Gương mặt Cố Hạnh Nguyên nóng lên, trong đầu nhớ tới hình ảnh nóng bỏng tối
hôm qua với Bắc Minh Thiện ở khách sạn tình nhân, lập tức chột dạ đến
mức gần như không dám nhìn thẳng vào mắt Vân Chi Lâm, cô tức giận trách
cứ Vân Chi Lâm: "Vân Chi Lâm, sao anh lại phiền phức như thế?"
Không thể phủ nhận, đêm qua sự dịu dàng của Bắc Minh Thiện như một mũi thuốc
trợ tim, vô hình rót vào đáy lòng cô, từng chút từng chút chữa trị cho
linh hồn tổn thương của cô... Nhưng mà rốt cuộc mối quan hệ mập mờ này
của cô và Bắc Minh Thiện có thể duy trì bao lâu?
Dương Dương không hiểu gì, tay nhỏ gãi trán, tò mò hỏi: "Mẹ, đánh dã chiến là có ý gì?"
Cố Hạnh Nguyên không vui bĩu môi, đang nghĩ làm sao trả lời Dương Dương
thì Vân Chi Lâm đã cướp lời nói: "Đánh dã chiến có nghĩa là vận động dã
ngoại, cụ thể hơn một chút là..."
"Vân…Chi…Lâm!" Cố Hạnh Nguyên tức giận ngắt lời anh, thật muốn một cước đạp chết người đàn ông này.
Dương Dương mở to hai mắt, bừng tỉnh, vội giữ chặt tay mẹ: "Ồ, mẹ lần sau chúng ta cũng ra ngoài đánh dã chiến có được không?"
Vân Chi Lâm không sợ chết xen vào: "Vậy cũng không được, loại vận động đánh dã chiến này chỉ có người đàn ông trưởng thành như chú mới có thể làm
được, còn đứa nhóc như cháu ..." Anh còn hết sức không khách khí liếc
nhìn chỗ quần nhỏ của Dương Dương: "Đợi chim chóc trưởng thành hãy nói."
"Hưc..." Dương Dương nhụt chí nghẹn ngào: "Phải dài như chim của ba người chim
sao?" Dương Dương nói một câu khiến người ta chấn kinh, tròng mắt Vân
Chi Lâm suýt chút nữa rớt xuống đất, anh lấm lét xích lại gần Cố Hạnh
Nguyên, "Chà, Nguyên Nguyên, tôi bắt đầu tò mò, không phải Bắc Minh
Thiện không biết em giữ lại đứa con ư? Sao ngay cả chim nhỏ của anh ta
mà Dương Dương nhà em cũng đã từng nhìn thấy rồi?"
Cố Hạnh Nguyên cau mặt, liếc nhìn Dương Dương, ánh mắt tỏ vẻ nghi hoặc, rốt cuộc Vân
Chi Lâm biết được bao nhiêu? Vân Chi Lâm không đợi cô trả lời, lại tự
mình nói: "Bình thường chỉ có dưới hai loại tình huống, thì trẻ con mới
có thể bắt gặp chim nhỏ của ba, thứ nhất chính là ba con tắm chung. Tối
qua Dương Dương ngay cả điện thoại cũng không dám gọi cho Bắc Minh
Thiện, có thể thấy không thể có chuyện hai người này tắm chung. Như vậy
thì chỉ có loại tình huống thứ hai, đó chính là vào thời điểm Bắc Minh
Thiện ư ư, bị Dương Dương bắt gặp..."
"Vân Chi Lâm, anh câm miệng cho tôi." Cố Hạnh Nguyên ánh mắt bốc hỏa.
"Chà chà, ha ha, em hãy thả lỏng một chút, trách tôi sao được, tin tức cậu
hai Bắc Minh nổi danh thành phố A bội tình bạc nghĩa ép thiếu nữ phá
thai vừa tung ra có lẽ cả thành phố A đều rúng động, tôi cũng khó tránh
khỏi tò mò mà..."
Cố Hạnh Nguyên giương mắt, ép thiếu nữ phá
thai? Bội tình bạc nghĩa? Trời ạ, rốt cuộc Dương Dương đã nói linh tinh
gì với Vân Chi Lâm thế? "Cố, Dương, Dương!"
