Trình Trình khóc nhào vào ngực Cố Hạnh Nguyên, không thèm quan tâm đến Giang Tuệ Tâm.
Giang Tuệ Tâm kinh ngạc nhìn Cố Hạnh Nguyên một chút: "Thôi vậy... Tôi cũng
không muốn truy cứu sao hai người nhận nhau, Cố Hạnh Nguyên, dù Trình
Trình hận tôi, tôi vẫn nói câu nói đó, đừng để vì cô mà nhà họ Bắc Minh
gà bay chó chạy nữa."
Mắt Cố Hạnh Nguyên ngấn nước, rặn ra một nụ cười nhìn còn khó coi hơn khóc, gật đầu: "Vậy tôi chỉ xin bà Bắc Minh
đồng ý với tôi một chuyện, hãy chăm sóc Trình Trình thật tốt. Thật ra
đứa bé này cũng không cần cơm ngon áo đẹp, nó chỉ muốn một lời dỗ dành
của ba nó, một lời thăm hỏi ân cần ấm áp..."
Giang Tuệ Tâm trìu
mến nhìn Trình Trình, cuối cùng hứa hẹn: "Tôi đồng ý với cô, tôi sẽ cố
hết sức khuyên nhủ Thiện quan tâm Trình Trình nhiều một chút."
"Vậy là được rồi." Cố Hạnh Nguyên kéo Trình Trình từ trong ngực ra đến, dịu
dàng lau đi nước mắt nóng hổi trên mặt con trai: "Trình Trình đừng khóc, Trình Trình chỉ cần nhớ kỹ, dù mẹ ở đâu, mẹ đều sẽ nhớ thương Trình
Trình..."
"Hu hu... mẹ, đừng đi..."
Đứa bé này từ nhỏ đã
kiềm chế tâm trạng u buồn của bản thân, nhưng rốt cục không kìm được òa
khóc nhào vào trong ngực cô. Có lẽ chuyện đời chính là như vậy. Bạn cho
rằng hạnh phúc đã gần trong gang tấc, thì nó lại đột nhiên quay ngoắt
một cái, đánh bạn quay về điểm bắt đầu.
Hai tháng sau ——
Tại một thị trấn nhỏ ngập tràn hoa cỏ và chim hót véo von của Australia,
trong sân, trước gian phòng nhỏ nông thôn truyền đến âm thanh con nít:
"Hây ya! Hây ya —— "
Cố Hạnh Nguyên phơi xong quần áo, quay đầu
nhìn Dương Dương đang luyện quyền với cái cọc gỗ, không khỏi lắc đầu mỉm cười: "Dương Dương đừng đánh nữa, mau đi mang đồ ăn cho ông cụ béo râu
ria ở sát vách đi."
"Đừng á! Con còn chưa luyện xong, ông cụ béo
râu ria nói đúng, chỉ có đàn ông nắm đấm đủ cứng mới có thể bảo vệ người phụ nữ muốn bảo vệ. Dương Dương muốn bảo vệ mẹ, không bị người của
người nhà Bắc Minh bắt nạt nữa." Dương Dương cũng không quay đầu lại,
tiếp tục múa tay với gốc cây: "Hây ya! Hây ya..."
"Con cứ suy
nghĩ lung tung..." Nhìn con trai nghiêm túc luyện quyền, nói thật cô rất cảm động: "Cẩn thận đừng làm mình bị thương."
"Mẹ yên tâm đi, sau này Dương Dương nhất định trở thành tuyệt thế cao thủ! Hây ya! Hây ya
"..."
Cố Hạnh Nguyên tự biết không thuyết phục được con trai nên đành mặc nó
muốn làm gì thì làm. Từ sau khi bị Giang Tuệ Tâm ép rời khỏi Sydney, cô
đưa Dương Dương tới thị trấn nhỏ thưa thớt người này cũng đã được hai
tháng rồi. Dương Dương không chịu được buồn tẻ nên đã làm quen với ông
cụ béo râu ria sát vách. Ông cụ là một ông lão quê gốc Việt Nam, ở
Australia dưỡng lão, hàng ngày không có việc gì làm nên thích luyện
quyền, là một người ham mê tập võ. Vì chịu ảnh hưởng của ông cụ, Dương
Dương cũng bắt đầu luyện quyền.
