"Giết người?" Bắc Minh Thiện hừ một tiếng: “Chứng cớ đâu?"
"Dấu
tay trên con dao giết người và các nhân chứng tại hiện trường vụ án là
bằng chứng hùng hồn nhất!” Lương Hữu trợn to mắt, có vẻ chính trực.
Bắc Minh Thiện nhếch khóe miệng, giống như đang nghe một câu chuyện cười, giơ tay ra hiệu cho Hình Uy đem tư liệu trình ra.
Lương Hữu lúc này mới thấy rõ ràng tư liệu mà Hình Uy lấy ra: Đó là tập hồ sơ do cảnh sát lập cho Cố Hạnh Nguyên, cùng một số báo cáo chứng cứ do
cảnh sát thu thập, anh ta hơi sửng sốt: "Sao anh lại có cái này?"
Đây là những tài liệu mật của cảnh sát.
Chuyện này anh không cần biết. "Bắc Minh bĩu môi, đốt ngón tay mảnh khảnh đập
lên mặt bàn, lạnh lùng nói:" Vào đêm xảy ra vụ án, tôi tin tất cả người
dân thành phố A sẽ nhớ rõ trận mưa lớn càn quét thành phố A đêm đó, giả
thiết là đúng như những chứng cứ mà canh sát các anh thu thập, Theo báo
cáo, con dao giết người chỉ được tìm thấy trong bãi cỏ gần đại lộ Hoàng
Bộ Đôn vào buổi sáng, sau một đêm mưa lớn, dấu tay lẽ ra đã bị rửa sạch, làm sao có thể tìm thấy dấu vân tay rõ ràng như vậy? Huống hồ xác chết
được tìm thấy ở lưu vực kênh đào bảo vệ thành phố. Đội Trưởng Lương
không ngạc nhiên khi tên sát nhân có khả năng vứt xác xuống sông nhưng
lại không vứt luôn con dao xuống sông mà lại vứt vào bụi cỏ nơi cảnh sát dễ dàng tìm thấy sao?
Rõ ràng, đây là một con dao giết người mà
ai đó đã vứt bỏ sau khi cơn mưa tạnh. Ngay cả khi dấu tay của cô ấy có
để lại trên con dao hung khí đi nữa thì cũng không loại trừ khả năng ai
đó đã hãm hại cô ấy với ý đồ vu oan giá họa.”
Lương Hữu sửng sốt một chút, vội vàng lấy báo cáo ra cẩn thận xem lại một lượt.
Đôi mắt sắc bén của Bắc Minh Thiện khẽ nheo lại, cất giọng lạnh lùng nói:
"Nếu vụ án có điểm đáng ngờ, anh không nên tin chắc cô ấy là kẻ giết
người, đội trưởng Lương nên thả người ngay lập tức."
"Không!"
Lương Hữu kiên quyết lắc đầu: "Cho dù những gì anh vừa nói có lý, nhưng
có vụ án nào mà tôi chưa từng gặp chứ? Không thể loại trừ việc Cố Hạnh
Nguyên cố ý đánh lừa, cố ý tạo ra chi tiết đáng ngờ, tạo hiện trường giả là mình bị vu oan giá họa!”
Đôi mắt lạnh lùng của Bắc Minh Thiện trừng trừng, anh nhìn Lương Hữu chằm chằm trong vài giây, đôi mắt lạnh
băng như có thể đem Lương Hữu đông lại thành băng!
"Cô ấy không
có giết người!" Bắc Minh Thiện gằng từng chữ một: “Bởi vì cô ấy đã hoàn
toàn vắng mặt vào đêm gây án! Cô ấy đã ở bên tôi!"
Hình Uy giật mình, xem ra Lương Hữu thật sự bức cậu chủ không thể không vạch trần quan hẹ giữa mình và Cố Hạnh Nguyên.
Lương Hữu ngẩn ra: “Anh Bắc Minh ở chung với cô ấy cả đêm?"
"Hình Uy…" Bắc Minh Thiện nhíu mày, thấp giọng gọi.
Hình Uy lập tức lấy máy tính từ trong túi mang theo ra, mở màn hình đưa tới trước mặt Lương Hữu.
