Hai người Hứa Bình Nguyên và Hứa Thông cũng không ngờ Lâm Thanh Diện sẽ
xuất hiện vào lúc này, trên mặt đều lộ ra ánh mắt ngạc nhiên.
Nhưng có Chu Thác ở đây, cho dù Lâm Thanh Diện có về, cũng không thể gây lên sóng gió gì đâu.
Hứa Thông nghĩ đến trước đây trên chuyến tàu đi đến đảo Mặt Trăng Lâm Thanh Diện đã khiến cho anh ta ăn thiệt không ít, trước đây anh ta không dám
nghĩ sẽ đòi lại mặt mũi, nhưng bây giờ có Chu Thác chống lưng, anh ta
đương nhiên là không sợ Lâm Thanh Diện.
“Lâm Thanh Diện, không
ngờ con rùa rụt cổ như anh mà cũng dám quay lại, nhưng anh đừng tưởng
anh quay về là chuyện này có thể thương lượng được, thực lực của đại
nhân không phải là thứ mà anh có thể tưởng tượng được đâu, anh mau tận
tay tặng Hứa Bích Hoài cho đại nhân đi, nếu không thì anh đợi chịu chết
đi!” Hứa Thông hét lên một câu với Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện liếc Hứa Thông một cái, lạnh lùng nói: “Hoá ra là con chó ghẻ này, chỗ
này không có chỗ cho chó nói chuyện, đợi tôi giải quyết hắn ta xong rồi, sẽ đến tính sổ với các người.”
Hứa Thông thấy Lâm Thanh Diện
mắng mình là chó, sắc mặt cũng trở nên tái xanh, rất lâu sau hừ lạnh một tiếng: “Anh bớt đắc ý ở đây đi, chỉ dựa vào anh mà cũng muốn giải quyết đại nhân, thật đúng là nằm mơ!”
Đám người Dư Tụng cũng nhìn Lâm
Thanh Diện với vẻ mặt lo lắng, sự kích động hồi nãy qua đi, bọn họ vẫn
phải đối mặt với hiện thực tiếp theo đây.
“Sư huynh, thực lực của thằng cha này không thể xem thường được, hắn vô cùng lợi hại, là cao
thủ Hóa Cảnh trong truyền thuyết biết pháp thuật đó, anh vẫn nên nhanh
chóng đưa chị dâu chạy đi!” Lý Tam Thốn hét lên với Lâm Thanh Diện một
câu, anh ta vốn không rõ thủ đoạn của cao thủ Hóa Cảnh, cho nên cho rằng sự công kích của Chu Thác giống như là pháp thuật vậy, nhưng từ hiệu
quả thị giác mà nói, thủ đoạn của cao thủ Hóa Cảnh quả thực không khác
gì với pháp thuật cả.
“Đúng đó lão đại, thực lực của thằng cha
này thật sự quá là khủng bố, anh không phải đối thủ của hắn đâu, mau mau chạy đi.” Dư Tụng cũng mở miệng nói một câu.
Hai anh em Tiêu
Phong Tiêu Vân cũng nhìn Lâm Thanh Diện với sắc mặt ngưng trọng, Tiêu
Phong mở miệng nói: “Sư phụ hẳn đã nói với anh về chuyện của cao thủ Hóa Cảnh rồi, thực lực của hắn thực sự rất mạnh, thiên phú của cậu tuyệt
vời, hoàn toàn có thể trốn đi trước, đợi thực lực mạnh rồi mới quay lại
báo thù cho bọn tôi.”
Lâm Thanh Diện nhìn thấy đám người đều nói như vậy, vươn tay cầm lấy Thôn Chính trong tay, từ từ rút nó ra từ trong bao đao.
“Thủ đoạn của cao thủ Hóa Cảnh tôi rất rõ, nhưng các người cũng không cần
quá lo lắng thay cho tôi, hắn chẳng qua chỉ là Hóa Cảnh sơ kì mà thôi,
nếu thật sự đánh, ai thắng ai thua còn chưa chắc đâu!” Lâm Thanh Diện
nhàn nhạt mở miệng.
Từ lúc đó Lâm Thanh Diện đã xác định, người
đàn ông trước mặt mình chính là tên súc sinh Chu Thác, người đứng thứ
bảy trong danh sách treo thưởng của Chúng Thần Điện.
Lâm Thanh
Diện không ngờ Chu Thác lại chạy đến nhà họ Lâm kiếm chuyện, nhưng nếu
đối phương đã tìm đến cửa, vậy Lâm Thanh Diện đương nhiên sẽ không dễ
dàng bỏ qua cơ hội lần này.
Bây giờ anh đang rầu rĩ không biết
nên đi đâu để tìm mấy thằng cha có điểm cống hiến cao này, Chu Thác chủ
động dâng đến cửa, Lâm Thanh Diện liền không khách sáo thu nhận.
Càng huống hồ hắn còn muốn ra tay với Hứa Bích Hoài nữa, Lâm Thanh Diện càng không thể cho hắn tiếp tục sống trên đời nữa.
Còn về thực lực của Chu Thác, Lâm Thanh Diện cũng không quá sợ hãi, đối
phương quả thực là cao thủ Hóa Cảnh sơ kì, nhưng Lâm Thanh Diện cũng đâu phải là chưa giao đấu với cao thủ Hóa Cảnh qua đâu.
Trước đây
Thượng Sam Thác Dã thi triển tà công, thực lực đạt đến trình độ của Hóa
Cảnh sơ kì chân chính, cũng không phải vẫn chết trong tay của Lâm Thanh
Diện đó sao, cho nên Lâm Thanh Diện hoàn toàn không sợ mấy tên cao thủ
Hóa Cảnh sơ kì này.