Dương Dương nhanh
chóng lấy tay nhỏ che mắt, dáng vẻ không dám nhìn, đầu rúc vào trong ghế sô pha, cái mông vểnh lên cao, giống như một con đà điểu nhỏ, lầu bầu:
"Con không nói gì, không hề nói..."
"Em đừng tức giận con trẻ, sự thật là Bắc Minh Thiện không đúng, không chịu trách nhiệm nên mới ép em phá thai, Nguyên Nguyên, em lén sinh Dương Dương ra là đúng, Vân Chi
Lâm anh là người đàu tiên ủng hộ em vô điều kiện."
Cố Hạnh Nguyên run lên một lúc, bất đắc dĩ trợn trừng mắt: "Ủng hộ cái con mẹ nhà anh."
Vân Chi Lâm vẻ mặt oan ức. Trên thực tế, Cố Hạnh Nguyên đã âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra Vân Chi Lâm coi Bắc Minh Thiện như người đàn ông phụ
cô, cô cũng chẳng buồn cải chính. Cô không quan tâm tới Vân Chi Lâm nữa, dịu dàng nhìn về phía con trai vẫn đang chổng mông: "Dương Dương đi
nào." Cô vừa nói, vừa ôm con trai đi vào phòng tắm: "Chờ mẹ một chút, có ngoan ngoãn tắm rửa hay không, hả?"
"Con không tắm đâu, chú Chi Lâm nói đàn ông không tắm rửa mới có hương vị."
"Hương vị?" Cô nhíu mày than nhẹ, đứa nhỏ này thật đúng là không được di
truyền bệnh thích sạch sẽ của ba mình. Dù bệnh thích sạch sẽ của ba nó
khiến người ta mệt mỏi, nhưng cô thật sợ nếu Vân Chi Lâm còn tiếp tục
nói linh tinh với Dương Dương nữa thì sớm muộn cũng dạy hư nó mất: "Con
yêu, dù con vẫn chỉ là cậu bé, đúng là không tắm rửa có hương vị, nhưng
đó là mùi thối, Dương Dương thích không?"
"Hu hu, thối sao thối
sao?" Thằng bé khịt mũi ngửi khắp người mình, khuôn mặt nhỏ nhắn rầu rĩ: "Dương Dương không muốn thôi, Dương Dương muốn thơm."
"Vậy bé ngoan phải vệ sinh, phải tắm rửa, phải thay quần áo như vậy mới có thể thơm được."
"Vâng, Dương Dương muốn tắm rửa... Dương Dương không nên thối hoắc như chú Chi Lâm..."
"Đúng, đây mới là con ngoan của mẹ."
Vân Chi Lâm trừng mắt nhìn bóng dáng hai mẹ con đi vào nhà tắm, không cam
lòng từ sau lưng kêu lên: "Ai thối hoắc, gọi là hương vị đàn ông, hương
vị đàn ông hiểu không?"
Rầm. Đáp lại anh là tiếng đóng cửa phòng tắm lạnh lùng, hai mẹ con cô hoàn toàn không thèm để ý đến anh.
Cố Hạnh Nguyên xong việc là vừa buổi sáng, sau khi đá Vân Chi Lâm mặt dày
về phòng đối diện, cô cho Dương Dương ăn no, mặc đồng phục, sửa lại túi
sách, nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhăn nhó của Dương Dương: "Ngoan, mẹ đưa
Dương Dương đi lên xe trường học nhé."
Dương Dương phồng má, vẻ
mặt không tình nguyện: "Mẹ, Dương Dương không cần đi học có được không,
chương trình học thật nhàm chán."
"Con xem, Trình Trình thi được
một trăm điểm đấy, nếu con không đi học thì làm sao đuổi kịp Trình Trình chứ?" Cố Hạnh Nguyên thở dài kéo bàn tay nhỏ bé của nó, cô đã tự giữ
lại Dương Dương bên cạnh mình, thì không thể làm lỡ việc học của con
được.
"Mặc kệ, con và nó đã không ở cùng một nước rồi, con ghét làm tên mọt sách." Dương Dương nói, vẻ mặt thành thật.