"Đúng vậy, đội trưởng Lương, đêm xảy ra vụ án, cậu chủ của tôi luôn ở cùng
với cô Cố, cậu ấy chính là nhân chứng thời gian mạnh mẽ nhất!”
Hình Uy chỉ vào màn hình hiển thị trên máy tính: "Những gì anh đang thấy là
hình ảnh giám sát trên đường vào đêm xảy ra vụ án mà tôi đã lấy từ đội
cảnh sát giao thông. Mặc dù đêm đó trời mưa to nhưng biển số xe vẫn nhìn rõ." Chiếc xe AX0000 là của chủ tôi, 23h5 đêm hôm đó chủ tôi đua xe với cảnh sát giao thông, mà báo cáo của người mất cho biết thời điểm tử
vong là khoảng 23h, lúc đó cô Cố đang ngồi trên xe của chủ tôi, xin hỏi
làm sao mà cô phân thân đi giết người được?”
Lương Hữu nhìn chằm chằm theo dõi hình ảnh, chân mày cau rúm.
Tiếp theo, Hình Uy lại mở ra một nhóm màn hình khác: “Đây là hình ảnh trích
xuất từ camera của khách sạn tình yêu ở ngoại ô thành phố A, vào khoảng
24g đêm xảy ra vụ án…”
Khi nói đến khách sạn tình yêu, Hình Uy
rất cẩn thận quan sát sắc mặt của chủ mình, anh ta biết rằng lúc đầu cậu chủ thực sự không muốn cho cảnh sát xem những hình ảnh này, nhưng vì
bất đắc dĩ nên Hình Uy chỉ có tiếp tục nói:
"Đội trưởng Lương
thấy chưa? Xe đi từ đại lộ Hoàng Bộ Đôn đến khách sạn tình yêu phải mất
khoảng một tiếng mới có thể tới. Màn hình hiển thị rõ ràng rằng cô Cố
Hạnh Nguyên đang đặt phòng ở quầy lễ tân của khách sạn tình yêu và xe
của chủ tôi đỗ bên ngoài. Cả hai vẫn chưa rời đi cho đến sáng hôm sau.
Vì vậy, có thể chứng minh rằng chủ nhân của tôi đã ở cùng cô Cố trong
đêm gây án thì làm sao cô ấy có thời gian để giết người rồi bỏ xác?"
Sắc mặt Lương Hữu tối sầm, không thể tin vào những hình ảnh trong màn hình máy tính.
Hình Uy nói: “Những hình ảnh này hoàn toàn là sự thật, đội trưởng Lương có
thể đến đội cảnh sát giao thông trích xuất lại hoặc đến khách sạn tình
yêu kiểm tra! "
"Tôi sẽ tự mình kiểm tra!” Lương Hữu không ngờ rằng Cố Hạnh Nguyên và cậu hai Bắc Minh lại có quan hệ như vậy!
Bắc Minh Thiện lạnh lùng đứng dậy.
Thân hình cao ngất toát lên khí thế ngạo nghễ liếc mát nhìn nhìn xuống Lương Hữu, trầm giọng nói…
"Tô nói rồi, tôi không phải đến nộp tiền bảo lãnh, tôi đến yêu cầu anh thả người!"
Lương Hữu đã bị sốc vì khí chất lạnh lùng của anh, nhưng ngưới có thể khiến
cậu hai Bắc Minh thân chinh đến tận đây thì nhất định alf người mà anh
coi trọng! "Chưa được! Cho dù anh có sẵn sàng làm nhân chứng về thời
gian đi nữa, thì tôi cũng phải xác nhận xem bằng chứng ngoại phạm do anh cung cấp có đúng không trước khi thả cô ấy!"
Bắc Minh Thiện nhíu mày, nhưng trong lòng hơi ngạc nhiên, đội trưởng đội điều tra hình sự
thực sự rất tận tâm với nhiệm vụ của mình và không sợ sự đe dọa từ nhà
Bắc Minh.
"Vậy thì, Đội trưởng Lương phải nâng cao hiệu quả công
việc của mình, và tìm ra sự thật càng sớm càng tốt, tránh hàm oan người
vô tội lần nữa và để cho hung thủ thực sự nhơn nhơn ngoài vòng pháp
luật!” Câu nói lạnh lùng của Bắc Minh Thiện chứa đựng một sự chế giễu
sâu cay.
