Làm hàng xóm tới nói, chào hỏi như vậy giống như không sai biệt lắm.
Giản Ninh trước nay liền không phải người rất thân thiện, đối với ai đều là
bộ dáng khách khách khí khí không quá thân cận; An Hinh sa vào với thế
giới giả tưởng, đối với mỹ nam ở thế giới thật thói quen ôm xa xem hơn
nữa thái độ dâm loạn, cũng không quá thói quen giáp mặt giao lưu quá
quen thuộc, nơi nào còn không biết xấu hổ thâm trình tự yy, ** sói cũng
là có tiết.
Có chút tẻ ngắt.
“Em đi ra ngoài.” Giản đại giáo sư hỏi.
“Thầy đi đổ rác.” An Hinh đồng thời mở miệng.
Có chút xấu hổ.
Giản Ninh làm giảng viên, có sinh viên lén tới tìm anh nhưng thật ra có kinh nghiệm xử lý, này ngẫu nhiên gặp được, lại nhất thời lấy thái độ không
chuẩn nên dùng cái gì. Nghĩ là người mà Linh Lan từng nhờ vả, Giản Ninh
vẫn là quyết định nho nhỏ tỏ vẻ quan tâm một chút. “Đi ra ngoài ăn cơm,
thuận tiện đi đổ rác. Em ăn cơm chưa?”
“Bây giờ đang định đi ra
ngoài, hẹn Hạ Thần.” An Hinh ngoan ngoãn trả lời, nhìn liếc mắt một cái
mũi của Giản Ninh còn có hơi đỏ, ngón tay để ở trước ngực thẳng thẳng
lại cong cong, có chút ngượng ngùng: “Mới vừa đâm đau đi, em xin lỗi
thầy.”
“Không có việc gì, là do thầy, cho rằng không có ai, cho
nên đi có hơi nhanh.” Giản Ninh vẫn luôn cho rằng cách vách là trạng
thái đợi cho thuê: “Phòng đã thu thập xong chưa?”
“Dạ chưa, trống không, còn phải mua rất nhiều đồ.” An Hinh còn chưa có đóng cửa, liền
dứt khoát nghiêng người để cho Giản Ninh ở cửa tham quan một chút, vốn
dĩ nghĩ có cần dẫn người đi vào đi bộ một vòng hay không, bất quá xem
Giản Ninh không có ý tứ này, cũng liền từ bỏ, ở sau khi anh dời qua ánh
mắt liền đóng cửa lại, sau đó bước đi nhỏ nhanh ấn nút thang máy.
Loại này không khí quen thuộc lại không quen thuộc làm cho người khó chịu.
Giản Ninh làm giảng viên, hơn nữa là được vị kia nhờ vả, tiếp tục tìm đề tài: “Em và Hạ Thần cùng nhau ở à?”
An Hinh lắc đầu: “Không phải, Hạ Thần ở Nam Uyển bên kia.” Cô dừng dừng, lại bổ sung: “Hạ Lệ ở ký túc xá.”
Một người ở hai phòng một sảnh, ba người không cùng nhau. Giản Ninh trong
lòng toát ra nghi vấn, nhưng mà cũng không phải quá quan tâm, cũng cảm
thấy không thích hợp hỏi, liền gật gật đầu.
Khi nói chuyện, thang máy thẳng tới lầu một. An Hinh duỗi tay đè lại cái nút trong thang máy, ý bảo nhường Giản Ninh đi ra ngoài trước, tôn sư trọng đạo mà.
Giản Ninh lại gật đầu ý bảo cảm tạ, trong lòng nghĩ, cô gái nhỏ này tuy rằng không có bằng bạn gái nhỏ của Cố Linh Lan khiến người mắt sáng, nhưng
mà nói chuyện làm việc đều có bình tĩnh trầm ổn không phù hợp độ tuổi,
cũng không tệ lắm.
Thật sự rất bình tĩnh đó, nữ sinh ánh mắt đầu
tiên hoặc là đơn độc thấy chính mình, trong mắt không hiện ngôi sao, có
thể đếm được trên đầu ngón tay.
Thiếu nữ hoài xuân đối với anh mà nói là gánh nặng, anh thấy những nữ sinh đó hoặc xấu hổ hoặc lớn mật
tìm cơ hội tới hỏi anh vấn đề, liền vô cùng nhức đầu.
Ra cổng lớn, hai người lại liếc mắt nhìn nhau.
Giản Ninh nhấc lê túi rác trong tay, ý bảo chính mình đi trước bên tay trái.
An Hinh sáng tỏ, cúi mình tạm biệt, nói: “Tạm biệt thầy Giản, em đi trước đây.”
Giản Ninh đi ra xa 30-40 mét, vứt rác xong, thời điểm xoay người có thể nhìn đến bóng dáng của An Hinh, nho nhỏ, đi đường không nhanh không chậm,
một nữ sinh rất ngoan ngoãn.
Tình huống của Hạ Thần anh tương đối hiểu biết, rốt cuộc có một Lăng Linh ở bên tai nhắc mãi, Hạ Lệ và An
Hinh nói, cũng chỉ hiểu biết đại khái. Ba đứa trẻ, một đứa ở y học viện
mà mình đang dạy, một đứa đang ở cách vách nhà mình, Lăng Linh thật đúng là biết cho chính mình tìm việc.
Nói Tào Tào liền đến, vừa nhắc
đến Lăng Linh, di động liền vang lên. Miệng Giản Ninh hiện lên nụ cười,
biểu tình khó được nhu hòa một chút: “A lô.”
