“Giết, giết, giết”, trêи mặt ai nấy đều lộ ra vẻ phẫn nộ. Trận chiến lần này có hai chủ tướng bị giết, đây đúng là nỗi nhục lớn của Bắc Cảnh.
Đây cũng là chuyện trước nay chưa từng có.
Lúc này, sát khí trong lòng họ sục sôi, hận nỗi không thể xông ra ngoài giết địch ngay lập
tức, hận nỗi không thể giết sạch đám chó chết kia.
Sáu đại tướng
còn lại thì đều hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, họ đều cảm thấy vô
cùng hài lòng với cách xử lý của Tiêu Thiên. Mặc dù lý do mà Tiêu Thiên
nói có chút gò ép nhưng đừng quên, Tiêu Thiên là chiến thần Bắc Cảnh.
Trong lòng các tướng sĩ Bắc Cảnh thì tất cả những lời Tiêu Thiên nói đều là thánh chỉ và họ sẽ phục tùng vô điều kiện. Hơn nữa, nếu nói cho mọi
người biết Đao Phong và Sầm Kim là chó săn của thế lực bên ngoài thì đó
sẽ là đả kϊƈɦ vô cùng lớn với họ.
Giống như đội Đao Phong, là đội được lập từ những đứa trẻ mồ côi cha mẹ, vì thế mà tâm trí chúng đôi
khi không vững vàng. Xây dựng Đao Phong thành anh hùng đã là đề cao hắn
lắm rồi nhưng nếu nhìn xa hơn thì có thể nâng cao sức tập trung của binh sĩ Đao Phong hơn. Còn cả binh sĩ của đội Hạm Trận, cái chết của chủ
tướng họ đã kϊƈɦ thích ý chí chiến đấu của họ, ai nấy lúc này đều đau
lòng. Như này có thể làm tăng thêm sức chiến đấu của họ. Hơn nữa, còn có một ý đồ sâu hơn đó là giữ thể diện cho Long Vương.
Con nuôi của mình là chó săn của thế lực ngoại bang, điều này là đả kϊƈɦ vô cùng lớn với Long Vương. Ông ấy cả đời đều vì dân vì nước, chinh chiến vô số
nhưng đến già lại không được hưởng phúc đó. Lúc về già mà danh tiếng
không giữ được, đây là điều Tiêu Thiên không muốn nhìn thấy một chút
nào. Hiển nhiên là Long Vương cũng hiểu, vì vậy mà ông càng hài lòng với đứa con nuôi Tiêu Thiên của mình hơn. Có Tiêu Thiên ở đây thì trận đấu
lần này ông có thể lùi sang một bên, ngồi trong đại bản doanh và làm
những việc hậu phương nên làm.
“Tôi biết là mọi người rất phẫn nộ, tôi cũng thế”, giọng nói của Tiêu Thiên không lớn nhưng từng chữ đều lọt vào tai mọi người.
“Vì vậy tôi muốn mọi người biến sự đau buồn và sự phẫn nộ thành sức chiến
đấu. Các người hãy nói cho tôi biết, tiếp theo chúng ta sẽ phải làm gì?”
“Báo thù”.
“Báo thù”.
“Báo thù”, mọi người đều hét lớn: “Giết sạch kẻ địch, giết đến khi chúng bị
tiêu diệt hoàn toàn, giết đến khi không còn ngọn cỏ nào có thể mọc”.
“Tốt lắm”, Tiêu Thiên lại giơ tay lên, võ đài lại yên lặng.
“Nước không thể một ngày không có vua, nhà không thể một ngày không có chủ,
quân đội không thể một ngày không có chủ tướng. Quân Thích của đội Đao
Phong bước ra khỏi hàng”.
Quân Thích là người mà Tần Minh sắp xếp vào đội Đao Phong. Thân phận thật sự của anh ta là tiểu đoàn trưởng của đội Thích Sát- đội thứ sáu trong đội Vô Úy. Mấy năm trước vì lập được
nhiều công trạng nên được Tiêu Thiên trọng dụng, cuối cùng cài anh ta
vào trong đội Đao Phong. Trong đội Đao Phong không thể toàn bộ đều là
người khác tộc được, cần phải cài tướng sĩ của Bắc Cảnh vào để đồng hóa. Nhưng thân phận của Quân Thích lại hóa thành người của bộ tộc Ngõa
Thích bị diệt vong.
Lúc này, một người đàn ông cao tầm 1m8 từ
trong đám đông bước ra, đi lên phía trêи nói: “Tham kiến chiến thần”,
ánh mắt của anh ta rừng rực, thâm nhập vào đội Đao Phong mấy năm giết
được vô số kẻ địch, cung cấp cho Tần Minh rất nhiều thông tin. Tìm ra
được gian tế như Đao Phong cũng nhờ vào công của anh ta.
