Cố Linh Lan liếc mắt một cái liền thấy được Hạ Lệ.
Anh ấy chưa xem qua ảnh chụp của Hạ Lệ, Hạ Lệ và Hạ Thần là cặp song sinh
khác trứng, lớn lên cũng không quá giống; nhưng mà anh ấy vẫn là liếc
mắt một cái liền từ trong đám người nhận định ông anh vợ tương lai của
mình a. Không đúng, là cháu trai lớn chính mình là ông chú sao.
Vườn trường không thiếu nhất chính là người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn
bồng bột, nhưng đều không có mắt sáng Hạ Lệ như vậy, bộ dáng nhỏ bé vẻ
mặt sức sống bừng bừng kia, ánh mắt nhìn chung quanh thần thái phi
dương; thời điểm đi đường lúc nhảy lúc chạy, toàn thân lộ ra một loại
sức sống hưng phấn vui mừng. Hạ Thần từng nói với anh ấy, trong đám
người, anh tìm người có tinh lực dư thừa nhất kia, chính là Hạ Lệ.
Cố Linh Lan có chút muốn cười, bỗng nhiên cảm thấy, Hạ Thần một nhà đều thật có đặc sắc.
Hạ Lệ có đặc sắc nhảy nhót đến trước mặt Cố Linh Lan, trên khuôn mặt tuấn
mỹ không có sai biệt với Hạ Phi Hàn treo nụ cười dường như xán lạn thuộc về Chiến Đậu Đậu, trên dưới đánh giá Cố Linh Lan một chút, tự quen
thuộc mà liền câu lấy bả vai của Cố Linh Lan, giống như anh em tốt dựa
đi lên, vòng eo thon chắc mà giống như rắn nước, tản ra hơi thở lười
biếng lại tặc hề hề: “Hắc, chào anh, tôi là Hạ Lệ anh trai của Hạ Thần,
anh chính là em rể tương lai kia của tôi sao.”
Nụ cười nơi khóe miệng của Cố Linh Lan hơi cứng lại, hơi có chút xấu hổ. Con nít bây giờ đều trực tiếp như vậy sao.
Không thể phủ nhận, hai tháng này tới nay, đặc biệt là vừa mới cùng Hạ Thần
đi một chuyến du lịch tập thể “tuần trăng mật” ở Mỹ, cảm tình của hai
người có tiến triển tiến bộ vượt bậc, nhưng, Hạ Thần tuổi ở nơi đó, anh
ấy tạm thời vẫn là muốn sắm tốt vai nhân vật “chú Cố” của mình, hảo hảo
chờ cô ấy lớn lên, cái này bỗng nhiên liền biến thành “em rể tương lai”.
“Lệ Lệ đại bảo bối, chú ý dùng từ.” An Hinh nghiêm trang nhắc nhở Hạ Lệ,
trưởng bối sao, cần thiết nhắc nhở bọn nhỏ. Trước lúc xuất phát, anh rể
đại nhân nhiều lần mệnh lệnh và giảng giải làm cho hai người bọn họ chú ý lập trường, khụ khụ, tuy rằng trong lòng lập trường đã sớm nghiêng đi,
nhưng mà thái độ ngoài miệng muốn tốt đẹp sao.
“À, chào chú Cố.”
Hạ Lệ biết nghe lời phải, cẩn tuân nghe dì nhỏ đại nhân dạy bảo, lập tức liền thay một cái biểu tình cung kính, trong mắt tươi cười bỡn cợt, vừa thấy chính là trò đùa dai.
Vẫn là Hạ Thần tốt nhất hiểu chuyện
nhất bình thường nhất, chú Cố cảm thấy trái tim nhỏ đã hồi phục khỏe
mạnh của mình chịu không nổi người trẻ tuổi lăn lộn như vậy, bất đắc dĩ: “Các em dựa theo bối phận của các em, đều kêu anh là anh Cố đi. Thế
nào, đều thu thập tốt rồi, bây giờ đi ăn cơm sao.”
“Có thể ăn que nướng sao, có thể uống bia sao.” Hạ Lệ mắt trông mong mà hỏi, đứa trẻ
từ nhỏ ở dưới thói ở sạch của cha cậu quản giáo lớn lên quá đáng thương; đứa trẻ từ nhỏ được các loại mỹ thực của mẹ cậu nuôi lớn, ăn nhiều
dương xuân bạch tuyết, đối với cuộc sống tiết mục cây nhà lá vườn đã
lâu.
“Kéo không chết cậu, trước thích ứng một tháng lại nói.” An
Hinh hừ lạnh một tiếng, duỗi tay nhéo lỗ tai của Hạ Lệ. Chiều cao 1m5
mấy và chiều cao 1m7 mấy kém có chút lớn, bạn Hạ Lệ còn rất phối hợp mà
cong cong eo, thuận tiện cho dì nhỏ đại nhân xuống tay.
Hạ Thần
bỗng nhiên nhớ tới cái kia bịa đặt “lý luận ướt hầu”, Hạ Lệ thật đúng là từ nhỏ bị An Hinh “quản giáo” thành thói quen, thói quen ở dưới chính
sách gậy lớn và đô-la Mỹ thành tự nhiên, chẳng những không biết phản
kháng, còn có bộ dáng thích thú.
Cô ấy đảo mắt, thấy ánh mắt quan tâm của Cố Linh Lan, khẽ cười, ngửa đầu ở bên tai anh ấy nói nhỏ:
“Không có việc gì, bọn họ cứ như vậy.”
