Long Vương tức đến nỗi mũi phập phồng, đánh tôi ư? Rốt cuộc là ai đánh
ai đây, trong lòng lão già nhà ông không biết sao? Nhưng ông ấy cũng
không muốn tranh luận nữa.
Thấy Long Vương không nói gì nên ông
cụ Tiêu bật cười ha hả, tâm trạng tốt vô cùng. Sau đó ông vội bảo Tiểu
Hồ đi chuẩn bị bàn ăn thịnh soạn, nhân tiện bưng bình rượu ông đã sưu
tầm mấy chục năm ra. Hôm nay bất luận là ai thì đều phải uống say mới
được. Hai ông già uống rượu rồi chơi trò đố tay, uống vô cùng vui vẻ,
tửu lượng còn hơn hẳn những người trẻ tuổi.
Tiêu Khắc Địch nhìn
thấy thế mà không khỏi giật mình nhưng không dám can ngăn. Ông đành phải bảo cảnh vệ gọi quân y đến và đợi lệnh bất cứ lúc nào.
Cũng
không biết là hai ông uống bao nhiêu nhưng uống say rồi nằm bò ra bàn,
ngáy lớn rồi chìm vào giấc ngủ, tiếng ngáy khò khò vang vọng khắp cả.
Đám người Tiêu Khắc Địch nhìn thấy thì đều bất lực rồi bật cười.
………..
Lúc này trêи chiến trường Viễn Đông, mùi máu tanh tràn ngập đất trời. Những kẻ được xưng là vô cùng tàn ác thì bị giết và bỏ chạy tán loạn. Tiêu
Thiên dẫn theo đội Thiên Lang tinh nhuệ đã quét sạch đội lính đánh thuê
kia rồi. Dưới sự tôi luyện của máu và lửa, điều trực quan nhất là hiệu
quả chiến đấu của họ đã có những bước tiến vượt bậc. Mười lăm thành
viên, ai nấy đều là những người tài giỏi ở cảnh giới thứ ba. Dưới sự
lãnh đạo của Tiêu Thiên, bọn họ đều là những người bất khả chiến bại.
Đây là kết cục cho những kẻ dám xâm phạm Bắc Cảnh. Lần này Tiêu Thiên đã hạ quyết tâm là giết cho đám người này không còn mảnh giáp nào. Bọn họ ở
chiến trường Viễn Đông một tuần, giết được hàng chục nghìn kẻ tàn ác,
bình quân một ngày là sáu trận đấu, kiếm thần càng chém càng linh
nghiệm. Sức chiến đấu của Tiêu Thiên nếu so với trước thì đúng là lên
một tầm mới rồi. Hiện giờ chỉ cần một quyền bình thường của anh đã có
thể đánh được lực 25000kg, đúng là gấp đôi trước đây. Hơn nữa, đây vẫn
chưa đến cực điểm, Tiêu Thiên cảm thấy mình vẫn còn có thể nâng được lên tiếp.
Sau khi rời khỏi chiến trường Viễn Đông, Tiêu Thiên trực
tiếp đến nơi tàn ác hơn chính là châu Phi. Ở đây có rất nhiều lính đánh
thuê, những kẻ tàn độc và cả thợ săn tiền thưởng nữa. Đây là lò sưởi và
là cái nôi của những kẻ ác nhân trêи thế giới, là nơi diễn ra các vụ
giết người hàng ngày. Nhưng khi thấy cảnh chém giết của Tiêu Thiên thì
bọn chúng đều sợ, thật sự sợ rồi. Đặc biệt là những kẻ khét tiếng là ác
độc, chúng từng thấy tự hào vì điều này nhưng giờ đây chúng cũng sợ rồi. Bởi vì danh tiếng của chúng càng vang thì Tiêu Thiên nhằm vào chúng là
càng lớn.
Sau hai ngày sửa soạn thì đám người Tiêu Thiên cũng đến được đại lục châu Phi. Trêи mảnh đất rộng lớn này ẩn chứa biết bao
nhiêu tội ác.
Lúc này kiếm Sát Thần trong tay Tiêu Thiên thì kϊƈɦ động đến run rẩy, đám Đầu Trọc thì sát khí bừng bừng. Sau ba tháng, thế lực nổi tiếng của đại lục châu Phi cũng bị giết triệt để.
Bọn họ giết bao nhiêu người, giờ đây đã không đếm nổi nữa. Dù sao thì Tiêu
Thiên và chiến đội Thiên Lang đã trở thành số một thế giới. Có người
nói, bọn họ còn tàn ác hơn cả đám lính đánh thuê và còn đáng sợ hơn cả
những kẻ độc ác kia và còn ác hơn cả đám ác quỷ. Nhưng đối với người
bình thường mà nói, Tiêu Thiên chính là thiên sứ, là thượng đế phái anh
xuống để cứu họ thoát khỏi bể khổ. Họ chính là hóa thân của chính nghĩa.
