Đáng vui mừng chính là, rất nhiều năm qua đi, cô vẫn có thể hình dung anh như vầy ——
“Lòng có sơn hải, lấy mộng vì mã, phong hoa chính mậu thiếu niên lang.”
——
Sáng sớm thứ hai.
Mạnh Hành Du ngủ từ đầu giường đến cuối giường, gối đầu cũng bị đá xuống giường, chăn thì cuộn lại như bánh quai chèo (*), cứ như nếu ôm ‘cái gối bánh quai chèo’ thì ngủ sẽ thơm hơn vậy.
Tối hôm qua có cô bạn cùng phòng ngủ mà vẫn nói mớ, chắc thường ngày bị
thầy giám thị canh thi xoay hơi bị thảm, nên trong mộng cũng đều là ABCD mà thanh âm của cô bạn lại vừa mỏng vừa cao, nửa đêm nghe thấy không
mất hồn mới lạ.
Hơn nữa, cô cũng lạ giường, kết thúc quân huấn nửa tháng, từ căn cứ quay về kí túc xá trường học lại là một chỗ mới, làm cô cũng phải tập làm quen
với môi trường mới.
Mạnh Hành Du ngủ đến khi mặt trời chiếu đến mông, điện thoại lại vang lên
vài tiếng, làm cô bừng tỉnh lại từ trong mộng, cả mí mắt cũng không mở
ra nổi.
Mạnh Hành Du rên hai tiếng, sau đó híp mắt lăn vài vòng trên giường, ngay cả gối đầu và cái gối ôm bánh quai chèo cũng bị cô đã xuống dưới, từ trên
cao rơi thẳng xuống, kêu cái rầm.
Mạnh Hành Du híp mắt sờ soạng kiếm điện thoại. Đôi mắt gian nan mà mở một
con nhưng Mạnh Hành Du vẫn không thấy tên ai, giọng nói cũng mang vẻ khó chịu, chỉ nói ba chữ nhưng là gằn từng chữ một, âm cuối còn kéo thật
dài, “Làm, sao, thế—–”
Mẹ Mạnh nghe xong thì điên tiết lên, mắng mỏ một hồi: “Đã là mấy giờ rồi
mà còn ngủ, hai đèn đỏ nữa là mẹ tới rồi, nhanh ra cổng trường chờ mẹ.”
“Dạ dạ, lập tức lập tức.” Mạnh Hành Du lộn mình như con cá chép rồi xoay
người xuống giường, cô khom lưng nhặt gối đầu và gối ôm ném lên giường,
khoé mắt thoáng nhìn qua thời gian trên điện thoại, sau đó thì sửng sốt
một chút, hỏi lại: “Không phải mẹ hẹn với chủ nhiệm 10 giờ sao? Bây giờ
mới 7:30 thôi.”
Không hỏi còn được, vừa hỏi đã bị mẹ Mạnh bùng phát tính tình: “Mẹ cho con
nghỉ tiết buổi sáng để nói về chuyện chuyển lớp, con thì vẫn có thể ở kí túc xá ngủ ngon lành thế sao? Mạnh đại tiểu thư, con không thể học gà
trống, rời giường đón ánh mặt trời rồi học thuộc bài sao?”
“….”
Mạnh Hành Du nghĩ thầm, con gà trống kia chỉ gáy vài tiếng đón ánh mặt trời thôi, khi nào còn có thể học bài chứ.
“Nếu mấy môn KHXH trong kì thi đầu vào của con được nhiều thêm vài điểm thì
hôm nay mẹ cũng chẳng cần dùng quan hệ để con vào lớp thực nghiệm.”
Mạnh Hành Du nghe xong lời này thì hơi uất ức, đầu óc mới rời giường chưa
kịp thanh tỉnh nên mồm mép ngứa ngáy cãi lại: “Con không cần mẹ đi đâu,
con rất vui đợi ở lớp thường.”
“Thành tích không tốt thì tự mình lo liệu nghe còn có lý, con còn có thể nói
như vậy, sao không nhích thêm được vài điểm môn Văn đi.”
Nói thêm nữa chắc sẽ cãi nhau mất, Mạnh Hành Du đứng trước cơn giận của mẹ
Mạnh đang chuẩn bị trỗi dậy thì kết thúc chuyện và cúp điện thoại.