“Còn chưa tới à, chúng mình đều đến rồi.” Thanh âm của Lăng Linh giống như chim sơn ca, thanh thúy lại ríu rít không ngừng.
“Lập tức tới rồi, năm phút.” Lăng Linh và bạn trai cô ấy cùng nhau hẹn anh ăn cơm, liền ở cửa tiểu khu.
“Nhanh lên đi a, đói chết mình rồi.” Lăng Linh kêu xong liền cúp điện thoại.
Vẫn còn giống như khi còn nhỏ vậy, kêu kêu quát quát. Giản Ninh nhịn không
được nhớ tới một ít đoạn ngắn khi còn nhỏ, có chút chua xót nhưng lại
tràn ngập ấm áp. Anh vốn là có cơ hội vẫn luôn lưu lại phòng nghiên cứu ở nước ngoài, chỉ là nỗi nhớ quê khó quên, cứ cảm thấy muốn lá rụng về
cội, trong lòng mới có thể kiên định một ít, lúc này mới nhận lời mời
của đại học J.
Nơi này có hồi ức trưởng thành của anh, có bạn bè
của anh, có “người nhà” của anh. Tuy rằng tìm kiếm nhiều năm như vậy,
anh vẫn là không biết cha mẹ ruột của mình là ai, cội nguồn của mình ở
nơi nào, nhưng mà không ngại, anh coi Dung Thành trở thành quê nhà của
mình, coi cô nhi viện trở thành nhà mình.
An Hinh vẫn luôn đi ra
thật xa mới nhẹ nhàng thở ra. Đem trong nhân vật nhận thức ở hiện thực
trong thế giới thật yy đến thế giới giả tưởng, chuyện này cô không phải
không trải qua, nhưng mà trước kia đều là bạn học cùng trường, mọi người tuổi lớn không sai biệt lắm, không có gì áp lực; người lớn duy nhất vẫn là thầy giáo ngữ văn đẹp trai Đường Dận của nhà bọn họ, kia cũng cùng
cô là anh em tốt ngang hàng tương giao. Cái này đột nhiên đổi thành giáo sư Giản khí tràng cường đại, còn là trực diện tương đối mà không phải
chính mình trộm tránh ở một bên mà quan sát, một chốc còn có chút không
thói quen đâu, trong lòng run sợ.
Chậc, Hinh gia như thế nào có
thể túng như vậy đâu. Nhất định chỉ là khí hậu không quen mà thôi, chờ
cô hoàn toàn ở cách vách giáo sư Giản mạnh khỏe gia, về sau có rất nhiều thời gian sáng tác chiều sâu.
Di động hướng dẫn thật là cái thứ
tốt, An Hinh cúi đầu đi theo thanh âm của Lâm Chí Linh trong di động,
tìm được rồi cùng Hạ Thần nói tốt quán làm món ăn Quảng Đông kia. Vào
ghế lô, phát hiện trừ bỏ Hạ Thần và Cố Linh Lan, còn có một cô gái lanh
lẹ nóng bỏng xinh đẹp, cùng một anh soái ca cao lớn uy mãnh.
Trực tiếp xem nhẹ cô gái, trọng điểm chú ý giới tính của đối tượng là vị kia giống đực hormone mãnh liệt. 1m9 mấy, thể trạng cường tráng, tướng mạo
anh đĩnh lại mang theo không chút để ý bĩ khí. An Hinh đứng ở cửa, đôi
mắt giấu ở sau thấu kính lại lập lòe ra từng đợt ánh sáng.
Đi ra
cổng trường xem thế giới, thầy Đường thành không khinh mình tới, vào
cổng trường đại học Dung Thành, mỗi ngày đều có soái ca mới để xem.
Đây là, hương vị của hạnh phúc.
An Hinh đứng ở cửa bất động, trong ghế lô người đều cho rằng cô là một bé
gái, ai bảo cô nhìn liền giống như một con nhóc 14-15 tuổi đâu.
Chỉ có Hạ Thần hiểu biết cô là cạn lời mà đỡ trán.
“Nha, đây là An Hinh đi.” Cô gái xinh đẹp xa lạ nhiệt tình tiến lên kéo lại
tay An Hinh: “Chào em, chị tên là Lăng Linh, là bạn của Hạ Thần và Cố
Linh Lan; đây là bạn trai chị Mạnh Ca.”
Mạnh Ca nha, tên cũng
thực thế giới giả tưởng a. An Hinh mới vừa nghĩ như vậy, Lăng Linh nha
một tiếng, lôi kéo tay cô quay người lại, liền đón nhận lại một bóng
hình xuất hiện ở cửa.
“Giản Ninh, anh tới rồi.” Lăng Linh một tay lôi kéo An Hinh, một tay lôi kéo cánh tay Giản Ninh.
An Hinh ngẩng đầu ngưỡng mặt, nhìn vừa rồi tách ra gương mặt đẹp trai kia, trong lòng là viết hoa 囧.
Thật là duyên phận rồi.
------ Lời nói ngoài lề ------
Giáo sư Giản và Lăng Linh không có tình yêu nam nữ nha, là quan hệ anh em
gái, đứa trẻ cùng tuổi cùng nhau lớn lên ở cô nhi viện. Cái khác, vì đề
cập chiến tranh giữa các bà mẹ, Khiêm Khiêm đại bảo bối biến thành tam
bánh bao còn chưa sinh ra của nhà Đậu Đậu, đại bánh bao đổi thành Lệ Lệ
đại bảo bối con trai ruột của Phiến Tử, khẩn cầu tiếp tục duy trì a.