Cuộc nói chuyện với luật sư đã diễn ra suôn sẻ. Ngay sau khi luật sư Trâu rời khỏi, Chu Ngôn được áp giải trở lại phòng giam.
Giờ đây, hắn đã thực hiện thành công bước đầu tiên trong nhiệm vụ tự cứu lấy tính mạng của mình.
Tiếp theo, Chu Ngôn đi sang bước thứ hai... chứng minh bản thân không hề giết người.
Việc này khó hơn bước đầu tiên rất nhiều; bởi vì cho tới lúc này, chính Chu Ngôn cũng không rõ mình có giết người hay không.
Tất cả các bằng chứng đều chĩa mũi nhọn vào bản thân hắn. Ngoại trừ
[lớp bụi dưới khe cửa] là không hợp lý, chắc chắn hắn không thể vịn vào
chi tiết bé nhỏ ấy để xóa sạch hiềm nghi của bản thân.
Hơn nữa, manh mối kiểu này này đã quá hạn sử dụng từ lâu rồi. Hiện
tại, bên cảnh sát không thể nào xác minh tính chính xác của chi tiết này được. Giả thuyết cho lời khai lần nữa là hoàn toàn vô nghĩa.
“Nhất định sẽ có cách khác! Mình phải tìm ra manh mối khác!”
Chu Ngôn tự nhủ, sau đó vô thức quay đầu nhìn quyển sách bên cạnh.
[Sổ Tay Tu Luyện của Thám Tử Lừng Danh]
Tác giả: Phì Qua
Tiêu đề sách thật kỳ lạ. Hắn có cảm giác, cái nghề 'thám tử' này đại
diện cho hình tượng hiệp khách trong các bộ tiểu thuyết võ hiệp, trong
khi quyển sách này cũng giống như những cuốn võ công bí tịch nên cần
phải tu luyện.
Bên cạnh đó, bút danh Phì Qua này... thậm chí nghe chẳng lọt lỗ tai tí nào.
Dù Chu Ngôn ói thầm, nhưng tay lại vô thức cầm quyển sách đặt lên đùi mình.
Sau đó ... hắn lật sách ra.
Lúc này, Chu Ngôn tự cảm thấy nực cười, không biết tại sao bản thân
lại muốn mở quyển sách này ra. Chẳng lẽ hắn đang mong chờ một điều gì đó ư?
Quá vô lý!
Ngay sau đó, Chu Ngôn lập tức phát hiện mình thực sự đang hy vọng...
Hắn hy vọng trong cuốn sách này sẽ xuất hiện nhiều chữ hơn; trong những
chữ này, rồi sẽ có những nội dung giúp hắn khai thông trí óc, bất thình
lình suy đoán ra manh mối để tự bản thân xóa sạch hiềm nghi.
Tất nhiên, đây là điều không thể.
Rõ ràng, đây chỉ là một quyển sách phổ thông. Còn tất cả những hiện tượng kỳ lạ mà hắn đã gặp chỉ là một trò đùa dai của ai đó.
Nhưng dù nghĩ vậy, hắn cũng lật sách đến số trang mà hắn từng đọc trước đó.
Ngay lập tức...
“Đệch cm nó!”
Hắn giật mình chửi thề, trong khi đôi mắt đầy mong mỏi của hắn đang lóe lên ánh nhìn kiểu “đùa méo gì mà dai thế này?”
Những dòng chữ!
Có thêm những dòng chữ mới!
Không chỉ trang này, mà còn trang tiếp theo, và thậm chí nhiều trang sau đó.
Tất cả đều là chữ với chữ.
Chu Ngôn cố gắng điều hòa nhịp thở. Hiện tại, dù không muốn thừa nhận, hắn cũng buộc phải xác định hiện tượng này.
Sự thật đang ở trước mắt, chẳng có ai đang đùa dai ở đây cả! Quyển sách này là một vật sống!