Nói xong anh lạnh lùng xoay người đi về phía cửa văn phòng.
Hình Uy nhìn Lương Hữu và vội vàng nói: "Đội trưởng Lương đã từng nghĩ về Lý Lục Bình, với tư cách là bà chủ nhà họ Cố, người sẽ hưởng lợi lớn nhất
sau cái chết của cô ấy chưa? Hơn nữa, người nhà họ Cố cũng không biệu
hiện sự đau đớn quá độ trước cái chết của cô ấy, đặc biệt là con gái của Lý Lục Bình, Cố Anh Thư, người gần đây thường xuyên chơi bời phóng đãng tại hộp đêm, hoàn toàn không có chút dấu vết nào của nỗi buồn.”
"Ý của anh là?" Lương Hữu nhướng mày.
Hình Uy mỉm cười: “Đội trưởng Lương, rất nhiều chuyện không thể nhìn mặt
ngoài, tuy nói thế giới này có rất ít những án lệ về việc con gái giết
chết mẹ nhưng nếu họ không phải mẹ con ruột thì sao? Những gì nên nói
tôi đã nói hết rồi, đội trưởng Lương, xin hãy thả cô Cố ra càng sớm càng tốt, nếu không tôi thực sự sợ một khi chủ tôi nổi giận, muốn đánh sập
cục công an thành Bắc cũng không phải là không thể."
Sắc mặt Lương Hữu trắng nhợt.
Hình Uy lập tức xoay người, nhanh chóng đuổi theo bước chân của chủ mình
Trại tạm giam thứ nhất của thành phố A.
Cố Hạnh Nguyên vẫn quấn mình trong chiếc khăn lông lớn, lặng lẽ nằm co ro trên giường trong trại giam.
Cô không biết mình đã nằm bao lâu, trong nhà tù có tường cao bao quanh, hoàn toàn không biết là ngày hay đêm.
Cơm mà giám thị trại giam đưa tới lúc nãy cô cũng chưa ăn miếng nào.
Trái tim bình lặng như nước, không chút tức giận.
Nhưng cô rất nhớ bọn trẻ, cô nhớ Trình Trình…
Đột nhiên, rắc một tiếng…
Tiếng cửa sắt vang lên.
"Cố Hạnh Nguyên, cô có thể đi rồi!" Tiếng của giám thị trại giam vang vào tai cô.
Cô tưởng mình nằm mơ nên vẫn nằm im, không động đậy.
Giám thị trại giam mở cửa sắt, bước vào, dùng dùi cui đẩy vào người cô: "Đứng dậy, cô có thể đi rồi!”
Lần này, Cố Hạnh Nguyên mới cảm nhận được sự đau đớn, toàn thân đau nhức,
cố gắng đứng dậy, cô vẫn không dám tin, khàn giọng hỏi: "Tôi ... tôi
thật sự có thể rời khỏi đây sao? Rời khỏi đây?"
Giám thị trại
giam sốt ruột gật đầu: "Đúng vậy! Cấp trên nói có một người rất lợi hại
làm nhân chứng thời gian cho cô, nên cô có thể đi!"
"Nhân chứng thời gian?" Con tim của Cố Hạnh Nguyên run lên.
Cô đi theo giám thị trại giam, lấy lại đồ bị tước mất lúc trước của mình, sau đó đi ra khỏi trại tạm giam.
Chỉ là khi bị bắt, vì quảng cáo kem chống nắng mà bộ bikini cô không kịp
thay lúc này vẫn còn mặc trên người, chỉ có một chiếc khăn tắm lớn quanh người vì xấu hổ.
Khi cánh cổng sắt mở ra, cô bị chói mắt bởi một luồng sáng.
"Sau khi ra ngoài, hãy làm người đàng hoàng, đừng quay lại đây nữa!” Quản ngục nói xong, cửa sắt bị đóng lại lần nữa.
Bầu trời trong xanh, có vài cơn gió nhẹ thổi qua, ấm áp.
Cô nhắm mắt hít thở không khí trong lành, hóa ra cảm giác lần đầu tiên sau khi ra tù lại đẹp như vậy.