Vô số kẻ đều nghiến răng nghiến lợi với họ nhưng cũng vô ích. Từ nay về
sau, Bắc Cảnh, thậm chí là Hoa Hạ trở thành cấm địa của các thế lực lớn
trêи thế giới. Bắc Cảnh Hoa Hạ, nơi này chắc chắn sẽ được ghi vào sử
sách nhờ có Tiêu Thiên.
Sau nửa năm, Tiêu Thiên dẫn đội Thiên
lang quay về Bắc Cảnh. Hơn nửa năm chém giết, giờ đây thực lực của Tiêu
Thiên có thể đã chạm đến trần nhà rồi. Với một cú đấm bình thường là
50000kg, sự tăng trưởng bùng nổ này thật đáng sợ. Còn đám Đầu Trọc cũng
lên được cảnh giới thứ tư rồi. Có bọn họ, Bắc Cảnh trong tương lai sẽ
trở nên bình yên hơn nhiều.
Sau mấy ngày sắp xếp mọi thứ, Tiêu
Thiên không kìm nổi nỗi nhớ nhung trong lòng. Tám tháng chém giết, lại
là một mùa hè nữa đến. Bắc Cảnh đã bình yên, tạm thời anh giao lại
chuyện lớn nhỏ của Bắc Cảnh cho Tần Minh quản lý. Đêm hôm đó, anh trực
tiếp ngồi máy bay chiến đấu về Vân Thành.
Tập đoàn Trần Thị, sau
hơn nửa năm phát triển, việc kinh doanh của tập đoàn cũng được mở rộng
hơn, lúc này định giá công ty đã vượt mức 500 tỷ. Trần Mộng Dao vác bụng bầu lớn nhưng vẫn đi làm đúng giờ. Chỉ có điều, hơn nửa năm nay cô
không hề tăng ca. Sờ lên bụng ngày một lớn lên, sinh linh bé nhỏ bên
trong không yên phận mà cứ đạp không ngừng, Trần Mộng Dao cảm thấy đây
chính là lúc hạnh phúc nhất của cô.
“Bảo bối của mẹ! Không biết
ông bố vô lương tâm của con lúc này đang làm gì nhỉ. Ông bố hồ đồ của
con đến lúc này vẫn không biết đến sự tồn tại của con đâu”, trêи mặt
Trần Mộng Dao lộ ra sự rạng rỡ của người mẹ, thậm chí cô còn nghĩ ngốc
nghếch rằng, đợi đến khi Tiêu Thiên quay về mà nhìn thấy mình bụng bầu
thì sẽ nghĩ thế nào?
Việc kinh doanh của tập đoàn ngày càng ổn
định, có Trần Cường gánh vác nên công ty đã thành công lọt vào top 100
công ty lớn của cả nước.
“Cốc, cốc, cốc”, lúc này có tiếng gõ cửa văn phòng. Tiểu Nhã cầm trêи tay bó hoa lớn bước vào nói: “Tổng giám đốc… Cô có hoa”.
“Hoa của tôi ư?”, Trần Mộng Dao nhìn thì lập tức ngạc nhiên hỏi: “Hoa này là ai tặng vậy?”
Tiểu Nhã lắc đầu nói: “Tôi không biết ạ”.
“Tiểu thư, phiền cô ký tên vào đây”, lúc này phía sau Tiểu Nhã có một người
đàn ông mặc đồ của cửa hàng hoa bước vào. Anh ta đội mũ lưỡi trai, mùa
hè nóng mà còn đeo khẩu trang khiến người khác không nhìn rõ mặt.
“Chào anh, tôi hỏi một chút, bó hoa này rốt cuộc là của ai vậy?”, Trần Mộng Dao không đứng lên mà chau mày hỏi.
“Của một tiên sinh tặng ạ”, người đàn ông nói.
“Người đó có nói tên là gì không?”, Trần Mộng Dao lại hỏi tiếp.
Người đàn ông lại lắc đầu, nói: “Tiểu thư! Xin hãy ký tên giúp, chúng tôi
cũng chỉ chân phụ việc thôi, xin cô đừng làm khó chúng tôi”.
Nhìn tờ giấy mà người đàn ông đưa lại, Trần Mộng Dao ngẫm nghĩ chút rồi nói: “Ngoài bó hoa này thì còn gì nữa không?”