"Thằng bé này, chán ghét cũng phải đi, không thì mẹ sẽ không vui." Không thể giải thích cho nó, cô đành phải giả vờ tức giận
"..." Dương Dương phụng phịu, ỉu xìu.
Đưa Dương Dương lên xe trường học xong, điện thoại trong túi Cố Hạnh Nguyên vang lên, trên màn hình hiện tên Lưu Thắng Thiên, ấn đường cô hơi nhíu
lại, ấn nút trả lời: "Nguyên, buổi sáng tốt lành, cô đến chưa? Hôm
nay chúng ta phải đi quay ngoại cảnh, tổ quay phim đã đến đủ rồi, còn
thiếu nhân vật chính là cô nữa thôi." Âm thanh Lưu Thắng Thiên nghe rất
nhẹ nhàng, dường như tâm trạng khá tốt.
Trong lòng Cố Hạnh Nguyên lại trở nên nặng nề, sau khi trải qua chuyện đêm qua, cô không biết rốt cuộc Bắc Minh Thiện đang nghĩ gì, nhất là khi cô hỏi anh những lời kia: “Vậy anh thích cái gì? Em tính là gì của anh? Phụ nữ, em là người phụ
nữ của anh.”Câu trả lời xuất ra từ miệng anh đến giờ vẫn khiến lòng cô
rung động. Cô bắt đầu ôm hy vọng thận trọng chờ đợi tương lai của cô và
Bắc Minh Thiện, có lẽ... có lẽ giữa bọn họ còn có khả năng chuyển biến?
Dù sao trong lòng cô cũng hi vọng cho Trình Trình và Dương Dương một
ngôi nhà hoàn chỉnh. Nhưng đối mặt với Giang Tuệ Tâm, cô nên làm gì? Cô
cảm thấy hết sức lo lắng, nhưng cô không có thời gian ngẫm nghĩ nhiều
như vậy nữa, cô đã đồng ý giúp Lưu ThThắng Thiên quay xong quảng cáo kia thì tất cả chờ khi quay xong rồi nói sau. Thế là, cô gật đầu nhận lời:
"Ừ, lát nữa tôi sẽ tới."
Hôm nay, bầu trời quang đãng, không một
bóng mây, ba chiếc xe chuyên dụng của tổ quay phim công ty giải trí
quảng cáo Trành Thiên nối đuôi nhau xuất phát. Cố Hạnh Nguyên ngồi ở
trong xe, trên đường đi nghe Lưu Thừa Trạch giảng giải đại khái nội dung phải quay.
Xe nhanh chóng tiến vào vịnh của thành phố A. Cố Hạnh Nguyên thay xong áo tắm bikini mà tổ quay phim đã chuẩn bị cho cô, dưới sự hướng dẫn của đạo diễn quảng cáo nhanh chóng nhập vào trạng thái
quay phim.
Đây là quảng cáo nhãn hiệu kem chống nắng nổi tiếng
nào đó, mấy yếu tố quan trọng chủ yếu là phơi mình dưới ánh mặt trời, da thịt, bikini, du ngoạn. Ngoài Cố Hạnh Nguyên còn có mấy người mẫu mới,
kịch bản quảng cáo đại thể là: Mấy người mẫu mới ra biển du ngoạn, dưới
ánh mặt trời chói chang, làn da bị bỏng nắng. Lúc này nhân vật nữ chính
xuất hiện, nhô lên từ mặt nước biển, leo lên bờ, da thịt ướt sũng dưới
ánh mặt trời chói chang vẫn trắng hồng mịn màng như cũ. Sau đó cô kiêu
ngạo bước qua những người mẫu bị bỏng nắng kia, thể hiện sự khác biệt
rõ ràng, ánh mắt những người mẫu kia nhìn theo đầy vẻ hâm mộ, cuối
cùng trên màn hình xuất hiện lời quảng cáo cho kem chống nắng nào đó,
kết thúc. Bản thân Cố Hạnh Nguyên là nhân vật nữ chính, nhưng lần đầu
tiên mặc áo tắm bikini xuất hiện trước ống kính nên khó tránh khỏi có
chút căng thẳng. Vì vậy đã quay mấy lần, mà đạo diễn cũng chưa thật hài
lòng: "Có chuyện gì xảy ra với nữ chính thế? Bảo cô khi từ mặt nước bước lên phải quyến rũ một chút, tứ chi buông lỏng, đừng căng thẳng quá, còn muốn tôi chỉ dạy mấy lần nữa?" Đạo diễn tức giận.
