Nhưng mà bây giờ suy nghĩ này đã được thay đổi bởi vì Trình Trình biết mình không phải là sai lầm do ba đã tạo ra.
“Ba ơi, từ nhỏ đến lớn mặc dù cách giáo dục của ba đối với con tương đối
nghiêm khắc, nhưng mà con biết rất rõ ba làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho con, bao gồm cả việc giao con cho mẹ, mang Dương Dương về nhà.”
“Hửm? Con thật sự nghĩ như vậy à, ở chỗ của mẹ không giống như ở nhà tổ, ăn
mặc ngủ nghỉ đều thuận tiện như vậy...” Câu trả lời của Trình Trình làm
Bắc Minh Thiện cảm thấy có chút bất ngờ.
Trình Trình hiểu ý tứ
trong lời nói của ba: “Mặc dù là ở chỗ của mẹ không thể so sánh được với chỗ của ông nội, nhưng mà đối với con mà nói những cái đó đều không
phải là thứ mà con muốn.”
“Con nói tiếp đi.”
“Ba, từ nhỏ
con đã không có mẹ rồi, cũng chưa từng cảm nhận được tình yêu thương của mẹ, mặc dù là có ông nội và bà nội, bọn họ đối xử với con vô cùng tốt,
nhưng mà nhìn thấy những đứa nhỏ khác có ba mẹ chơi cùng, trong lòng của con vô cùng khát vọng có thể có được một người mẹ yêu thương con. Mãi
đến sau này con gặp Dương Dương, con biết trên đời này còn có một người
anh em giống nhau với con như đúc, càng quan trọng hơn là con là một đứa bé có mẹ. Ba, ba có biết không, lúc đó con vô cùng ghen tị với Dương
Dương, bởi vì nó có mẹ mà con lại không có, sau này lúc mà con biết được con sẽ trở về nơi của mẹ sinh sống, con vui mừng đến cỡ nào, gần như là con vui mừng đến nỗi một đêm cũng không ngủ. Trong khoảng thời gian
sống cùng với mẹ, con thật sự cảm nhận được tình yêu của mẹ đối với con
rất rõ ràng.”
Nói đến đây, Trình Trình duỗi bàn tay nhỏ ra nhẹ
nhàng nắm lấy bàn tay lớn của ba mình, nhỏ giọng nói: “Ba ơi, con và
Dương Dương đều có một người mẹ tốt, hơn nữa con cũng biết ba đối xử với con và Dương Dương rất tốt, nhưng mà vì sao giữa ba và mẹ lại có nhiều
mâu thuẫn như vậy chứ?”
...
Bắc Minh Thiện đã từng xử lý
rất nhiều vấn đề khó giải quyết, nhưng mà những cái đó đều không so bì
nổi với câu hỏi lúc này của con trai, nó làm cho anh cảm thấy không biết phải bắt đầu trả lời từ đâu.
Đúng vậy đó, cho dù là mình hay là
Cố Hạnh Nguyên, mặc dù là cách đối xử với con cái của bọn họ đều có
phương pháp, nhưng mà dù sao vẫn có chung một mục tiêu đó chính là vì
muốn tốt cho con.
Chỉ có điều là Cố Hạnh Nguyên giỏi về phương
diện biểu đạt tình yêu đối với con, nhưng mà ở phương diện này, biểu
hiện của mình rất thất bại, thậm chí còn bị coi là sự tồn tại của một kẻ hung ác.
Trình Trình đợi rất lâu, chờ đợi ba có thể cho mình một câu trả lời, nhưng mà cuối cùng vẫn thất bại. Cậu thấy ba mình từ từ
đứng dậy từ trên ghế sofa, sau đó quay đầu lại nhìn mình một chút, tiếp
theo đó đi ra cửa mà không thèm quay đầu lại.
Bắc Minh Thiện đến
đây vốn dĩ muốn gặp mặt đứa con gái vẫn còn chưa gặp mình, nhưng mà coi
như không như mong muốn, không thu hoạch được gì đã muốn rời khỏi nơi
này.
Lúc anh đưa tay ra nắm chặt lấy chốt cửa, lúc mà anh muốn
rời khỏi nơi này liền nghe thấy sau lưng truyền đến một giọng nói: “Nếu
như anh đã về rồi, vậy thì tôi cũng không cần thiết phải ở lại Bắc Minh
thị để làm tổng giám đốc tạm thời gì đó, hiện tại tôi từ chức với anh,
trả vị trí này lại cho anh.”
