm đã trôi qua, Tuyết Lị đã sớm bước ra khỏi nỗi đau mất mát về sự ra
đi của người thân yêu, thỉnh thoảng lại nhắc đến chị.
Nhưng mẹ Vu thì không. Bà cảm thấy có lỗi với cô con gái lớn của
mình, khi còn bé đã phải chịu thua thiệt, sau khi lớn lên cũng không kịp nhận đền bù. Bà không phải người mẹ tốt.
Nhưng trước mặt cô con gái bé, bà vẫn che giấu rất tốt, nở nụ cười
nói: “Đúng thế. Vậy con hỏi Phương tiên sinh xem liệu cậu ấy có lúc nào
rảnh.”
Lời này không nhắc đến Tần Phong, bởi vì Tần Công Quán cùng mở trên
cùng một con phố với tiệm bánh ngọt, nên những lúc tiệm bánh có quá
nhiều công việc không giải quyết được hết, Tuyết Lị sẽ gọi cơm hộp ở Tần Công Quán. Qua một thời gian, mẹ Vu đã quen thuộc với Tần Phong, còn
dẫn anh tới nhà xem ảnh chụp Minh Mỹ lúc còn nhỏ.
Cũng bởi vậy, Tần Phong bảo Tuyết Lị đừng gọi anh là Tần tiên sinh nữa mà hãy gọi là anh Tần Phong.
Chỉ có Phương Tú Nhất, anh chỉ là người đầu tư của Tần Công Quán nên
ngày thường cũng không hay xuất hiện ở đó, anh quản lí công ty game của
mình thỉnh thoảng lại đi công tác, rất bận rộn. Vu Tuyết Lị chỉ chảo hỏi anh trên WeChat, đã lâu lắm rồi không gặp mặt anh.
“Được, vậy chúng ta mời Phương tiên sinh đến nhà được không? Con chỉ
sợ mấy món ăn nhà hàng không có Tần Phong sẽ làm không ngon, chi bằng
nấu tại nhà chiêu đãi luôn.”
“Cũng được, con hỏi trước xem Phương tiên sinh thích ăn cái gì để mẹ sớm làm chuẩn bị.”
Tuyết Lị đáp ứng, nhưng lại không đi hỏi, mà mở nhật kí của Minh Mỹ ra. Bên trong ghi rất rõ ràng sở thích của Phương Tú Nhất.
Cho dù có trải qua bảy, tám năm thay đổi, chắc cũng không đến mức chán ghét những thứ mình từng thích.
Nhưng mà Phương Tú Nhất hiện tại không có ở trong nước, lúc Vu Tuyết
Lị gọi cho anh, anh đang cùng đoàn đội đến nước ngoài bàn chuyện hợp
tác.
“Xin lỗi, phải phụ ý tốt của cô rồi. Tôi chắc phải tầm hai tuần nữa mới có thể về nước.”
“Không sao đâu, thời gian lúc nào là phụ thuộc vào anh, tôi lúc nào
cũng rảnh hết.” Quản lí giáo viên của Nhạn Phi không nghiêm ngặt, các
giáo viên thay nhau ngồi trực văn phòng, các giáo viên khác chỉ cần kết
thúc tiết dạy học là có thể đi về. Là một giáo viên mới, dù Vu Tuyết Lị
phải làm tham gia một số khóa đào tạo cơ bản, nhưng vẫn còn rất nhiều
thời gian trống.
“Cảm ơn cô. Để cô phải đợi một thời gian rồi.”
“Không cần vội, chỉ đợi một chút thôi mà.” Vu Tuyết Lị mỉm cười đến nhẹ nhàng.
Không biết được phía đầu dây bên kia, Phương Tú Nhất đang cười khổ.
Với cô đấy chỉ là chờ một chút thôi, nhưng anh cũng đã đợi tám năm rồi.
Xác định được thời gian, cũng biết sở thích của khách, mẹ Vu bắt đầu luyện tập.