Cố Hạnh Nguyên ngồi trên ghế băng nhỏ trong sân, lặng lẽ ngắm nhìn con trai, tay vô thức vuốt ve phần
bụng, có lẽ do cô hơi gầy, bụng mới hơn ba tháng, sờ tới sờ lui cũng
không rõ ràng, nhưng cô vẫ n có thể chân thật cảm nhận được trong nhịp tim đang đập của đứa bé trong bụng.
Ngoài cửa chợt vang lên một loạt tiềng còi ô tô “Tuýt tuýt tuýt tuýt”, rồi dừng lại trước cửa nhà cô.
Ở thị trấn nhỏ hẻo lánh này, bình thường rất ít người lui tới, nhưng sau
khi nhìn thấy người đàn ông cao lớn xuống xe, khóe miệng Cố Hạnh Nguyên
bất giác cong lên...
Rõ ràng, Dương Dương đã nhanh chóng bước tới, cười hì hì kêu lên: "Ồ, ba Chi Lâm, ba đến rồi."
Vân Chi Lâm mang theo một cái túi lớn, đi một đôi giày quân đội, vô cùng
đẹp trai đi về phía hai mẹ con, vẫn điệu cười du côn như ngày xưa, nói:
"Ái chà, mẹ kiếp thật sướng quá đi! Dương Dương hãy gọi lại một tiếng ba nghe nào."
Nào ngờ, Cố Hạnh Nguyên đã trừng mắt, không kìm được
chua xót nói: " Vân Chi Lâm anh là thái giám hay là cái gì mà đến mức có người vừa gọi là ba trên danh nghĩa đã tưởng như có người nối dõi rồi?"
Vân Chi Lâm lập tức ôm ngực, khoa trương vặn vẹo khuôn mặt, ra vẻ bị tổn
thương: "Hự, Nguyên Nguyên, tôi nghìn dặm xa xôi chạy đến Australia, đến nơi làng quê chim không ị không đẻ trứng này (heo hút), phong trần mệt
mỏi chỉ vì thấy hai mẹ con em một chút, thế mà em lại rủa tôi là thái
giám... Tôi nói em biết, sự tôn nghiêm đàn ông của tôi đã bị hao tổn
nghiêm trọng..."
"Vân Chi Lâm, anh không đi diễn kịch thật là
uổng phí tài năng." Dù Cố Hạnh Nguyên rất muốn xụ mặt, nhưng vẫn bị biểu lộ của Vân Chi Lâm chọc cười: "Nói thật, thật ra tôi rất cảm ơn anh
những ngày này đã chăm sóc chúng tôi..."
"Ngừng!" Vân Chi Lâm chịu không được lắc đầu: "Nguyên Nguyên, tôi không muốn nghe những lời như thế nữa."
Cố Hạnh Nguyên không cho là đúng nhún vai: "Vậy được rồi, hôm nay sao anh lại đột nhiên tới nơi này?"
Vân Chi Lâm nhìn Cố Hạnh Nguyên một chút, cười bí hiểm: "Cái này lát nữa sẽ nói cho em.
Dứt lời, Vân Chi Lâm quay sang Dương Dương, cười hỏi: "Hello, con trai
Dương Dương của ba, nghe nói gần đây con say mê quyền thuật, đã luyện
được thế nào rồi... hự
Không ngờ Vân Chi Lâm còn chưa hỏi xong,
đã bị Dương Dương bay tới đánh thẳng một quyền trúng điểm yếu dưới bụng. Vân Chi Lâm hét lên một tiếng thê thảm, gần như rung chuyển toàn bộ bầu trời Australia. Cố Hạnh Nguyên nghe thấy cũng không đành lòng.
"Cố Dương Dương, thằng nhóc thối nhà cháu, cháu có biết không thể đánh phía dưới hông của đàn ông không?" Vân Chi Lâm gầm thét.
Dương Dương thu hồi nắm đấm, sững sờ nhìn Vân Chi Lâm ngồi xổm trên mặt đất
lấy tay che lấy đũng quần thống khổ, bỗng nhiên bừng tỉnh: "Chà, rốt
cuộc cháu đã biết tại sao ông cụ béo râu ria nói: Đánh rắn phải đánh bảy tấc, đánh đàn ông phải đánh chỗ ‘chim”... ha ha, mẹ, con thành công
rồi, con thành công rồi, con là tuyệt thế cao thủ la la la..."