“Quân
Thích vào quân đội tám năm, giết được ba nghìn quân địch, tham gia hàng
trăm trận chiến, công trạng vô số. Bên ngoài có những biện pháp cứng
rắn, đối với bên trong thì hài hòa, được các tướng sĩ yêu mến. Bắt đầu
từ hôm nay, Quân Thích chính là thay quyền chủ tướng của đội Đao Phong.
Đợi đến khi trận chiến kết thúc sẽ tiếp tục luận công khen thưởng”, Tiêu Thiên nhìn Quân Thích và Quân Thích cũng đang nhìn Tiêu Thiên nói: “Cảm ơn chiến thần”.
Trong lòng Quân Thích kϊƈɦ động vô cùng. Tám năm rồi, tám năm tròn, cuối cùng anh ta cũng có thể từ hậu trường bước ra
trước lễ đài rồi. Hơn nữa lần này là anh được thăng trực tiếp lên vị trí thay quyền chủ tướng. Đây là vinh dự lớn biết mấy. Ở Bắc Cảnh, ngoài
Long Vương và chiến thần thì cấp bậc của anh ta đã ngang tầm với các chủ tướng doanh trại khác rồi, ít nhất cũng là cấp thiếu tướng.
“Không cần cảm ơn tôi, người mà cậu phải cảm ơn nhất chính là bản thân mình.
Tất cả những vinh dự mà cậu có được ngày hôm nay đều là một tay cậu gây
dựng nên”, Tiêu Thiên vỗ vai anh ta, quay đầu nhìn mọi người nói: “Tôi
muốn mọi người hiểu được một đạo lý. Ở Bắc Cảnh không có cái gọi là dựa
vào mối quan hệ để vươn lên, chỉ cần các người cố gắng thì mọi người
muốn được thế nào thì tôi đều có thể cho các người”.
“Thậm chí hạ tôi từ trêи xuống cũng được”, lời của Tiêu Thiên khiến mọi người đều vô cùng kϊƈɦ động. Đùa gì vậy, vị trí của chiến thần là không bao giờ thay đổi được. Nhưng những lời của Tiêu Thiên quả thật khiến họ hiểu được
một đạo lý. Súng trong tay họ mới là cách tốt nhất để họ lên được tầm
cao mới. Giống như Tiêu Thiên nói, ở Bắc Cảnh không có cái gọi là dựa
vào mối quan hệ để vươn lên, những gì Tiêu Thiên có được ngày hôm nay
đều là đạt được nhờ công trạng của bản thân anh.
Sau khi Quân Thích quay về hàng thì Tiêu Thiên lại nói: “Tùy Phong của đội Hạm Trận bước lên”.
Tùy Phong của đội Hạm Trận cũng là quân cờ mà Tần Minh cài vào, anh ta là
người phát hiện ra manh mối của Sầm Kim. Cũng giống vậy, anh cũng là
người lập được nhiều công trạng, giết địch vô số.
Tùy Phong lên
trước nói: “Tham kiến chiến thần”, đứng trước thần của Bắc Cảnh và được
thần của Bắc Cảnh gọi lên, anh ta biết mình sắp đối mặt với gì. Lúc này
toàn thân anh không ngừng kϊƈɦ động, anh ta cố gắng để bản thân mình
được bình tĩnh. Nhưng đây là Tiêu Thiên, anh ta làm sao có thể khiến
mình coi như không có chút biểu cảm được, lúc này anh chỉ có thể nói là
mình vô cùng kϊƈɦ động.
“Cậu làm rất tốt”, Tiêu Thiên khẽ khen
một câu nhưng Tùy Phong đã thấy nước mắt nóng ran. Ẩn nấp trong doanh
trại của người khác là điều vô cùng khó khăn. Anh ta đã trải qua vô số
hiểm nguy, mỗi lần đều dựa vào lòng gan dạ vượt người thường của mình
nên mới may mắn thoát nạn.
“Tùy Phong vào quân đội tám năm, tham
gia hàng trăm trận chiến lớn nhỏ, chém được vô số kẻ địch, gián tiếp
hoặc trực tiếp hơn mười lần giúp trận chiến giành chiến thắng, là tiểu
đoàn trưởng đội thứ năm của đội Hạm Trận, được các tướng sĩ yêu mến”.
“Bắt đầu từ hôm nay cậu tạm thời sẽ thay quyền chủ tướng của đội Hạm Trận,
sau trận chiến này sẽ dựa vào công trạng để luận thưởng”.
“Cảm ơn chiến thần”, Tùy Phong cũng kϊƈɦ động không ngừng. Lúc này người đàn
ông này bật khóc luôn. Thế nào là vẻ vang gia tộc, là đây chứ còn đâu
nữa.