Những dòng chữ trên đó đều tự hiện ra từ hư không đấy! Không hề có
bất cứ ai viết lên nó cả, và cũng không có người nào vào đây đánh tráo
quyển sách. Dường như tất cả những chuyện này là một hiện tượng siêu
nhiên vậy!
Sở dĩ Chu Ngôn chắc chắn không có ai đi vào tráo sách là vì khi rời
khỏi phòng giam, hắn đã cố tình đặt cuốn sách ở một vị trí có vẻ ngẫu
nhiên, nhưng vị trí này lại vuông góc với một nếp nhăn trên chăn. Nếu có người di chuyển quyển sách, Chu Ngôn sẽ nhận ra ngay lập tức khi vừa
cầm sách lên lúc ban nãy.
Hơn nữa, Chu Ngôn còn dùng móng tay đánh dấu vào một trang nào đó
trong cuốn sách, nên hắn đảm bảo rằng cuốn sách này là cuốn mà hắn đã
đặt trên giường trước khi rời khỏi phòng.
Tóm lại, Chu Ngôn hiện tại đã khẳng định cuốn sách này là một thứ gì đó siêu nhiên, tuy chẳng biết nó có ý nghĩa gì.
Mặc kệ nó chứ, điều quan trọng nhất bây giờ là sống sót, nếu không thì siêu nhiên đến mấy cũng bằng thừa.
Vì vậy Chu Ngôn cũng buộc lòng tiếp nhận vấn đề, cúi đầu bắt đầu đọc văn bản trong sách.
[Nhị lưu_Đao khách: Tới rồi nè! ミ (o * ・ ω ・) ノ]
Chu Ngôn đã từng thấy người này viết chữ trước đó, nhưng... lần này
gã lại viết dăm ba cái ký tự “cute” thay vì đóng góp nội dung có nghĩa.
Tiếp tục đọc dài xuống dưới...
[Vô giải: Hay có người sắp xếp lại hiện trường?]
Hiện trường đã bị sắp xếp lại ư? Khả năng này không cao lắm. Đích thân nạn nhân đã khóa cửa, không ai có thể vào được.
[Tiến sĩ Robot Vương: Liệu hung thủ có dùng lối khác để ra ngoài hay không?]
Không dùng cửa chính mà đi ra bằng lối khác à? Điều này cũng không
thể. Như đã nói, cả căn nhà kho là một không gian khép kín, ngoại trừ
lối vào bằng cửa chính, thậm chí còn không có cửa sổ. Tuy rằng cảnh sát ở thế giới này không đáng tin cho lắm, nhưng chắc chắn họ không thể ngó
lơ nếu thật sự có một lối ra khác.
[Bánh mì rỗng ruột Tú Nhi: Hết cách cứu, chờ chết đi anh!]
“What the hell guy! Ăn nói xui xẻo quá!”
Còn rất nhiều chữ tiếp theo, dù đa phần đều là vô ích, nhưng Chu Ngôn rất hài lòng khi nhận ra các dòng chữ trong quyển sách này dần dà hướng về một chủ đề. Và dĩ nhiên, chủ đề này có liên quan đến vụ án của hắn.
Đây là một tín hiệu tốt!
Niềm tin trong Chu Ngôn cũng tăng dần theo thời gian.
Hắn lật sang trang tiếp theo.
[Tinh linh Fias: Có lẽ cánh cửa là đồ giả?]
Chu Ngôn sững sờ...
“Cửa giả à?” Hắn lặp lại: “Cửa giả ư? Giả thuyết này cũng có lý!”
Dường như Chu Ngôn thực sự nghĩ ra gì đó.
Nhưng khi ngẫm lại, hắn lại phủ định giả thuyết này. Sau khi cảnh sát đến, họ đã kiểm tra kỹ càng cả trong lẫn ngoài nhà kho. Đó chỉ là một
cánh cửa bình thường. Không những thế, nếu có dấu vết tác động vào thân
cửa, ổ trục hay ổ khóa cửa, chắc chắn bên đội điều tra hiện trường sẽ
phát hiện. Hơn nữa, đích thân nạn nhân là gã Trương khóa cửa. Nếu cánh
cửa ấy có vấn đề, đáng lý là gã sẽ phát hiện ra rồi! Do đó, ắt hẳn vấn
đề không nằm ở cánh cửa chính.