Còn không phải chỉ là điểm thì đầu vào môn Văn thấp, điểm tổng không đủ cao để vào lớp thực nghiệm thôi sao, mọi người chỉ nhìn thấy môn Văn của cô không đạt tiêu chuẩn, sao không nhìn được môn Khoa học Tự nhiên của cô
toàn bộ đều được max điểm chứ?
Không thể không nói, sống ở trong cái gia đình toàn là học bá tụ tập, có đôi
khi thật vất vả quá mà, cô vì kéo thấp bình quân chỉ số thông minh của
cả gia tộc mà thật sự phải trả giá quá nhiều rồi.
Mạnh Hành Du thở dài một hơi, cô dẫm lên dép lê ra ban công đánh răng rửa mặt.
Cô nghĩ lúc trước mình nên đi theo cô bạn vào thẳng trung học ngoại ngữ mới đúng.
Nhưng mẹ Mạnh cảm thấy cô ở trong cái thế giới thoải mái kia giống như là
người bỏ đi, thế là vung tay tống cô đến trường trung học phổ thông Số
Năm không người quen biết.
Trường Số Năm thì số Năm thôi, tốt xấu gì cũng đủ rồi, thoả thuận đi kèm với
tiến hành, Mạnh Hành Du miễn cưỡng cũng chấp nhận được thực tế, ai ngờ
mẹ Mạnh vẫn cảm thấy không đủ, một hai phải nhờ vào quan hệ để cô vào
lớp thực nghiệm.
Chuyện này cho dù Mạnh Hành Du nói cái gì cũng không có tác dụng.
Thi thì rớt, leo còn không lên được mặt bàn mà còn mất mặt, năm lớp 10 vừa
mới bắt đầu đã đi cửa sau thì ba năm sau cô biết lăn lộn ở trường số Năm thế nào chứ? Thật là.
Mạnh Hành Du ném bàn chải đánh răng vào cái ly, lấy khăn lông lau vệt nước
trên mắt, trong mắt dúm lên ngọn lửa nhỏ đang bốc cháy.
Thành tích có thể kém một bậc, nhưng cốt khí tuyệt đối không thể mất, cùng
lắm thì cá chết lưới rách mà thôi, nộp lại cái thẻ ngân hàng, từ hôm nay trở đi làm một thiếu nữ nghèo vậy.
*
Nghi thức kéo cờ vừa mới bắt đầu không bao lâu thì cả trường liền bắt đầu
hát quốc ca, quốc kì từ từ được kéo lên cao, phất phơ theo gió.
Mặt trời tránh ở trong những đám mây xanh, trộm nhuộm bầu trời thành một
mảnh hồng sáng ngời, nhưng thời tiết không nóng lắm, vào sáng sớm có
thêm vài phần thích ý.
Mạnh Hành Du chạy một đường đến cổng trường nhưng lại không phát hiện xe của mẹ Mạnh đâu, chắc là vẫn còn chưa tới.
Cô men theo lối đi bộ đứng dưới gốc cây để có thể dễ dàng nhìn được xe của mẹ Mạnh.
Đứng chỗ thưa người, Mạnh Hành Du mặc áo khoác vào, cổ áo được lật ngược
lại, sau khi làm xong thì cô lấy điện thoại ra soi gương trên màn hình,
đánh giá chính mình trong gương.
Ừ, rất được. Nhìn cực giống một học trò ngoan tích cực hướng về phía trước, một người con gái lí tưởng của bà mẹ già.
Mạnh Hành Du nhét điện thoại vào lại ba lô và giương mắt thấy phía cuối
đường có chiếc xe màu trắng mới đến, cô tưởng là mẹ Mạnh nên bèn giơ tay vẫy.
Chờ xe đến gần hơn, cô nhìn kỹ lại phát hiện cô nhận nhầm xe, thế là vội vàng thu cái tay lại, sờ mũi có hơi xấu hổ.
Aston Martin (***)dừng phía trước Mạnh Hành Du không xa, người phía sau mở cửa xe, đôi chân
thon dài tiếp đất trước, được bao bọc trong chiếc quần đen.
Nam sinh xuống xe, cũng không vội vàng đóng cửa mà khom lưng lấy chiếc
ghi-ta ở phía sau ra rồi đeo ở trên người. Anh cao gầy, nhìn như trên
1m8, bóng lưng ở nơi đó thẳng tắp, cả người màu đen tạo cảm giác áp bức, không có tí gầy yếu gì cả mà ngược lại có cảm giác mạnh mẽ vi diệu.