Đây là giọng nói của Cố Hạnh Nguyên, cô bước xuống từ lầu ba hồi lúc nào vậy, tại sao mình lại không phát
giác ra chút nào, có lẽ bởi vì mình vẫn luôn đắm chìm trong những suy
nghĩ từ vấn đề do con trai đưa ra.
Bắc Minh Thiện quay người lại
một lần nữa, lúc này nhìn thấy Cố Hạnh Nguyên đang đứng ở cửa phòng
khách, bên cạnh của cô ngoại trừ Trình Trình và Dương Dương thì còn có
Anna.
Biểu cảm của anh khôi phục lại trạng thái trước đó, rất
nhanh, anh có vẻ hơi nhẹ nhõm mà nói: “Sao tôi có thể để em nói đến là
đến, nói đi là đi được chứ, hiện tại thời gian nghỉ của tôi vẫn còn chưa kết thúc, cho nên chức vị tổng giám đốc này em vẫn nên tiếp tục ngồi
đi.”
“Nè...”
Không chờ Cố Hạnh Nguyên nói hết lời, Bắc Minh Thiện tiện tay kéo cửa một cái liền đi ra ngoài.
Sau đó nghe thấy âm thanh đóng cửa.
Sau khi đi ra ngoài từ trong biệt thự, Bắc Minh Thiện nhẹ nhàng thở phào
một hơi, sau đó lông mày của anh nhẹ nhàng nhướng lên một cái, khóe
miệng lộ ra một đường cong nhàn nhạt.
Cố Hạnh Nguyên muốn “bỏ
gánh không chơi” vào thời điểm này? Sao có thể để cho cô đi nhẹ nhàng
như vậy được chứ, huống hồ chi giữ cô lại ở Bắc Minh thị đối với ai mà
nói đều là một sự sắp xếp tốt nhất.
Trong lúc anh có vẻ nhàn nhã
đi ra khỏi biệt thự phẩm hoan, sau lưng truyền đến âm thanh ô tô, sau đó một chiếc BMV dừng lại ở phía trước Bắc Minh Thiện không xa.
Đây là Hình Uy lái xe đuổi kịp, anh ta biết là ông chủ không có xe.
“Ông chủ, anh muốn đi đâu vậy, để tôi đưa anh đi.”
Bắc Minh Thiện khoác tay, sau đó nói với Hình Uy: “Trong nhà của cậu vẫn
còn có vợ và con nhỏ cần phải chăm sóc, không cần phải đưa tôi đi đâu.”
“Ông chủ, bây giờ trời cũng đã khuya lắm rồi, một mình anh đi như vậy tôi
vẫn cảm thấy không yên lòng, vẫn để tôi đưa anh đi. Trong nhà còn có bọn người cô chủ, bọn họ sẽ chăm sóc cho mẹ con Kiều thật tốt mà.”
Đối mặt với sự cố chấp của Hình Uy, Bắc Minh Thiện đành phải nhẹ gật đầu: “Vậy bây giờ đưa tôi về phía bên kia đi.”
Không lâu sau đó, trong căn biệt thự lưng chừng núi lại sáng đèn lên một lần nữa.
...
Bắc Minh Thiện không đồng ý với yêu cầu từ chức khỏi vị trí tổng giám đốc
của Cố Hạnh Nguyên, chuyện này khiến cho cô cảm thấy vô cùng nóng nảy.
“Ở đâu mà có người như thế này chứ, rõ ràng đây là chuyện của bản thân
mình, vậy mà lại muốn để cho người ngoài quản lý, lòng của anh ta cũng
lớn quá vậy, cũng không sợ tớ làm loạn sản nghiệp đó của anh ta.”
Anna ở một bên nghe Cố Hạnh Nguyên đang không ngừng phàn nàn, từ đầu đến cuối cô ta cũng chỉ duy trì nụ cười mà không lên tiếng.
...
Sau khi Cố Hạnh Nguyên oán trách cả nửa ngày, nhìn Anna rồi nói: “Nè, cậu nghe nhiều như vậy sao lại không phát biểu ý kiến đi?”
“Hạnh Nguyên, những chuyện này là chuyện của gia đình cậu mà, tớ là một người ngoài, sao có thể đưa ra ý kiến được chứ.”
