Giản Ninh làm việc và nghỉ ngơi luôn luôn rất có quy luật, cho dù ngày hôm qua
ngẫu nhiên bị phá vỡ, buổi tối còn có chút thất mâu. Buổi sáng 6 giờ
rưỡi, vẫn là đúng giờ ở trong tiếng đồng hồ báo thức rời giường. Lúc mở
cửa phòng ra anh theo bản năng phóng nhẹ động tác, nghe cách vách lặng
yên không một tiếng động, không khỏi khẽ cười: Con nít thân thể phát
triển, yêu cầu càng nhiều thời gian để ngủ.
Rửa mặt xong, An Hinh giống như còn chưa dậy. Giản Ninh mở ra tủ lạnh rỗng tuếch, nhớ tới
ngày hôm qua một túi nước sủi cảo cuối cùng cũng đã ăn hết. Anh nhớ rõ
hôm nay là sinh viên năm nhất học quốc phòng, dựa theo An Hinh trước mắt cái tiến độ này mà nói, nếu đến trễ sẽ bị phê đi.
An Hinh vẫn
luôn cảm thấy trên tinh thần của mình bị trên phương thức phú dưỡng sinh sống bị tháo dưỡng khá tốt, năng lực thích ứng rất mạnh, đến chỗ nào
đều không lạ giường, ngay cả đại soái ca ngủ ở cách vách chính mình đều
có thể chuyên tâm một giấc ngủ đến tự nhiên tỉnh.
Chỉ là, giấc ngủ giống như thật tốt quá một chút.
Không có di động, không có đồng hồ báo thức, tuổi còn trẻ đồng hồ sinh học
đều không có hình thành. An Hinh mê mê hoặc hoặc từ bò dậy, kéo ra cửa
phòng, nhìn đại soái ca khỏe khoắn bên bàn ăn bày biện bát đũa, dựa vào
cửa ngáp: “Thầy Giản buổi sáng tốt lành. Mấy giờ rồi?”
“7 giờ
rưỡi.” Giản Ninh nhàn nhạt mà nhìn cô một cái, hình như tư thế ngủ của
cô bé không tốt lắm, tối hôm qua mái tóc dài thằng còn suôn mượt, buổi
sáng dậy liền giống như cái ổ gà, phụ trợ đến gương mặt kia trông càng
nhỏ.
“À.” An Hinh vô ý thức mà đáp lại một tiếng, đi về phía
trước hai bước, bỗng nhiên trong đầu đùng một tiếng, nhảy dựng lên: “A,
em bị trễ rồi. 9 giờ tập hợp, em còn phải về lấy chìa khóa thay quần áo. Em em em.”
Thật nhiều thật nhiều chuyện cũng không biết làm cái
nào trước. Đại não của An Hinh mới vừa khởi động máy còn không kịp phản
ứng, cả người liền giống như một con con khỉ nhỏ tán loạn khắp nơi,
trong chốc lát nghĩ muốn đi tìm Hạ Thần lấy chìa khóa, trong chốc lát
lại nghĩ muốn trước thay quần áo, nghĩ lại cũng không đúng, buổi sáng
dậy còn chưa có giải quyết chuyện lớn đời người.
Hai bàn tay to
như Như Lai Thần Chưởng, định trụ bóng dáng An Hinh. Giản Ninh đỡ bả vai An Hinh, trên mặt cười như không cười có một tia hài hước: “Không cần
vội, đi trước rửa mặt, sau đó ăn sáng.”
“Nhưng mà.” An Hinh ngưỡng mặt, dậm chân, cô bị trễ rồi đó, thầy Giản chẳng lẽ còn có thể giúp cô điểm danh môn quốc phòng.
Giản Ninh buông ra một bàn tay, một cái móc chìa khóa treo búp bên hoạt hình quơ quơ ở trước mắt An Hinh.
Khoảng cách hơi gần chút, An Hinh hai con mắt giống như mắt chọi gà, mới thấy
rõ rang hình ảnh trên móc chìa khóa, đầu dưa cái này thông thuận nhiều,
lập tức liền phản ứng lại đây: “Chìa khóa của Hạ Thần a a a, thầy Giản
thầy thật sự thật tốt quá.”
Hinh gia vừa kích động, liền đi phía
trước nhào tới, hung hăng mà ôm gấu người nào đó một chút. Chiều cao kém thực manh, An Hinh nhảy dựng lên một phen vòng lấy cổ Giản Ninh, sau đó chân ngắn nhỏ liền với không tới đất, biến thành một con gấu túi treo ở trên người Giản Ninh.
Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng ngực, Giản Ninh hơi kinh ngạc, tay như cũ rũ tại bên người, không có nhúc nhích,
đang suy nghĩ nếu không phải muốn kéo cô bé xuống, An Hinh đã tự mình
nhảy xuống, trong tay giơ chìa khóa vẻ mặt nghiêm túc: “Thầy Giản, thầy
làm sao có được cái chìa khóa này.”
“A, thầy nói như thế nào?” An Hinh khẩn trương. Vết xe đổ của Hạ Thần và Cố Linh Lan còn ở đó, cô nhưng không muốn bị người trong nhà biết sự thật
chính mình ở cùng một nhà với đàn ông xa lạ.