Từ ghế điều khiển bước xuống là người đàn ông mặc đồ tây, ông ấy mở cốp xe và lấy hành lí đặt bên chân của anh.
Hai người nói gì đó nhưng Mạnh Hành Du nghe không rõ, vài lúc sau, nam sinh kéo hành lí đi về phía trước, cô nhìn theo hướng anh bước đi, đúng là
vào cổng trường.
Trường số Năm vậy mà còn có nam sinh cá tính vậy sao, nhìn cái lưng thẳng tắp như này thì mặt mũi chắc cũng không đến nỗi nào.
Mạnh Hành Du nhìn đến thèm, không để ý xe của mẹ Mạnh đã tới rồi.
Mẹ Mạnh mở cửa xe xuống, gọi Mạnh Hành Du hai tiếng, cũng không thấy cô
trả lời, giẫm giày cao gót đi qua, đập cái ót của cô: “Nha đầu, con làm
gì mà xuất thần thế hả, kêu nửa ngày cũng không trả lời.”
Mạnh Hành Du xoa huyệt Thái Dương của mình, quay đầu nhìn bà, bất mãn nói:
“Mẹ, mẹ đừng đánh nữa, đánh đến nỗi con muốn ngốc luôn này.”
“Không đánh con cũng đã ngốc rồi.” Ánh mắt bà đảo nhìn phía trước, ngoại trừ
chiếc siêu xe vừa chạy đi, cái gì cũng không thấy, hỏi, “Con mới nhìn gì đấy?”
Mạnh Hành Du buông tay, giương mắt nhìn, bóng dáng kia đã đi vào cổng trường không còn dấu vết, chưa đã thèm, cảm khái: “Trường số Năm đúng là nhiều người tài a.”
Con gái đột nhiên có giác ngộ như vậy, mẹ Mạnh cảm giác vui mừng sâu sắc,
nhân cơ hội này giáo dục hai câu: “Còn không phải sao, con mà không học
cho tốt thì ở trường này chính là đội sổ, đừng tưởng rằng giỏi khoa học
tự nhiên thì ghê gớm.”
“Đúng đúng đúng, con ở trường số Năm chính là học tra (****), không dám vênh váo đắc ý. Đúng rồi, mẹ chắc biết ‘Tư Mã Quang trộm đèn’ nhỉ, cổ nhân mà yêu học tập đó.”
(****) học tra: học cho có, điểm thấp.
Mạnh Hành Du kéo tay mẹ Mạnh, đi về phía cổng trường, cố gắng dát vàng lên
mặt mình, còn có công lực và kĩ năng thổi phồng cực phẩm, “Con vừa mới
thấy ‘Tư Mã Đinh’ (*****), đều sinh trong gia tộc Tư Mã. Cậu ấy có lẽ
cũng là một người yêu học tập. Mẹ nhìn xem trường số Năm thật lợi hại,
con cảm thấy cho dù ở lớp thường cũng có thể trở thành nhân tài có thể
đánh cắp hào quang học tập.”
(*****) ở đây Mạnh Hành Du chơi từ Aston Martin- 阿斯顿马丁 và Tư Mã Đinh- 司马丁
Hoá ra nói nửa ngày cũng vẫn là như vậy.
Sắc mặt mẹ Mạnh bỗng chuyển thành bão tuyết, hoàn toàn nghe không lọt tai,
lấy tay cô ra, cười lạnh: “Khoan tường trộm đèn chính là Khuông Hoành
(******).”
(******) Khuông Hoành: học giả thời Tây Hán,
“….”
Mạnh Hành Du cười mỉa, sớm biết không nên lấy chiếc Aston Martin đó mà dát
vàng rồi, nói dối quả nhiên không phải là phẩm chất tốt. Cô có ý ở trước mặt mẹ Mạnh cứu vãn hình tượng của mình, khiêm tốn thỉnh giáo: “Vậy Tư
Mã kia làm gì?”
Mẹ Mạnh tức giận nói, “Đập vỡ xi lanh.” (*******)
(*******) Trong truyện cổ tích cho trẻ em của Trung Quốc, có truyện về Tư Mã Quang đập vỡ xi lanh để cứu bạn.
Mạnh Hành Du gật đầu, đánh giá đúng trọng tâm: “Nga, thật đúng là một người lỗ mãng mà.”