“Anna, đã đến lúc này rồi sao cậu lại còn xem tớ như trò đùa vậy chứ.” Hiển
nhiên là Cố Hạnh Nguyên đã gấp đến độ lửa cháy lông mày.
Vừa nói
dứt lời, cô lại nói với hai đứa nhỏ: “Sao vậy? Sao hai đứa con vẫn còn
chưa chịu đi ngủ, coi coi bây giờ đã mấy giờ rồi, ngày mai chúng ta phải đi an táng bà ngoại nữa, đến lúc đó bọn con mà dậy không nổi thì sẽ
không dẫn bọn con đi cùng đâu.”
“Vậy em gái cũng sẽ đi theo ạ?” Dương Dương hỏi.
“Đương nhiên là phải đi rồi, người một nhà chúng ta đều phải đi, sáu giờ sáng sớm ngày mai đó.”
Dương Dương nghe xong thì liền nhíu mày lộ ra một bộ dạng khó xử: “Hả... Sáu giờ sáng ạ, vậy sao con có thể dậy được đây.”
Lúc nãy ở trên lầu vất vả lắm Anna mới có thể khuyên hai mẹ con này, hiện
tại Cố Hạnh Nguyên nghe thấy giọng điệu này của Dương Dương, thiếu chút
nữa cơn giận lại nổi lên, cô mở to mắt nhìn con trai của mình, lạnh lùng nói: “Vậy thì tự con xử lý đi, lúc bà ngoại còn sống bà ngoại đối xử
với con rất không tệ... Chuyện còn lại con nên làm như thế nào con tự
hiểu đi.”
Sau đó cô lại liếc mắt nhìn Trình Trình: “Con trai cưng, ngày hôm nay biểu hiện của con vô cùng tốt, con đi ngủ nhanh đi.”
Dương Dương nghe thấy mẹ khen ngợi Trình Trình, thế mà lại không chịu khen
mình, lại bắt đầu mở miệng oán trách: “Mẹ ơi, ngày hôm nay con mới là
công thần lớn nhất chứ, nhưng mà tại sao kết quả lại trở thành như vậy?”
“Thế nào, con còn không chịu phục có đúng không? Xem ra là lúc ở trên lầu mẹ vẫn chưa xử lý con đủ chứ gì?” Nói xong, Cố Hạnh Nguyên cố ý trừng mắt.
“Đừng đừng đừng... Mẹ ơi, bây giờ lỗ tai của con vẫn còn đau rát đây này,
thiệt tình hà, đều là con trai của mình, sao mẹ đối xử với con và Trình
Trình chênh lệch lớn như vậy chứ. ôi, con vẫn nên lên lầu đi ngủ cho tốt hơn.” Dương Dương nói xong thì ngáp một cái, sau đó quay người lại đi
đến cửa thang máy.
“Đúng vậy đó, đều là con của mẹ, nhưng mà
thành tích học tập sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ.” Lúc đầu Cố Hạnh
Nguyên cũng không có ý định tức giận với Dương Dương làm cái gì, lúc này cô cũng nói lại một câu nửa đùa nửa thật.
Dương Dương đi lên lầu rồi nhưng mà Trình Trình vẫn đứng nguyên tại chỗ, cậu không có ý muốn trở về.
“Trình Trình, con có chuyện gì à?”
Bị mẹ hỏi như vậy, đầu tiên là Trình Trình lắc đầu, sau đó lại liên tục
gật đầu: “Mẹ ơi, lúc nãy con với ba nói chuyện với nhau ở dưới lầu một
hồi, con phát hiện là ba có chút thay đổi rồi đó.”
“Có chút thay đổi hả?” Cố Hạnh Nguyên và Anna đều cảm thấy thắc mắc đối với cách nói này của con trai.
“Đúng vậy đó ạ, con cảm thấy mặc dù là bình thường ba có bộ dạng dữ dằn,
nhưng mà đối xử với con và Dương Dương, thậm chí là đối xử với mẹ cũng
đã từ từ tốt hơn. Về điểm này, từ nhỏ thì con đã có một trải nghiệm rất
thấm thía.”
Con trai có cảm giác như vậy, sao mình lại không có
nhỉ? Chỉ có điều là con người của Bắc Minh Thiện thật sự quá khó để cho
người ta hiểu được.