“Lui xuống đi”, sau khi phong thưởng xong thì Tiêu Thiên từ
sau lưng lấy ra một quyển công trạng, bên trêи ghi lại chiến công tối
qua. Đến lúc đó, những chiến công ghi bên trêи sẽ được dán ở bên ngoài
để mọi người cùng xem. Tiếp đó là thưởng của họ cũng sẽ được phát đến
tận tay.
Sau khi mọi người tản ra, Tiêu Thiên cho gọi tất cả chủ
tướng các doanh trại đến đại doanh của mình. Anh ngồi ở vị trí trêи cùng còn Long Vương ngồi ở bên trái. Trong quân không thể có hai chủ, Tiêu
Thiên đã về rồi, Long Vương tất nhiên sẽ lùi sang một bên, nếu không sẽ
loạn mất. Không phân chủ thứ thì cũng không hay lắm. Hơn nữa mọi người
cũng không cảm thấy có gì không ổn cả.
Cuộc họp cấp bậc như này
đám Trương Thu Bạch và Đầu Trọc không có tư cách ngồi nghe nên Trương
Thu Bạch dẫn đám Đầu Trọc đi quanh quẩn ở các doanh trại. Nhìn thấy có
người đang luyện tập ở sân tập, cách thức tập luyện vô cùng vất vả, so
với các tướng sĩ ở Bắc Cảnh thì đúng là bọn họ tập luyện trước đây cũng
không là gì.
“Anh Bạch, chúng tôi có thể cùng tập luyện với họ được không?”, Đầu Trọc nói.
Trương Thu Bạch gật đầu nói: “Đi đi”.
………………
“Trận chiến này tiêu diệt được hai mươi lăm nghìn kỵ binh, có thể nói là đánh cho kẻ địch trở tay không kịp, nhưng trận đấu sau này chắc chắn sẽ
không đơn giản như vậy”.
Tiêu Thiên nói: “Đối phương nhiều người, chúng ta cứ đối đầu sẽ thiệt thòi, hơn nữa người của chúng ta quý giá
hơn, chết đi một người tôi cũng đau lòng”. Nghe thấy lời này mọi người
đều gật đầu. Tiêu Thiên nói rất có lý, lần này hoàn toàn là có mưu kế
nên đánh cho đối phương trở tay không kịp. Nếu như cứ đánh theo lối cũ
thì rất khó. Chiến sĩ của Hậu Kim và Hung Nô từ nhỏ đã lớn lên trêи lưng ngựa, sức chiến đấu không hề yếu. Bọn họ dám chơi bằng tay không với
mãnh hổ và dã thú cơ mà. Càng là nơi gian khổ thì càng nuôi được mãnh
tướng.
Bọn chúng rất linh động, không đánh được thì chạy. Trừ khi đánh một lần được luôn, nếu không bọn chúng sẽ còn quay lại. Hơn nữa,
lần này bọn chúng còn có thế lực ngoại quốc nữa, đám đó đều không phải
là hạng tầm thường, đều có thể một địch một trăm.
Đối với Tiêu
Thiên mà nói, một trăm thậm chí một nghìn mạng của chúng đều không thể
so với một binh sĩ của Bắc Cảnh. Chính quan niệm này của anh mới là điều khiến tướng sĩ Bắc Cảnh thấy cảm động. Vị trưởng quan mà lúc nào cũng
suy nghĩ cho tướng sĩ bình thường thì sao họ lại không thể liều mạng
được chứ? Điểm này anh cũng truyền lại cho các chủ tướng của các doanh
trại khác.
“Vậy phải làm sao?”
Trần Mãnh nói: “Hay là chúng ta nghĩ cách dụ bọn chúng ra?”
“Dụ kiểu gì?”, Trương Thanh nói: “Trận đại chiến này bị bất lợi nên trong thời gian ngắn chúng sẽ không có động thái gì đâu”.
Nhiêu Ưng nói: “Nếu không thì chúng ta phái máy bay không người lái đến Long
Thành nhưng không làm gì cả, cứ bay lượn trêи đầu chúng để hù dọa chúng
thôi”.
“Chủ ý này không tồi đâu”, Tần Minh gật đầu tán thành. Còn Cơ Vô Mệnh thì không nói gì, nếu để anh ta nói thì anh ta sẽ trực tiếp
phái binh giết tới dưới Long Thành, lúc đó còn sợ chúng không ra thành
nghênh chiến sao? Còn Hồ Bân cũng cười không nói gì.
Còn về Quân
Thích và Tùy Phong, bọn họ cũng là lần đầu tiên tham gia vào cuộc họp
như này nên căng thẳng vô cùng, đâu còn dám phát biểu gì nữa. Hai người
ngồi nghiêm, ánh mắt không dịch chuyển, còn tai thì dựng đứng lên lắng
nghe, chỉ sợ nghe lọt chữ nào thì chết.