Mẹ Mạnh: “…..”
Bà làm sao sinh được một đứa con như vậy chứ.
*
Một đường đi đến văn phòng, Mạnh Hành Du lại đổi biện pháp thuyết phục mẹ
Mạnh đừng để cô chuyển lớp thực nghiệm. Đổi lại thành lời hay ý đẹp, tốn hết số lượng không nhiều văn học mà cô tu dưỡng được, hiệu quả thật sự
rõ.
Đúng, một chút cũng không dùng được.
Mắt thấy đã đi vào khu dạy học, đi lên trên lầu ba, lập tức sẽ tới văn
phòng, Mạnh Hành Du bỗng sinh ra loại cảm giác bi tráng giống như sắp
phải xông pha nơi chiến trường.
Mẹ Mạnh bỏ túi xách xuống, trên mặt treo lên nụ cười công nghiệp thường ngày.
Mở cửa văn phòng, nhưng không thể thiếu lễ phép, bà gõ nhẹ hai cái, khách khí nói với bên trong, “Thầy Triệu.”
Bên trong liền có người trả lời, “Mời vào”, Mạnh Hành Du liền theo mẹ Mạnh đi vào.
Văn phòng bên trong sáng choang, thiết bị đều có đầy đủ, thậm chí còn có
cái phòng nghỉ, kế bên còn có bàn trà và sô pha nhỏ, chắc là dùng cho
việc mời phụ huynh, danh tiếng trường trăm năm là tri kỉ.”
Thầy Triệu vẫn đang cùng học sinh khác nói chuyện, mẹ Mạnh bảo ông cứ làm việc, lôi kéo cô ngồi xuống chờ.
Mạnh Hành Du chán muốn chết, ánh mắt quét một vòng văn phòng, cuối cùng dừng trên người nam sinh kia, đồng tử phóng to, không biết nói là vui mừng
hay là kinh ngạc.
Nam sinh đứng dựa cửa sổ, đang nói chuyện cùng hai thầy giáo, phần lớn thời gian đều là thầy giáo nói, anh chỉ thường ừ một tiếng tỏ vẻ đang nghe,
thái độ cũng không mấy thân thiện, trong ánh mắt tràn ngập thất thần.
Sau lưng chính là ánh mắt trời tuỳ ý chạy vội vạn dặm, lại không thể tiến vào trong lòng của anh.
Vừa rồi ở cổng trường không thể nhìn thấy chính diện, giờ phút này cuối cùng cũng như ước nguyện.
Khuôn mặt anh thon gầy, đôi môi mỏng với chóp mũi đào hoa, làn da thì trắng như sữa.
Ánh mắt nhạt nhẽo, môi mím thành một đường, khoé miệng còn có chút vết bầm, quanh người tản ra khí thế lạnh lùng nghẹt thở, ngũ quan tinh xảo, tổ
hợp với gương mặt hoàn mỹ, làm cho người khác có cảm giác xa cách khó
tiếp cận.
Đúng là lạnh lùng, lạnh đến mức Mạnh Hành Du muối thổi sáo với anh một cái để tỏ vẻ tôn kính.
Nhưng cô không nghĩ tới, ở cái nơi được gọi là “Ngồi hoả tiễn phát triển”
siêu đô thị cấp 1 này, còn có thể gặp anh lần thứ hai, nga, không, cộng
thêm một lần ở cổng trường mặc dù chỉ nhìn phía sau, nhưng cũng tính là
ba lần.
Lần đầu gặp mặt là trên đường cao tốc, cô nhất thời bị ma quỷ cám dỗ, học
theo kịch bản ngôn tình tổng tài bá đạo đi xin WeChat, kết quả bị từ
chối, trở thành lịch sử đen tối mà qua nửa tháng, Mạnh Hành Du vẫn không muốn nhớ lại.
Mạnh Hành Du đều biết hai thầy giáo phía trước anh chàng lạnh lùng kia, một
người là Hạ Cẩn, đang là chủ nhiệm lớp thường của cô, một người khác là
Triệu Hải Thành chủ nhiệm lớp thực nghiệm.
Chắc có lẽ đã nói đủ với anh chàng lạnh lùng rồi, Triệu Hải Thành vỗ vai
anh, lời nói thấm thía: “Thầy biết kì thi đầu vào không phải trình độ
thật của em, hôm nay vừa mới vào học, em nếu đồng ý thì đến lớp 2 đi,
trường học bên kia thầy sẽ nói.”