Nghĩ thế này, ý tưởng chợt lóe lên ban nãy đã biết mất sạch sẽ.
Tuy nhiên, Chu Ngôn vẫn không mất lòng, tiếp tục đọc...
Ngay sau đó!
[Thanh Cửu oa: Có người để sẵn ổ khóa ở đấy!]
“Có người để sẵn ổ khóa ở đấy à? Ý của bạn là, có người đặt sẵn ổ khóa ở đấy để gã Trương nhặt lên lúc giữa đêm đó ư?
Lại thêm một giả thuyết hay ho. Ví dụ, người ta đã điều chỉnh lại ổ
khóa, biến nó thành một loại ổ khóa đặc biệt. Và thế là, người ngoài cửa chỉ cần dùng một phương pháp đặc biệt tương đồng với ổ khóa đã được tái chế ấy để mở cửa đơn phương từ bên ngoài. Nguyên lý của việc này cũng y hệt như hệ thống điều khiển chốt mở từ xa vậy.
Tuy nhiên, không phải dễ để có thể sản xuất loại khóa này.
À thì... Ít ra thì, đây cũng là một phương hướng suy luận hợp lý.
Mà nếu giả thuyết này là đúng, vậy kẻ sát nhân đã dùng chiếc khóa này làm mồi nhử, nửa đêm xông vào giết chết gã Trương, sau đó giá họa cho
mình à?
Nhưng nếu đúng như vậy, sẽ có một yếu tố rủi ro nằm ngoài tầm kiểm soát của hung thủ.
Rủi ro ấy chính là:
Cả kế hoạch bắt buộc phải dựa trên tiền đề [gã Trương đích thân nhặt ổ khóa cửa rồi tự khóa cửa từ bên trong.]
Trong tình hình căng thẳng như vậy, hung thủ phải làm cách nào để đảm bảo chắc chắn rằng gã Trương đúng là người nhặt được cái ổ khóa đó?
Trên thực tế, không có bất cứ cánh cửa sổ nào trong nhà kho, cả không
gian tối đen như mực.
Hơn nữa, hung thủ phải dùng biện phải gì để chắn chắn gã Trương có đủ gan dạ để đích thân chạy tới khóa cửa lại?
Ngộ nhỡ, lúc ấy gã Trương hoảng sợ quá mức, co ro ngồi sát vào góc phòng run rẩy, thế chẳng phải toang cả kế hoạch gây án à?”
Suy nghĩ đến đây, Chu Ngôn lại lắc đầu, xem tiếp.
Hắn đọc nội dung trong quyển sách bằng một tốc độ rất nhanh. Đồng
thời, vừa đọc, Chu Ngôn vừa sắp xếp những nội dung ấy thành các danh mục trong đầu, lọc ra những nội dung hữu ích cho vụ án, tập hợp chúng lại
với nhau và cố gắng tìm tòi ra một phương hướng suy luận khả quan từ tổ
hợp thông tin ấy.
Dù thực hiện một loạt thao tác bằng trí não như vậy, dường như Chu
Ngôn không hề cảm thấy mệt mỏi, ngược lại còn cảm giác khá thoải mái ấy
chứ.
Một lúc sau ...
Đột nhiên, Chu Ngôn chú ý tới lời nói của một người.
[Ảo tưởng vô căn cứ: Có lẽ, gã Trương không phải là gã
Trương. Ai đó giả danh gã Trương rồi hợp tác với kẻ khác để tạo dựng một cú lùa. Sau đó, gã Trương giả trốn đi, để lại xác chết của gã Trương
thật.]
Chu Ngôn giật mình!
“Gã Trương ... thật ra không phải là gã Trương à?!!!”