Đây là đứa con đầu tiên của họ, có lẽ sau này vẫn sẽ tiếp tục có con
nhưng mà loại cảm giác lần đầu làm ba mẹ là mãi mãi không thể thay thế
được.
“Kiều Kiều cảm ơn em đã sinh cho anh một đứa con dễ thương như vậy.”
Hình Uy trong một ngày này, đều chìm đắm trong vui sướng và cảm kích.
Thật sự là anh ta từ trước đến nay chưa từng tưởng tượng qua bản thân sẽ dùng một cách như vậy có một đứa con thuộc về mình với một người phụ nữ xinh đẹp như thế.
Có lẽ, chuyện này đối với mỗi người đàn ông mà nói đều giống như là đang nằm mơ.
Lạc Kiều nằm trên giường, Anna thắt một dây đai màu đỏ ở trên đầu của
cô, cô nghiêng mặt qua nhìn con trai nằm trong giường nhỏ, nụ cười trên
mặt cho thấy cô bây giờ so với bình thường càng thêm hàm súc.
Nghe thấy câu nói của Hình Uy, cô xoay đầu qua nhìn người đàn ông ở bên
cạnh một cái, từ trong chăn vươn tay ra hung hăng nhéo sườn mặt của anh
ta một cái.
“Đều là chuyện tốt mà anh làm, làm cho em còn chưa chuẩn bị xong đã làm
mẹ. Anh xem bây giờ em động cũng không thể động, hơn nữa thịt trên bụng
phải lúc nào mới có thể biến mất đây. Sự nghiệp của em sau này sao phát
triển tiếp nữa.” Lạc Kiều giống như làm nũng mà oán trách Hình Uy.
Mặc dù là bị nhéo một cái, nhưng mà Hình Uy vẫn cười một cách ngốc
nghếch như cũ: “Kiều Kiều, em yên tâm đi, anh sẽ nuôi mẹ con em, đảm bảo sẽ không phụ bạc mẹ con em.”
“Hừ, ai cần anh nuôi, em lại không phải thiếu tay thiếu chân. Hơn nữa,
quay phim là mơ ước của em, em mới sẽ không vì con mà vứt đi mơ ước của
em. Cho nên, sau này anh anh phải phụ trách làm vú em.”
Hình Uy thuận theo mà gật đầu: “Kiều Kiều em yên tâm, anh và con đều sẽ ủng hộ em.”
***
Sau khi Lạc Kiều nghe thấy câu này, mới xem như là hài lòng mà gật đầu.
Cô giương lông mày mà xoay đầu nhìn đứa bé, kế bên cái giường nhỏ chính
là cửa sổ, cô khẽ nhìn lên trên, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ ngạc
nhiên.
“Ơ…chuyển đến đây lâu như vậy, nhưng từ trước đến nay vẫn chưa từng nhìn thấy tòa biệt thự đó sáng đèn, vốn còn cho rằng không có ai ở cơ. Thật
là muốn nhìn thử người sống trong tòa biệt thự đó là ai, xây căn nhà vừa cao vừa to lớn như thế.”
Hình Uy vẫn chưa lấy lại tinh thần, lại gần Lạc Kiều, anh ta mờ mịt mà
nhìn ra ngoài cửa sổ, trước mắt anh ta chẳng qua chỉ là vài ánh đèn ở xa xa và màu đen của màn đêm: “Em đang nhìn tòa nào?”
“Chính là tòa đó, tòa ở trên sườn núi đó.” Lạc Kiều nói rồi giơ tay chỉ cho Hình Uy nhìn.
Hình Uy thuận theo mà nhìn qua, trên mặt cũng hiện ra chút ngạc nhiên.
Điều làm anh ta ngạc nhiên không phải là ở đó cuối cùng cũng đã sáng đèn mà là trong lòng anh ta cảm thấy bất ngờ.
Người có thể vào tòa biệt thự đó, ngoại trừ cô Cố ra chỉ có ông chủ. Cô
Cố là không có khả năng đến đó, lúc đó ông chủ tặng biệt thự cho cô, bị
cô trực tiếp từ chối rồi.