Bốn người cuối cùng trở về cái ổ nhỏ ở ngoài trường đã thuê của Hạ Thần, từ Cố Linh Lan chủ bếp,
ăn bữa cơm đầu tiên lúc khai giảng. Lệ Lệ đại bảo bối đối với tiếp tục
muốn ăn thức ăn bán thành phẩm mẹ cậu gửi qua bưu điện lại đây tỏ vẻ
không hài lòng, nhưng tâm tư xoay chuyển mau, rất nhanh đã bị chệch
hướng, hứng thú bừng bừng nói đến ba anh em mới vừa quen biết ở ký túc
xá.
Rốt cuộc có thể trọ ở trường, làm cho Hạ Lệ cảm thấy vô cùng
vừa lòng mà hưng phấn, liên quan đến người trong ký túc xá đều nhìn qua
thuận mắt rất nhiều, mở miệng chính là khen một tràng.
Cố Linh
Lan không phải không có lo lắng mà nghĩ, đứa nhỏ này bộ dáng thiếu tâm
nhãn như vậy, không cần ở ký túc xá bị người khi dễ đi; nhưng nhìn đôi
mắt ngây thơ thuần tịnh của Hạ Lệ, lại ngượng ngùng nói cho cậu biết
trường học chính là xã hội thu nhỏ, cũng có lòng người hiểm ác nhất
thuần tịnh khó có được.
Hơn nữa, giống như Hạ Thần và An Hinh một chút đều không lo lắng, nguyên nhân là con gái đều trưởng thành sớm con trai đều trưởng thành trễ, Cố Linh Lan nhớ tới ngoại hiệu “Hỗn Thế Ma
Vương” của Hạ Lệ, lại cảm thấy chính mình có thể là đang nhọc lòng.
Đây là chuyện anh ấy và người trẻ tuổi tuổi khác nhau sao, người già luôn
là hay nghĩ nhiều. Đều nói cách ba tuổi có chuyện khác nhau, bọn họ cách mười hai tuổi, cách một con giáp a.
Ăn qua cơm chiều, Cố Linh
Lan và Hạ Thần lại mang theo An Hinh đi nhìn một chút giúp cô đi thuê
phòng. Nam Uyển bên này không có phòng trống, chỉ có thể lui mà cầu tiếp theo, lựa chọn mấy trăm mét có hơn một cái tiểu khu khác, khoảng cách
cũng không tính quá xa, lộ trình phải đi nhiều hơn năm sáu phút, thế
nhưng phòng linh càng nhỏ đổi mới một ít.
Một cầu thang bốn hộ,
hai bên là hai kiểu hình nhà giàu ba phòng hai sảnh, ở giữa là hai kiểu
hình nhà nghèo. An Hinh nhận cái cửa, đi vào đại khái nhìn một chút kiểu cách bố cục của hai phòng một sảnh, tỏ vẻ rất vừa lòng.
“Cục
cưng à, chừa một phòng cho tớ a.” Hạ Lệ trước tiên dự lưu cho mình một
cái hang thỏ, thỏ khôn có ba hang sao, cậu muốn trọ ở trường, nhưng rất
muốn thể nghiệm một chút cuộc sống về đêm trèo tường thức đêm linh tinh, nếu ký túc xá đóng cửa, tốt xấu có cái nơi đi, cái này gọi là lo trước
khỏi họa.
“Yên tâm, mùa hè trải chiếu mùa đông túi ngủ.” An Hinh rất hào phóng mà vỗ vỗ bả vai của Hạ Lệ.
Hạ Lệ nhướng mày, bộ dáng nhìn quanh nhướng mày lên, thật đúng là cho rằng bị cậu khi dễ chắc rồi, còn không phải là gãi đúng chỗ ngứa biết cậu
miệng dao găm tâm đậu hủ nhất sao, bây giờ nói được tuyệt tình, đến lúc
đó kêu nhiều thêm mấy tiếng dì nhỏ, còn không phải thành thành thật thật trải giường chiếu trải chăn cho gia.
Đại trượng phu co được dãn
được, không so đo với tiểu nha đầu. Hạ Lệ trong lòng thổi qua câu danh
ngôn đối nhân xử thế này, vui a.
“Anh đưa các em về ký túc xá.” Cố Linh Lan bây giờ cảm thấy chính mình mang theo ba đứa trẻ, trách nhiệm trọng đại.
“Không cần không cần, anh Cố anh cứ đưa Thần Bảo về nhà là được.” An Hinh bưng cái giá chối từ, duỗi tay kéo qua Hạ Lệ: “Hai chúng em kết bạn về ký
túc xá là được, biết đường rồi.”
“Ừm, hai người cứ kết bạn về nhà đi.” Hạ Lệ và An Hinh phối hợp tự nhiên lại ăn ý.
Chú Cố tỏ vẻ thực nội thương.
------ Lời nói ngoài lề ------
Ha ha, ta rất thích tổ hợp cục cưng và Lệ Lệ đại bảo bối nhà ta a, nếu
không phải quan hệ huyết thống quá nồng, thật muốn tổ cp. Chủ tuyến sẽ
là An Hinh và giáo sư Giản một đôi này, sau đó xen kẽ Thần Bảo và Cố
Linh Lan, bác sĩ Hứa và Đại sư tỷ, còn có Lệ Lệ ba cái tuyến này.