Mạnh Hành Du không dự đoán được anh chàng lạnh lùng thế mà là một học bá
tiềm tàng, cô đi vào lớp thực nghiệm là dựa vào quan hệ, anh thế nhưng
được chủ nhiệm lớp mời, hai người bọn họ đúng là một trên trời, một dưới đất.
Nhưng anh chàng lạnh lùng nghe xong, trên mặt không chút biểu tình, mở miệng
tiếng được tiếng mất, văn phòng ít người an tĩnh, giọng cứ như đang hành quân: “Cám ơn thầy.”
Triệu Hải Thành cho rằng anh đồng ý rồi, câu hoan nghênh sắp nói ra từ cổ
họng, kết quả nghe xong câu kế tiếp lại bị ông nuốt trở về.
“Nhưng không cần, em sẽ tự thi vào lớp 2.”
Cảm xúc của Mạnh Hành Du đối với anh chàng lạnh lùng thật phức tạp, bởi vì mấy lời này, nháy mắt biến mất hơn phân nửa.
Nhìn xem, ngay cả lớp thực nghiệm anh cũng từ chối, mình lần trước cũng không tính quá mất mặt.
Nói xong, anh chàng lạnh lùng đi lấy tờ đăng kí học sinh mới trên tay Hạ
Cẩn, đến bàn làm việc phía trước Mạnh Hành Du, tuỳ tiện lấy một cây bút, trực tiếp lật tờ giấy cuối, rồi kí tên vào.
Anh hạ bút rất nhanh, chữ viết hơi bừa bãi, bút cũng không dừng một chút.
Mạnh Hành Du ở gần, trộm nhón ngón chân liếc mắt một cái, hoàn toàn không hiểu hai chữ kia là gì.
Chữ gì mà hoang dã thế kia, yêu thiên nhiên đến vậy sao?
Cũng may đầu tờ giấy bắt buộc viết chữ in hoa, Mạnh Hành Du nhắm trúng mới có thể hiểu được.
Trì Nghiên.
Tên của anh chàng lạnh lùng cũng thơ văn dữ.
Trì Nghiên điền tên xong, đứng thẳng eo, ánh mắt nhìn Mạnh Hành Du tìm tòi
nghiên cứu, hai người đối diện ba giây, Mạnh Hành Du còn chưa kịp bày ra biểu tình gì, chỉ nghe anh nhỏ giọng nói “A”, còn kéo thật dài, rất
nhẹ, nhưng cũng có thể nghe ra được sự trào phúng.
“….”
Xong đời, bị nhận ra rồi.
Trơ mắt nhìn một viên hạt giống tốt vào lớp thường của Hạ Cẩn, Triệu Hải
Thành hơi hụt hẫng. Ông thu hồi cảm xúc, nhìn về phía hai mẹ con cô, nói vài câu rồi đề tài lại quay về trên người Mạnh Hành Du.
“Mọi chuyện thầy đều hiểu, Mạnh Hành Du, em về dọn dẹp một chút đi, tí nữa tiết một trực tiếp tới lớp 2.”
Mẹ Mạnh thấy việc đã thành, cười nói cảm ơn, kéo Mạnh Hành Du qua, “Con bé có chút ham chơi, về sau còn phiền thầy Triệu lo lắng rồi.”
Cô còn chưa rút đao ra chiêu cơ mà, sao cuộc chiến lại kết thúc rồi.
Sống phải hết sức, Mạnh Hành Du không nghĩ quá nhiều, trong đầu chỉ có câu
nói bá đạo của Trì Nghiên, cứ như tiếng vọng vang đi vang lại.
Mạnh Hành Du thuộc phái hành động, nói gió chính là mưa, cô rút tay mình ra, lui về sau hai bước, nhìn mẹ Mạnh và Triệu Hải Thành rồi lưng cong
thành 90 độ.
“Thật xin lỗi.”
Hành động này làm cả văn phòng khiếp sợ, ngay cả Trì Nghiên đã hoàn thành
xong thủ tục đi tới cửa cũng phải quay đầu lại nhìn cô một cái.
Giọng nói thiếu nữ giòn vang, lọt thỏm vào lỗ tai làm màng tai rung lên có hơi ngứa ngáy.