Bây giờ người ở bên trong chỉ có thể là ông chủ.
Hình Uy biết hôm nay là ngày ông chủ mở phiên tòa, anh ta từ đầu đến
cuối đều tin chắc rằng ông chủ là bị oan, bây giờ xem ra quả thật là như thế. Vậy vì sao đã giờ này rồi, ông chủ còn đến đây, mà không phải là
trở về nhà tổ nhà họ Bắc Minh.
Anh ta như thế nào cũng nghĩ không thông. Có lẽ sau khi lên đó gặp ông chủ, chuyện gì cũng sẽ tự nhiên mà hiểu rõ.
“Kiều Kiều, em và con nghỉ ngơi cẩn thận, anh có chút chuyện cần làm.” Nói rồi anh ta đứng lên liền chuẩn bị đi ra ngoài.
Lạc Kiều có chút không hài lòng, cô nhíu mày bĩu môi nhìn chồng của
mình: “Còn nói muốn chăm sóc mẹ con em nữa, lời nói còn chưa rơi xuống
đất, đã vội vàng đi làm việc của mình rồi.”
“Cô Cố bây giờ vẫn chưa trở về, đã trễ thế này rồi, anh lo lắng cô ấy
vẫn chưa giải quyết xong chuyện ở Bắc Minh Thị, có lẽ cô ấy đang cần anh giúp đỡ.” Lời Hình Uy nói trái lại không có gì sai, Cố Hạnh Nguyên thật sự đang vì chuyện xảy ra ở Bắc Minh Thị mà đau đầu.
Nhưng mà đó chỉ là chuyện lúc trước, lúc sẩm tối Hình Uy đã gọi điện
thoại cho Cố Hạnh Nguyên, thông qua thái độ lời nói của cô liền nghe ra
trong lòng cô chắc chắn có che giấu một vài chuyện.
Thế là sau khi anh ta cúp máy, liền gọi cho người của mình của Bắc Minh
Thị nghe ngóng tình hình, hơn nữa cũng đã sắp xếp phương án giải quyết,
lúc này mới làm cho Cố Hạnh Nguyên thở phào nhẹ nhõm.
Hình Uy từ trong phòng đi ra, lúc này Cố Hạnh Nguyên vẫn còn chưa về.
Dưới lầu Anna đang ở trong nhà bếp nấu canh cá trích cho Lạc Kiều, Cửu
Cửu ngồi trên một băng ghế nhỏ cách cô không xa.
Con bé đang nhìn chăm chú vào ngọn lửa đang nhảy múa, hương thơm bay ra
từ trong nồi đất ở bên trên đã khiến cho con bé có chút nhịn không được
mà vò vò bụng nhỏ của mình.
Thật ra con bé buổi tối đã ăn rất no rồi, nhưng mà vẫn chống cự không nổi với sức hấp dẫn của đồ ăn ngon.
Sau khi Hình Uy chào hỏi Anna một tiếng thì đi ra khỏi biệt thự, chạy xe của anh ta men theo quốc lộ mà chạy đến biệt thự ở trên sườn núi.
*
Lúc này một mình Bắc Minh Thiện ngồi trong phòng khách, trước mặt anh chính là bức bích họa đã bị chính mình phá hủy.
Nhìn rồi lại nhìn, cảnh tượng ngày xưa lại hiện ra trước mắt mình lần
nữa. Vào lúc đó, anh và Cố Hạnh Nguyên hòa thuận biết bao, ít nhất thì
anh cho là như vậy.
Ngay sau đó anh lại nhớ đến cảnh tượng ngày đó sau khi dẫn theo bọn trẻ
tham gia xong hội diễn văn nghệ, cả nhà họ trở về chỗ này, lại rõ mồn
một ở trước mắt lần nữa.
***
Suy nghĩ của Bắc Minh Thiện đang không ngừng tiến hành hồi tưởng lại chuyện trước đây, hết lần này đến lần khác…
Cho đến sau đó, bị tiếng chuông cửa làm phiền.
Vào lúc này, lại là chỗ như vậy, còn có thể có ai sẽ đến?