Một giây trước anh còn nhiệt tình như vậy,
nhiệt tình đến nỗi thậm chí làm cho bạn cảm thấy phải nghẹt thở, nhưng
mà một giây sao anh lại trở nên vô cùng lạnh lùng, lạnh lùng cũng sẽ làm cho bạn cảm thấy nghẹt thở.
Sự hòa trộn giữa băng với lửa như thế này, có mấy người chịu đựng được đâu.
“Hạnh Nguyên, Trình Trình nói không phải là không có đạo lý. Là một người
quan sát, tớ có thể nhìn ra được trên rất nhiều vấn đề cũng là bởi vì
hai người quá mức căng thẳng với nhau, nhưng mà có nhiều khi không phải
là cậu vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua đó à?”
...
Cố Hạnh
Nguyên nhìn Anna, chua chát cười một tiếng: “Cậu nói không sai, nhắm một mắt mở một mắt, hoàn toàn chính xác là có rất nhiều chuyện có thể giải
quyết được, nhưng mà anh ta cũng sẽ không nghĩ như vậy đâu. Sẽ vẫn cứ
luôn hỏi cho ra ngọn nguồn, cậu nói xem tớ còn có thể đối với anh ta như thế nào được chứ? Trước kia là bởi vì con, tớ đã nhượng bộ anh ta đủ
rồi, về sau thì như thế nào, còn không phải là tố cáo tớ lên tòa án đó
à, cướp Dương Dương từ trong tay của tớ. Sở dĩ hiện tại tớ đối xử với
anh ta như vậy, cái này cũng chỉ là do anh ta ban tặng mà thôi.”
Anna nghe xong thì gật đầu: “Hạnh Nguyên, nếu như là trước kia cậu nói với
tớ những chuyện này thì tớ sẽ hoàn toàn đồng ý, nhưng mà hiện tại tớ đã
có một cách nhìn khác, không nói đến những chuyện khác, cứ lấy những
chuyện ngày hôm nay mà nói đi, mục đích của Bắc Minh Thiện đến đây là
cái gì, trong lòng của tớ và cậu biết rất rõ ràng. Nhưng mà sau đó thì
sao chứ, không phải là anh ta đã đi rồi à.”
“Đó cũng chỉ là do anh ta không tìm được cục cưng nhỏ mà thôi.” Cố Hạnh Nguyên giải thích.
“Thời gian cậu quen biết với Bắc Minh Thiện nhiều hơn so với tớ, tớ nghĩ chắc là cậu càng hiểu cách làm việc của anh ta hơn chứ nhỉ. Không phải lúc
nãy cậu còn nói anh ta là loại người nếu như không hỏi ra được ngọn
nguồn thì sẽ không từ bỏ ý đồ à, vậy thì sao dưới tình huống ngày hôm
nay mà anh ta lại không làm như vậy. Cũng đừng quên, mặc dù Hình Uy là
chủ nhân của ngôi nhà này, nhưng mà cũng là cấp dưới của anh ta, huống
hồ gì ngay cả biệt thự này cũng là do anh ta tặng, nếu như anh ta muốn
lục tung lên mà tìm, tớ nghĩ là ai trong chúng ta cũng không thể ngăn
cản nổi anh ta.”
“Mặc dù là nói như vậy, nhưng mà vẫn rất khó có
thể đảm bảo được anh ta có thể sẽ cướp Cửu Cửu đi giống như lần trước đã cướp Dương Dương đi hay không? Cậu nhìn ngày hôm nay anh ta đến đây đi, trên người mang theo mùi rượu, những hành động ở đây hoàn toàn có thể
được hiểu là phản ứng do say rượu. Nhưng mà sau khi ngày mai tỉnh rượu
thì sao đây, ai có thể đảm bảo được anh ta sẽ không từ bỏ ý đồ?”
Nghe cuộc đối thoại giữa mẹ và dì Anna, hình như là Trình Trình có chút gấp
gáp: “Mẹ ơi, con thấy là do mẹ đã suy nghĩ nhiều rồi đó, mặc dù là ba có uống rượu nhưng mà con thấy được ngày hôm nay ba tỉnh táo hơn bất cứ
lúc nào, ba đến đây cũng không phải là muốn mang em gái đi, ba cũng chỉ
là muốn nhìn em gái một chút mà thôi...”