Vân Chi Lâm trợn trừng mắt nhìn dáng vẻ đắc ý điên dại của Dương Dương, mẹ
nó, cái này mà cũng được gọi là cao thủ tuyệt thế sao, anh suýt thì mất
mạng rồi...
Vân Chi Lâm suýt chút nữa bị chiêu đánh “chim” này
của làm cho đoạn tử tuyệt tôn. Đến tận lúc ăn cơm tối, trong miệng anh
còn lẩm bẩm: "Cố Dương Dương tên nhóc thối nhà cháu, cháu thật muốn có
bản lĩnh tuyệt thế cao thủ sao, vậy hãy đối phó với ba người chim của
cháu đi, đừng giáng họa cho chú, tốt xấu gì chú vẫn chưa cưới vợ sinh
con... Còn muốn kết hôn với mẹ cháu và sinh thêm con thứ tư thứ năm..."
"Vân Chi Lâm!" Cố Hạnh Nguyên dùng đũa gắp đồ ăn đặt vào bát Vân Chi Lâm:
"Có cơm còn ăn chưa đủ no sao, đừng nói lung tung trước mặt trẻ con."
Dương Dương khóe miệng dính hạt cơm, vẻ mặt buồn rầu liếc đũng quần Vân Chi
Lâm, nói: "Ba Chi Lâm cũng muốn sinh con với mẹ sao? Con không muốn, ngộ nhỡ sinh ra không có chim thì làm sao đây?" o(︶︿︶)o
"Thằng nhóc
thối, đừng tưởng rằng cháu luyện một bộ quyền mèo cào là có thể diễu võ
giương oai nhé, cháu hãy xem Trình Trình ấy, bây giờ nó ở Australia,
không biết nó uy phong cỡ nào đâu..." Vân Chi Lâm khẽ nói.
Cố Hạnh Nguyên hồi hộp: "Trình Trình thế nào rồi?"
Vân Chi Lâm mỉm cười đáp: "Trình Trình dành được giải thưởng lớn hội
họa thiếu nhi quốc tế LuoDisi, ngày mai sẽ phải tham gia lễ trao giải ở
Sydney, đây chính là giải thưởng cao nhất của hội họa thiếu nhi đấy,
Trình Trình thật quá oách đi..."
Dương Dương vẻ mặt lạnh nhạt hừ
hừ: "Thôi đi, Bắc Minh Tư Trình có tài giỏi nữa cũng chẳng qua là hạng B mà thôi, con mới thật sự đứa trẻ ưu tú nhất."
"Xì ——" Vân Chi Lâm liếc nhìn Dương Dương, nhe răng chế giễu.
Lúc này, Cố Hạnh Nguyên mừng rỡ đến mức không thể diễn tả bằng lời: "Trời... sao anh không sớm nói cho tôi biết chứ"
Vân Chi Lâm u oán móp méo miệng: "Tôi làm vậy không phải vì muốn cho hai
người một điều ngạc nhiên vui mừng sao? Nào ngờ hai mẹ con em một người
nói năng lạnh nhạt, một người lấy tôi ra làm đống cát, thật quá đau lòng đi mà..."
"Xin lỗi anh... phiền anh hãy kể cho tôi thêm về Trình Trình làm sao đoạt giải, còn nữa, lễ trao giải ngày mai ... có truyền
hình trực tiếp không? Tôi rất muốn xem... ông trời ơi, tôi thật không
dám tin con trai tôi lại ưu tú như vậy..." Cố Hạnh Nguyên vừa nói, hốc
mắt đã bắt đầu ngân ngấn nước.
"Ngừng ngừng ngừng!" Vân Chi Lâm cười lắc đầu: "Nguyên Nguyên, em đang có thai, trước tiên hãy kìm chế cảm xúc của em đã, hửm?"
"Vâng..." Cô hít sâu mấy hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh trở lại.
Cô đã hai tháng không gặp Trình Trình rồi, ngày nào cô cũng rất nhớ thằng
bé, nghĩ nó có thể đau khổ đến mức ăn không ngon hay không? Nghĩ nó có
thể ban đêm trốn ở trong chăn khóc thầm hay không? Nghĩ có phải sau
này lớn lên nó sẽ càng ngày càng lạnh lùng đến mức không có cảm xúc hay không?