“Tôi nói buổi sang
em ra cửa đổ rác, lỡ khóa trái cửa lại. Bởi vì đang mang dép lê không có thuận tiện, cho nên đi lấy chìa khóa giúp em.” Tuy rằng xuất phát từ
mục đích khác nhau, nhưng Giản Ninh cũng không có khả năng đem sự thật
nói ra được, chỉ là sự thật ở tại cách vách phỏng chừng phải trước tiên
công bố.
Nói như vậy mức độ đáng tin còn rất cao a, Hạ Thần hẳn
là sẽ không hoài nghi đi. An Hinh phóng nhẹ nhàng, trên mặt hiện ra nụ
cười, nhưng hình như lại cảm thấy chỗ nào không đúng.
Từ từ. An
Hinh vẻ mặt hoảng sợ: Chính mình như thế nào sẽ ở cùng một nhà với Giản
Ninh. Ngày hôm qua chính mình cư nhiên dễ dàng liền tá túc ở nhà đàn ông như vậy. Sao có thể, cô là tiểu điển phạm giữ mình trong sạch, gặp được mỹ nam từ trước đến nay ôm thái độ đứng xa mà xem, đại nghĩa khẳng khái hiến cho đi ra ngoài tạo phúc toàn nhân loại, chưa từng có nghĩ tới
muốn chiếm cho riêng mình.
Ngày hôm qua, ngày hôm qua rõ ràng hết thảy đều rất bình thường a, rượu cũng không uống say, chỉ là hơi chút
uống đến high một chút, chỉ là tinh thần hơi chút thả lỏng như vậy một
chút.
Vừa thả lỏng, hình tượng tấm gương dì nhỏ khổ tâm kinh
doanh ngoan đã bị hoàn toàn vứt bỏ, đại Hinh gia dũng cảm giấu ở trong
nội tâm cứ như vậy quang vinh lên sân khấu.
An Hinh vẻ mặt đưa
đám, nỗ lực hồi tưởng còn có hay không khả năng bổ cứu. Tối hôm qua
chính mình hẳn là không có làm chuyện gì khác người đi. Ách, giống như
còn tốt.
An Hinh cúi đầu ngưỡng mặt, chớp mắt to nhìn Giản Ninh,
thu hồi khí thế phóng ra ngoài, một lần nữa hướng hình tượng mỹ thiếu nữ ngoan ngoãn cổ xưa dựa sát: “Cái kia, xin lỗi a, cho thầy Giản thêm
phiền toái rồi.”
Giản Ninh hơi hơi nhướng mày, nhìn một khuôn mặt biến ảo đa đoan của cô bé, nội tâm cảm thấy buồn cười. Nếu không phải
chính mình từ nhỏ chính là ở trong một đám trẻ con lớn lên, sau lại lấy
giáo viên làm nghề nghiệp mà nói, phỏng chừng sẽ bị kỹ năng biến sắc mặt này của An Hinh hù đến sửng sốt sửng sốt đi.
Ở trước mặt giáo
viên chơi tiểu tâm tư, tương đương với câu múa rìu qua mắt thợ. Chỉ là
Giản Ninh cong môi, cô bé chơi khá vui. 16, 17 tuổi, đang trong giai
đoạn thành lập nhân cách, hành động có thể lý giải, còn có thể phối hợp
cổ vũ thích hợp.
“Không có việc gì, về sau uống ít rượu lại.” Giản Ninh có lòng tốt mà giúp cô đem đầu sỏ gây tội nói ra.
Hinh gia hung hăng gật gật đầu, a, giáo sư Giản Giản thật sự quá thiện giải
nhân ý, cô quyết định, về sau nhất định cho anh xứng với một anh soái ca tốt nhất.
“Cảm ơn thầy Giản, về sau em nhất định tuân thủ nội quy kỷ luật trong trường học.”
Bên trong nội quy kỷ luật của trường đại học nhưng không có học sinh không
được uống rượu. Giản Ninh cười như không cười nhìn cô nhóc khom lưng90
độ, theo bản năng mà xoa xoa mái đầu ngủ đến xoã rối lung tung của cô:
“Đi rửa mặt rồi ăn sáng đi.”
“Cảm ơn thầy Giản.” An Hinh do dự
một chút, nhéo nhéo chìa khóa trong tay: “Cái kia, thầy Giản, em vẫn là
về nhà rửa mặt đi. Cho thầy thêm phiền toái nhiều như vậy đã ngượng
ngùng.”
“Trong nhà không phải không có nước ấm sao, ăn sáng xong
rồi hãy trở về.” Thầy Giản không quá thích làm bảo mẫu, nhưng mà đã mua
trở về sớm một chút, lãng phí cũng thật đáng tiếc. Nhớ đến hôm qua cô bé nói chính mình muốn tăng chiều cao, anh đã mua không ít.
An Hinh còn muốn chối từ một chút, mắt nhìn bóng dáng cao lớn nhàn nhã của Giản Ninh, ngửi thấy mùi hương đồ ăn sáng bay tới đây, thành thành thật thật mà vào phòng vệ sinh.
Mới vừa nhìn vào cái gương lớn, Hinh gia
đã bị người trong gương làm hoảng sợ, nhịn không được học theo động tác
chiêu bài của Tinh gia chân chính, lui ra sau một bước vẻ mặt kinh
khủng: “A!”