Nhưng khi mở mắt ra, cô thấy một chiếc Hummer bọc thép dũng mãnh tiến tới,
xịch một tiếng, nó dừng lại trên con phố đối diện với trại giam!
Bắc Minh Thiện nhanh chóng mở cửa xe, thân hình cao lớn và vững chãi băng
qua con đường tấp nập xe cộ qua lại, sải bước tiến về phía cô…
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng phản chiếu trong con ngươi quá rõ ràng khiến trái tim cô chợt run lên.
"Bắc Minh…”
Chữ Thiện còn chưa ra khỏi miệng, anh đã sải bước tới tấp, và ôm chầm lấy cô!
Cô ra sức hít hà mùi đàn ông quen thuộc, im lặng trong vài giây rồi đột
nhiên nước mắt tuôn rơi, tất cả những nhẫn nhịn, khủng hoảng, sợ hãi, ủy khuất cùng dày vò khi bị nhốt trong trại giam đều bùng nổ vào lúc này.
"A huh u..." Thân hình mảnh mai của cô đang khóc trong vòng tay anh...
Bắc Minh Thiện lẳng lặng ôm cô, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô qua chiếc khăn lông.
Thời gian giống như ngưng đọng ngay khoảnh khắc này!
"Tại sao em không nói với anh?” Anh thở dài, với giọng nói đầy dịu dàng:
“Đêm đó tại khách sạn tình yêu, em nên nói với anh rằng em không phải là con gái của Cố Kiệt Đại.”
Cô run rẩy, ngẩng đầu khỏi vòng tay anh, sững sờ nói: "Anh đều biết hết rồi?"
“Anh đã cử người đến kiểm tra.” Anh cụp mắt xuống, đôi mắt đen sâu thẳm quét qua khuôn mặt nhạt nhòa vì nước mắt: “Nhà họ Cố rất có vấn đề. Thực tế, Cố Anh Thư mới là con gái của Vũ Xuân, phải không?”
Cô gật gật
đầu, buồn bả cười: “. . . . . . Em thực ngốc, có đúng hay không? Bị
người ta lừa hai mươi mấy năm, nhưng hóa ra người đó chẳng những không
phải là mẹ ruột của em mà còn luôn lợi dụng em. . . . . . Đêm đó em thực sự rất đau lòng, em đã chạy đến nhà họ Cố và giằng co cùng bà ta, nhưng em thật sự không biết sau đó Lý Lục Bình đã chết ra làm sao… Tại sao
bọn họ lại vu oan giá họ cho em? Tại sao Vũ Xuân lại ác độc đến mức cố
dồn em vào chỗ chết chứ…”
Cố Hạnh Nguyên rốt cục nhịn hết nổi mà nói thẳng ra, cô khóc ngất trong lòng người đàn ông như thiên thần này.
Bắc Minh Thiện vuốt ve mái tóc dài của cô: "Người ta thường để lộ mặt xấu
xí nhất của mình vào những thời điểm quan trọng nhất. Đừng nghĩ ngợi
lung tung, hãy để mọi chuyện cho anh,"
Những lời nói nhẹ nhàng và mạnh mẽ của anh đã đánh trúng trái tim cô từng chữ một.
Thứ gọi là cảm động đã ngậ tràn trái tim cô.
". . . . . . Bắc Minh Thiện, giám thị trại giam nói có người làm nhân
chứng thời gian cho em, người đó là anh sao? Là anh đúng không… Anh lại
cứu em lần nữa rồi."
Cũng giống như lần đó ở Barcelona, anh cũng đã cứu cô trong cơn nước sôi lửa bỏng.
Cô vô cùng cảm động, nhưng rồi lại mâu thuẫn ... Rốt cuộc, cô đã che giấu
một bí mật to lớn với anh, bí mật về Dương Dương khiến cô ngày càng đau
khổ vì phải nhẫn nhịn.
Cô thực sự không dám mạo hiểm nói thật cho anh biết khi chưa biết ý định của anh.
Anh mím môi, dùng những ngón tay mạnh mẽ vuốt tóc dính trên trán cô, dùng
ánh mắt thâm thúy, lặng lẽ nhìn cô lặng lẽ: "Vậy, em định trả ơn anh như thế nào?"