Anh lười biếng mà ngồi thẳng cơ thể lại, thò người ra cầm điều khiển từ
xa ở trên bàn trà qua, ở ti vi chuyển đến hình ảnh theo dõi, sau khi
nhìn rõ người đến, ấn nút mở cửa trên điều khiển từ xa một cái.
*
“Ông chủ, thật là ngại quá, Kiều Kiều cô ấy sinh con…” Hình Uy liền vào
phòng, sau khi xin lỗi một câu ngắn ngủi lại hỏi: “Trễ như vậy rồi sao
anh lại đến đây? Anh uống rượu hả?” bởi vì anh ta ngửi thấy mùi rượu bay qua.
Hơn nữa, nhìn thấy bộ dạng lúc này của Bắc Minh Thiện, mơ hồ cảm thấy tựa như là đã có chuyện xảy ra.
Điều này làm Hình Uy cảm thấy có chút nghi hoặc, hiềm nghi của bản thân
được gỡ bỏ lẽ nào không phải là một chuyện vui hay sao, sao thoạt nhìn
lại khiến anh ta cảm thấy đau khổ?
Bắc Minh Thiện dùng hai tay chà xát nhẹ lên mặt của mình: “Không có gì,
chúc mừng cậu nha, cuối cùng cũng làm ba rồi. Bây giờ tôi cũng không có
chuẩn bị cái gì, đợi thêm hai ngày nữa sẽ bổ sung lại quà tặng cho đứa
bé.”
Hình Uy liền cuống quýt xua tay: “Ông chủ thật sự là quá khách sáo rồi,
ân đức anh cho chúng tôi đã rất nhiều rồi, sao vẫn không biết xấu hổ mà
lại nhận quà của anh chứ.”
“Việc nào ra việc nấy. Không phải tôi từng nói rồi sao, những cái trước
đây cho cậu là những cái mấy năm nay nên có. Huống chi, tôi cũng sớm đã
xem cậu như là anh em, anh em có chuyện vui. Sao, con và vợ của cậu đều
khỏe cả chứ.” Cho dù là trong lòng có rất nhiều chuyện buồn phiền, trên
mặt của anh vẫn tỏ ra vô cùng ung dung.
Hình Uy gật đầu: “Cảm ơn sự quan tâm của ông chủ, mẹ con cô ấy đều bình
an, bây giờ đang nghỉ ngơi. Lúc nãy lúc tôi ở cùng mẹ con cô ấy thì nhìn thấy ở đây sáng đèn nên liền qua đây xem thử.”
Bắc Minh Thiện gật đầu, ánh mắt lại chuyển đến trên bức bích họa: “Tình
hình của tập đoàn vào mấy ngày tôi không có ở đó như thế nào? Hoạt động
của các bộ phận vẫn xem như là ổn định chứ.”
Ai cũng có thể nghe ra, anh mặc dù biểu hiện là đang hỏi tình huống ở
tập đoàn, trên thực tế vẫn là đang quan tâm có phải mấy bộ phận đó đang
gây phiền phức cho Cố Hạnh Nguyên không, nhất là bộ phận thiết kế của
Bắc Minh Diệp Long.
“Ừm…tình huống tổng thể vẫn coi như là hoạt động bình thường.”
Bắc Minh Thiện lại xoay đầu nhìn anh ta lần nữa: “Cái gì gọi là “tình
huống tổng thể”?” trước kia, Hình Uy chưa bao giờ sử dụng cách diễn đạt
mơ hồ như vậy để trả lời, có là có không có là không có, tình huống như
vậy chỉ có thể nói rõ anh ta có lẽ là có chuyện giấu mình.
“Thật ra là như vầy, ngay buổi sáng hôm nay, có toàn bộ người của một bộ phận tiến hành bãi công tập thể. Cô Cố vì chuyện này vẫn luôn giải
quyết đến tối, nhưng mà may mà chuyện này đã giải quyết xong.” Hình Uy
biết tính cách của ông chủ, cũng chỉ có thể nói ra chuyện xảy ra hôm
nay.
Sau khi Bắc Minh Thiện nghe xong, gật đầu. Anh cũng đã hiểu rõ nguyên
nhân tại sao mà Cố Hạnh Nguyên buổi sáng vẫn có mặt mà buổi chiều liền
biến mất.