Người đàn ông ngẫm nghĩ chút rồi đột nhiên nói: “À, còn nữa, chết tiệt cái
trí nhớ của tôi, tiên sinh đó còn viết một lá thư bảo chuyển cho cô”,
nói xong anh ta lấy ra một lá thư.
Trần Mộng Dao nghĩ đến một khả năng nào đó rồi vội nói: “Đưa thư cho tôi”. Khi mở thư ra thì bên trêи
chỉ có bốn chữ viết hoa: “ANH QUAY VỀ RỒI”.
Nhìn thấy bốn chữ này, nước mắt Trần Mộng Dao bỗng rơi xuống.
“Hự…”, cô ôm miệng, nét chữ quen thuộc này khiến cô rơi lệ.
“Anh ấy đâu, anh ấy đi đâu rồi?”, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy nụ cười mà đến nằm mơ cô cũng mơ thấy.
“Đồ khốn kiếp này, anh vẫn còn biết quay về à?”, Trần Mộng Dao đứng dậy,
nhìn Tiêu Thiên đóng giả thành nhân viên cửa hàng hoa, nỗi tủi thân và
chua xót trong nửa năm nay như bộc phát ra.
“Vợ à, anh xin lỗi… Lần này anh sẽ không bỏ em ở lại nữa”, nói xong Tiêu Thiên ôm cô vào lòng.
“Anh cẩn thận một chút”, Trần Mộng Dao nói lên một câu thì lúc này Tiêu
Thiên mới phát hiện ra có điều khác thường. Lúc anh nhìn thấy Trần Mộng
Dao với bụng bầu thì anh như đơ người ra.
“Chuyện này… Chuyện
này….Vợ à…. Chuyện này…?”, người đàn ông trêи chiến trường giết địch như giết gà, lúc này giật mình đến nỗi toàn thân không dám nhúc nhích.
“Đồ khốn kiếp này, vừa về đã hấp ta hấp tấp, anh không sợ con trai anh ghét anh à?”
“Cái gì… Con trai anh…?”, trong đầu Tiêu Thiên lúc này hoàn toàn trống rỗng. Anh có con trai rồi, không ngờ anh lại có con trai rồi. Toàn thân anh
không ngừng run rẩy, đó không phải sợ hãi mà là kϊƈɦ động.
Tiêu
Thiên khẽ đặt Trần Mộng Dao xuống rồi quỳ xuống đất, ghé tai lại gần
bụng Trần Mộng Dao. Phần bụng nhô lên kia khiến Tiêu Thiên gần như muốn
khóc. Đó… Đó là chân nhỏ xíu của con trai anh, anh có thể chắc chắn là
thế. Cảm giác kết nối máu thịt lập tức trào dâng trong lòng. Cảm giác
này thật sự quá kỳ diệu.
Tiêu Thiên rất áy náy, áy náy không nói
thành lời. Kẻ khốn nạn như anh lại không liên lạc với gia đình trong
suốt hơn nửa năm, thậm chí còn không biết vợ mình đã mang bầu. Anh đúng
là không xứng đáng là người chồng tốt.
“Vợ à, vất vả cho em rồi”, giờ khắc này tất cả nỗi bất an, tất cả sự áy náy của Tiêu Thiên đều hóa thành tình yêu. Trần Mộng Dao cũng rơi lệ rồi đưa tay lên vuốt mái tóc
của Tiêu Thiên. Cái tên chết tiệt này cuối cùng cũng quay về rồi.
Bất luận thế nào thì anh ấy về là tốt rồi. Chiến trường biết bao hiểm nguy
thì cô không rõ nhưng cô biết rõ một điều, người đàn ông này của cô là
một đại anh hùng đội trời đạp đất.
“Còn tầm một tháng nữa là con ra đời rồi, đến lúc đó anh sẽ được làm bố”, Trần Mộng Dao nhẹ nhàng nói.
“Anh được làm bố rồi, anh sắp được làm bố rồi”, miệng Tiêu Thiên lẩm bẩm,
biểu cảm trêи mặt thì vô cùng phấn khích. Anh vội lấy điện thoại ra rồi
gọi một số điện thoại.
Số điện thoại đó không phải của ai khác mà là của Long Vương. Lúc này Long Vương đang dẫn người tình già cũng là
mối tình đầu của ông… À không đúng, phải là vợ ông, đi ngao du sơn thủy. Nhận được điện thoại của Tiêu Thiên, ông nói: “Có chuyện gì thì nói đi, bố đang bận”.
Một lúc sau, Long Vương cúp điện thoại, cười nheo
mắt rồi kéo tay người tình già của mình nói: “Đi thôi… Chúng ta về Vân
Thành bế cháu thôi”.