Mấy người mẫu
kia phải đi theo xuống mấy lần cũng bắt đầu oán than ầm ĩ: "Trời ạ, rốt cuộc là ai tìm bình hoa di động đó tới quay thế? Đồ đần!" "Đúng đó, ỷ
mình có chút nhan sắc, không có kỹ thuật diễn thì làm được cái gì chứ?”
"Nghe nói công ty quảng cáo đã chọn Sunny quay cơ mà, sao lại biến thành một người mới hoàn toàn không quen biết chứ?" "Không chừng đã ngủ với
lãnh đạo cấp cao nào, mới có cơ hội như vậy?" "Chắc vậy rồi, dạo này,
người mới muốn thăng tiến mà không bán thịt thì không được nhá?"
"..." Cố Hạnh Nguyên ghé vào bên bờ, hết lần này đến lần khác nín thở ngụp
lặn xuống biển, sau đó lại nhô lên khỏi mặt nước, cô đã thở hồng hộc
rồi. Không phải cô không nghe thấy những lời đàm tiếu kia, nhưng cô căn
bản cũng không có dã tâm tiến vào ngành giải trí, nên cô cũng không quan tâm đến những lời tổn thương đó. Huống chi hôm nay sau khi quay xong,
cuối cùng cô không cần xuất hiện trước ống kính nữa: "Xin lỗi đạo diễn.
Vậy tôi thử một lần nữa." Cô mỉm cười xin lỗi đạo diễn, hít thở mấy lần, âm thầm động viên bản thân, Cố Hạnh Nguyên mày nhất định có thể! Cô
nhanh chóng nghe thấy đạo diễn hô "Action!" Sau đó, cô hít sâu một hơi,
cả người lại sắp chìm vào trong biển thì tiếng nói ngọt ngào mềm mại
truyền đến: "Chờ một chút!" Nhưng mà đã không kịp, “ùm ùm,” Cố Hạnh
Nguyên đã chìm vào trong biển. Ùng ục, ùng ục, ùng ục... cô dùng sức nín thở, trong đầu bỗng hiện lên những ngày ở cùng Bắc Minh Thiện ở
Barcelona. Có lần, cô bơi ở Địa Trung Hải, suýt chút nữa thì chết đuối,
là anh không hề do dự nhảy xuống biển cứu được cô. Trong lòng cô cảm
thấy ấm áp, người đàn ông này thật khiến người ta vừa yêu vừa hận. Nghĩ
vậy, cơ thể chìm dưới nước của cô bất giác thả lỏng, cánh tay vòng lấy
mình, tưởng tượng lúc này là cánh tay mạnh mẽ của Bắc Minh Thiện đang ôm cô, liều mạng kéo cô về phía thượng du... Sau đó, hai chân cô đạp một
cái ... như người cá vụt nhô lên mặt nước, làn da trắng nõn mê người
dưới ánh nắng chiếu rọi hiện ra một tầng kim quang thật mỏng. Cô theo
phản xạ khẽ giơ bàn tay trắng xanh lên, lướt nhẹ qua đỉnh đầu mái tóc
đen dài ướt sũng, lắc lặc đầu mấy lần, mái tóc dài cũng theo đó vung
vẩy, nước bắn tung tóe khắp nơi, dưới ánh mặt trời sáng lấp lánh như
thủy tinh. Cơ thể cô cũng dần dần nhô lên khỏi mặt nước, đường cong lồi lõm nổi bật dưới bikini khiến huyết mạch trương phình vô cùng quyến rũ
như hoa sen trồi ra khỏi mặt nước. Hình ảnh này hết sức tươi đẹp, khiến
mọi người ở đây đều chấn kinh, không ai ngờ, nữ chính vừa luôn phạm sai
lầm kia lần này lại có thể biểu hiện xuất trần thoát tục như
thế.