Trời ạ, chỉ mới nghĩ đến những điều này, lòng cô đã đau thắt lại.
Vân Chi Lâm tiếp tục nói: "Thật ra, đây cũng mục đích chuyện đi này của tôi hôm nay. Trình Trình lén tìm Lạc Kiều liên hệ với tôi, hi vọng tôi tự
mình tới đón hai mẹ con em, long trọng mời em và Dương Dương đi Sydney
tham gia lễ trao giải của nó..."
"Hả—— "
"Ồ —— "
Hai mẹ con đồng thanh.
Cố Hạnh Nguyên ngoài kinh hỉ còn cảm thấy hơi lo lắng.
Dương Dương thì mừng rỡ.
"Chà! Nói như vậy chúng ta có thể đi Sydney rồi phải không? Quá tuyệt vời,
cuối cùng có thể không cần ở nơi nông thôn hẻo lánh này nữa..." Dương
Dương vừa nói vừa khoa tay múa chân.
Nhưng Cố Hạnh Nguyên lo
lắng: "Tôi và Dương Dương đi có thích hợp không? Dù sao nó giành được
giải thưởng quan trọng như vậy, ngộ nhỡ bị người nhà nó gặp phải thì làm thế nào?"
"Em không cần lo lắng chuyện đó." Vân Chi Lâm vỗ ngực
cam đoan: "Trình Trình nói nó căn bản không hề nói với người nhà về giải thưởng này của nó. Nó nói chỉ muốn chia sẻ vinh quang này với hai mẹ
con em mà thôi."
"Trình Trình nó..." Cố Hạnh Nguyên không biết có phải do mình mang thai nên mới mau nước mắt như vậy hay không, chỉ cần
vừa nghĩ tới gương mặt nhỏ nhắn u buồn của Trình Trình cô lại không kìm
được đau lòng thay con trai.
Vân Chi Lâm thở dài, dịu dàng lau
nước mắt nơi khóe mắt cho Cố Hạnh Nguyên: "Nhìn em xem, Trình Trình dành được giải thưởng lớn, là mẹ em phải cười mới đúng chứ, khóc bù lu bù
loa như cái gì vậy, thực sự là... Huống hồ, em yên tâm, có tôi hộ tống
em, em và Dương Dương không phải lo lắng gì cả cứ vui vẻ chia sẻ vinh
quang với Trình Trình đi."
"Hu hu... Vân Chi Lâm..." Cố Hạnh Nguyên cảm kích nghẹn ngào, "Cám ơn anh..."
Vân Chi Lâm bất đắc dĩ liếc mắt: "Lại vậy nữa rồi, tôi xin em, nếu em thật muốn cám ơn tôi thì hãy lấy thân báo đáp đi..."
Nào ngờ, Cố Hạnh Nguyên giơ nắm đấm lên đập mạnh một cái vào ngực Vân Chi
Lâm: "Vân Chi Lâm, anh còn dám có ý đồ với cả người phụ nữ có thai sao,
anh có phải đàn ông hay không?"
"Hự..." Vân Chi Lâm kêu lên...
Dương Dương bên cạnh cười sặc sụa, thỉnh thoảng còn liếc xéo: "Đáng đời ba Chi Lâm..."
Bên kia Châu Đại Dương, thành phố A phồn hoa.
Những vì sao lấp lánh điểm xuyết màn đêm mênh mông.
Một dáng vẻ cao lớn thất thểu rời khỏi quán bar của Bạch Điệp Quý.
Ngay sau đó, một người phụ nữ vội vàng đi theo ra ngoài: "Thiệu..."
Tô Ánh Uyển lo lắng gọi, đuổi theo...
Bạch Điệp Quý đi theo sau Tô Ánh Uyển.
Bước chân Bắc Minh Thiện hơi loạng choạng, lại một lần nữa anh uống uống say, suýt nữa thì đi lạc đường...
"Thiệu! Cẩn thận... Bên này!" Tô Ánh Uyển vẫn dịu dàng như cũ, vội vàng kéo
cánh tay Bắc Minh Thiện lại, cẩn thận đỡ lấy cơ thể cao lớn của anh.
Nhưng không ngờ lại bị Bắc Minh Thiện dùng sức hất ra: "Cút đi"
Tô Ánh Uyển bị anh hất lui về phía sau mấy bước, sút nữa té ngã.