Học sinh tới tiệm bánh ngọt rất nhiều, nhưng loại bánh bọn chúng muốn không đa dạng lắm, phần lớn học sinh lựa chọn trà sữa cùng mấy loại
bánh gato cơ bản, những thể loại đồ ngọt kiểu Tây đa dạng căn bản không
được để ý đến. Mẹ Vu luyện nấu ăn mỗi ngày, các món ăn lặp đi lặp lại
đến nỗi làm Vu Tuyết Lị nghi ngờ cuộc đời, lựa chọn ăn ngoài nhà hàng
một tuần sau đó.
Cũng may rất nhanh sau đấy mẹ Vu đã làm ra được thành phẩm mà bà hài lòng, lúc đó Vu Tuyết Lị mới dám về nhà.
Đến ngày chính thức mời khách, Vu Tuyết Lị lại là người về muộn nhất. Phương Dư đã tới Vu gia, nên Vu Tuyết Lị nhờ cô bé dẫn Phương Tú Nhất
đến nhà mình.
Mẹ Vu thuê một căn hộ tầng trên cửa hàng bánh ngọt, rất gần trường
học, lúc nào Phương Dư đến cửa hàng mua bánh cũng được mẹ Vu tặng miễn
phí cho cô bé một ly nước trái cây.
“Ngại quá, tôi về muộn. Mấy người đã bắt đầu ăn chưa, thật ra cũng
không cần chờ tôi. À, mẹ có nhìn thấy dép của con đâu không?” Vu Tuyết
Lị khom lưng nhìn tủ giày, nhưng thế nào cũng không tìm được dép lê của
mình.
Mùa thu Nhạn Thành đến cũng nhanh, chệnh lệch nhiệt độ giữa ngày và
đêm rất lớn, Vu Tuyết Lị dù đi tất nhưng đi trên sàn vẫn có chút lạnh.
Cô giẫm chân trái lên chân phải, giữ ấm một chân.
Mẹ Vu có chút xấu hổ, ghé vào tai cô nói: “Mấy ngày nay mẹ chỉ đi mua thức ăn, quên mất trong nhà ta không có thừa dép. Con tìm một đôi giày
mới mà đi, giày mới dẫm vào sẽ không làm bẩn sàn nhà.” Sau đó vội vã
chạy vào bếp, vặn nhỏ lửa món súp gà bà đang hầm.
“Ồ.” Lúc đi qua phòng khách đẻ vào phòng ngủ, Vu Tuyết Lị sững sờ khi nhìn thấy đôi dép lợn Peppa (1) màu hồng của mình đang xỏ dưới chân một người đàn ông cao lớn, gót chân của anh thừa một đoạn ra ngoài.
Biểu cảm Phương Tú Nhất vẫn rất tự nhiên, anh chỉ vào chân mình, xòe
xòe tay: “Dì nhiệt tình quá, tôi xin lỗi, tôi đi dép của cô. Tôi đã bảo
dì tôi sẽ ra siêu thị mua dép nhưng dì không để tôi đi.”
“Không, không sao, rất hợp với anh.” Vu Tuyết Lị buột miệng.
Sau đó trên bàn ăn truyền đến một tiếng cười bị đè nén. Là Phương Dư.
“Cô giáo, em cũng cảm thấy Peppa cực kì hợp với chú nhỏ.” Sở thích
của mẹ Vu tương đối bình thường, dép của bà là đôi dép bông màu vàng
trắng, nhưng vì chân của mẹ Vu còn nhỏ hơn so với chân Tuyết Lị, nên
đành phải nhường dép mình cho Phương Dư, đem của Tuyết Lị cho Phương Tú
Nhất.
Lúc ấy Phương Dư liền cười thành tiếng. Người chú nhỏ như người đội
lốt chó này (2) thế mà đi đôi dép lợn Peppa lại trông đến là hòa hợp,
nếu đôi dép này dài hơn một chút to hơn một chút, có lẽ mọi người sẽ cho rằng chú ấy đã tự mua nó.