“Bây giờ cô ấy về chưa?”
“Vẫn chưa, tôi nghĩ là cô ấy hẳn đang trên đường về đó. Mấy ngày hôm
nay, cô Cố đối với Bắc Minh Thị có thể nói là lao tâm lao lực, người phụ nữ mềm yếu như cô ấy, chống đỡ một tập đoàn lớn như vậy, thật sự là có
chút không dễ dàng.” Hình Uy tận lực nói tốt cho Cố Hạnh Nguyên ở trước
mặt ông chủ, đương nhiên mấy chuyện này cũng là tình hình thật tế.
***
Sau khi Bắc Minh Thiện nghe xong lời của Hình Uy thì gật đầu: “Xem ra
chuyện hôm nay cậu đã giúp đỡ không ít, nếu chỉ dựa vào một mình Hạnh
Nguyên, đoán chừng bây giờ cô ấy chỉ có thể ngồi trong phòng làm việc
ngây người thôi.”
…
Hình Uy không có tiếp lời, bởi vì anh ta cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.
Nếu như thừa nhận, vậy chính là công cao chấn chủ; nếu như không thừa
nhận, vậy có lẽ lại lưu lại một ấn tượng là biểu hiện quá mức khiêm tốn
chính là kiêu ngạo.
Bắc Minh Thiện nhìn bộ dạng khó xử của anh ta, khóe miệng khẽ cong lên: “Nói đi, bộ phận nào gây rối?”
“Là, là bộ phận vận chuyển hàng hóa. Còn về tại sao hôm nay họ làm như
vậy, tôi tạm thời vẫn chưa tìm ra.” Dưới loại tình huống đó, Hình Uy
cũng không có nhiều thời gian như thế đi tìm hiểu rõ ràng ngọn nguồn sự
việc, chỉ có thể trước tiên giúp Cố Hạnh Nguyên vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.
Bắc Minh Thiện nghe thấy là bộ phận vận chuyển hàng hóa gây sự, lại là
chuyện anh không nghĩ tới. Bộ phận này bình thường vẫn luôn an phận thủ
thường.
Chuyện này thật sự là có chút bất thường: “Hai ngày này cậu tốt nhất
nghĩ biện pháp điều tra rõ ràng chuyện này rốt cuộc là như thế nào cho
tôi. Còn có, trong khoảng thời gian tôi không có mặt, có phải trong tập
đoàn có biến động gì không?”
Bị hỏi đến chuyện này, Hình Uy vốn không định hôm nay nói cho anh.
Bắc Minh Thiện bị giam giữ ở cục cảnh sát, mặc dù là không chịu đau đớn
gì, ngược lại còn xem như là hưởng phúc. Nhưng mà dù thế nào anh đã ra
rồi, thì phải cho anh nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó lại lựa một ngày mà nói với anh.
“Ông chủ, mấy ngày anh không có mặt quả thật là trong tập đoàn đã xảy ra một vài chuyện. Cậu chủ Diệp Long mời một người đến.” Âm thanh Hình Uy
trả lời so với mọi ngày mà nói nhỏ đi rất nhiều.
Càng là như vậy, càng khiến cho Bắc Minh Thiện cảm thấy chuyện này nghe
qua có chút khả nghi. Nếu như nói chỉ dựa vào mời một người đến, đây
chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi.
Coi như là người này là người của Bắc Minh Diệp Phong, cũng không cần phải biểu hiện thành như vậy.
Hình Uy cũng là người đã đi theo mình rất nhiều năm, anh ta cũng không
phải gặp phải tình huống gì đều có thể giống như lâm đại địch. Nhưng mà
lúc này anh ta chính là biểu hiện như vậy.
“Cậu nói đi, cậu ta mời ai đến công ty?”
“Là, là Đường Thiên Trạch.” Nói xong Hình Uy rất cẩn thận mà nhìn ông
chủ, anh ta vẫn thật sự là có chút lo lắng, sau khi Bắc Minh Thiện nghe
thấy cái tên này sẽ nổi giận đùng đùng.