Hai cô gái đều đang cười, Phương Tú Nhất cảm giác chính mình có thể
làm giải trí đại chúng, tạo một bầu không khí sôi nổi, sau khi suy nghĩ
anh gật gật đầu nói: “Nếu đã vậy, Phương Dư, tí nữa theo chú đi mua một
đôi giống như này đi.”
Vu Tuyết Lị không nghe được gì không thích hợp, Phương Dư lại kêu
lên: “Chú cũng đừng chiếm tiện nghi cô giáo cháu.” Nói bình thường là
giống nhau, thật ra chẳng phải đó chính là đồ đôi tình nhân sao.
Phương Tú Nhất thuận theo nói: “Được, vậy chú sẽ mua Suzy (1).” Là
ông chủ của công ty game, Phương Tú Nhất không xa lạ gì với mấy nhân vật hoạt hình.
Bầu không khí trong phòng tràn ngập niềm vui, mẹ Vu ở cách một cánh
trong phòng bếp nghe, cảm thán con gái rốt cuộc cũng có bạn bè, không
còn giống như vô hồn nữa. Bà nếm thử món canh, thầm nghĩ liệu có phải đã coi đường thành muối không, nếu không tại sao lại thấy ngọt như này.
Nói chuyện một lúc, Vu Tuyết Lị mới phát hiện ra mình vẫn không đi
giày, cái lạnh của sàn nhà đâm vào lòng bàn chân cô, cô rùng mình một
cái, nhanh chóng chạy vào phòng ngủ lấy giày.
Phòng ngủ vốn rất to, nhưng lúc này bị mấy chục cái thùng giấy chiếm
chỗ, bên trong là rất nhiều quần áo, giày dép, túi xách Vu Minh Mỹ đã
mua cho cô mấy năm trước, cô chưa bao giờ lấy ra dùng, toàn bộ đều thu
lại để trưng bày. Căn hộ ở Hoa Trên Biển kia, cô đã bảo đội trang trí
biến gian phòng ngủ phụ thành phòng chứa quần áo, chờ khi nào trang
hoàng lại xong, liền đem tất cả đồ bỏ vào đó.
Khi còn bé đương nhiên mặc không nổi, nhưng đến năm 18 tuổi thì khá
vừa vặn. Vu Tuyết Lị lên cấp ba cơ bản vóc dáng không cao, thân hình
cũng không quá khác biệt.
Cô chọn một đôi giày ba lê màu đỏ, trên đường đi không phát ra một âm thanh nào.
Phương Dư bắt gặp, thấy đôi giày trông quen quen, suy nghĩ một lúc
lâu sau đó ngập ngừng nói: “Cô giáo, kia là đôi giày cô mua sao? Ánh mắt cô tốt thật.” Cô nàng có một đôi giống y như đúc, nhưng đã sớm đi hỏng, ném vào thùng rác.
Vu Tuyết Lị gật đầu: “Không phải, là chị cô đưa. Em từng thấy đôi giày này sao?”
Phương Dư lắc đầu, nhìn sang người đàn ông đang đi đôi dép lợn Peppa
kia, chậm rãi nói: “Mấy năm trước, chú nhỏ mua cho em. Chú còn chọn một
đôi màu đỏ, bảo là muốn tặng người khác.”
Sau đó liền không ai nói tiếp nữa.
Vu Tuyết Lị quay đầu nhìn Phương Tú Nhất.
Phương Tú Nhất nhìn chằm chằm cái nơ con bướm trên giày một hồi lâu,
nói: “Nếu cô nói đôi giày này là Minh Mỹ đưa cho cô thì hẳn là của tôi
tặng cô.”
[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad và WordPress của Uri Micasa.
_______
(1) Peppa, Suzy: là nhân vật trong ‘Peppa Pig’- một bộ phim hoạt hình mầm non của Anh. Peppa màu hồng, Suzy màu trắng.
(2) Người đội lốt chó (人模狗样): là thành ngữ TQ, chỉ nhưng người có
hành vi được mô tả là giống một con chó, chủ yếu được sử dụng để chế
nhạo.