Chu Thác nghe thấy lời này của Lâm Thanh
Diện, lập tức cười khẩy một tiếng, mở miệng nói: “Nhìn trong tay cậu còn cầm một con đao, thì biết thực lực của cậu chắc chắn chưa đạt đến Hóa
Cảnh rồi, cho dù cậu có thiên phú nổi bật, so với tông sư cảnh đỉnh
phong mạnh hơn một chút thì ở trước mặt tôi cũng chẳng qua chỉ là con
kiến hơi hơi cường tráng mà thôi, cậu tưởng như vậy thì đã có tư cách
giao đấu với tôi rồi ư?”
Hứa Thông vội vàng hùa theo nói: “Lâm
Thanh Diện, anh đừng có mơ mộng giữa ban ngày ở đây nữa, chỉ dựa vào
chút bản lĩnh của anh mà cũng muốn đối phó với đại nhân, thật đúng là
chuyện cười trong chuyện cười mà, anh vẫn nên nhanh chóng ngoan ngoãn
tặng bà xã cho đại nhân đi, nói không chừng đại nhân vui lên sẽ tha cho
anh một mạng!”
Lâm Thanh Diện hừ lạnh một tiếng, một tay nắm lấy Thôn Chính, Nội Kình trong cơ thể lưu chuyển, bao trùm trên thân đao.
“Ông vẫn nên đánh thắng tôi trước rồi mới nói mấy lời này đi!”
Chu Thác cũng hừ lạnh một tiếng, không muốn phí lời với Lâm Thanh Diện nữa, vung tay một cái, một luồng cuồng phong liền thổi về phía Lâm Thanh
Diện.
Lâm Thanh Diện cầm lấy Thôn Chính chém về phía trước, một
đường ánh sáng trắng xuất hiện, trực tiếp chém làn gió do Chu Thác tạo
ra tiêu tán đi.
Chu Thác khẽ sững sờ, không ngờ Lâm Thanh Diện
lại dễ dàng phá đi chiêu thức của ông ta như vậy, trong lòng cũng có
chút kinh ngạc, nhưng ông ta vẫn không xem Lâm Thanh Diện là đối thủ của mình, dù sao thủ đoạn của Lâm Thanh Diện dù có nhiều đi nữa thì suy cho cùng cũng không phải Hóa Cảnh chân chính.
ông ta vốn không rõ là vẫn còn có sự tồn tại của nửa bước Hóa Cảnh, dù sao giữa tông sư cảnh
đỉnh phong và Hóa Cảnh cũng chỉ kém một bước thôi, cái mà Lâm Thanh Diện tu luyện là huyền công, cho nên mới có loại trạng thái hiện tại, tạm
xưng là nửa bước Hóa Cảnh, vì vậy Chu Thác tưởng rằng Lâm Thanh Diện chỉ là một tông sư cảnh đỉnh phong tương đối lợi hại mà thôi.
“Trò
vặt vãnh mà thôi, tôi không tin cậu có thể đánh một trận chính diện với
tôi!” Nói xong, Chu Thác trực tiếp xông về phía Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện vì để không ảnh hưởng đến bọn người Hứa Bích Hoài, trực tiếp nhảy lên nóc nhà, định phân thắng thua với Chu Thác ở bên trên.
Chu Thác cũng nhảy theo lên nóc nhà, trong tay đã xuất hiện một cây côn dài do sức mạnh thuần tuý hoá thành.
“Oắt con, tôi lấy toàn lực ra đánh với cậu, xem cậu chống đỡ thế nào!”
Chu Thác hét lên với Lâm Thanh Diện một tiếng, trực tiếp đánh cây gậy dài đó về phía Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện nhấc Thôn Chính lên, sức mạnh trong cơ thể bạo phát, chống lại cái đòn đánh của Chu Thác.
Mãi đến lúc này, Chu Thác mới phát hiện, thực lực của Lâm Thanh Diện so với tông sư cảnh đỉnh phong không phải là mạnh hơn một chút, ông ta muốn
giải quyết Lâm Thanh Diện trong thời gian ngắn, vẫn còn có chút phiền
phức.
“Thứ chết tiệt, vậy mà lại có chút bản lĩnh, xem ra hôm nay không để cậu nhìn thấy uy lực của Hóa Cảnh chân chính thì cậu sẽ leo
lên cả trời mất.”
Chu Thác hừ lạnh một tiếng, sau đó sức mạnh ngưng tụ trên cây gậy dài trong tay, quét ngang đánh về phía Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện hét lớn một tiếng, Thôn Chính trong tay biến đổi chiêu thức, sau đó từng đường ánh sáng đao xuất hiện xung quanh thân Thôn Chính,
chém về phía cây gậy dài của Chu Thác.
“Thiên Tinh Thức!”
Hai kẻ chạm vào nhau, một luồng sức mạnh cường đại lan toả ra khắp xung
quanh, đám người Dư Tụng đứng bên dưới xem náo nhiệt đều bị làn sóng này làm ảnh hưởng, cơ thể đã miễn cưỡng đứng dậy nay lại ngã xuống.
Đám người đều nhìn hai người đang chiến đấu trên nóc nhà với vẻ mặt tràn
đầy sự kinh hãi, rất lâu sau, Tiêu Phong mới thốt lên một câu: “Mọi
người mau chạy ra xa một chút, trận chiến của bọn họ không phải thứ mà
chúng ta có thể tham dự được, cho dù chỉ là sóng dao động cũng có thể
lấy mạng của chúng ta, mọi người mau trốn xa chút đi!”
Đám người lúc này mới phản ứng lại, chạy về phía xa.
Lý Tam Thốn nhìn thân ảnh của Lâm Thanh Diện, lẩm bẩm: “Mới qua bao lâu
đâu, sư huynh vậy mà lại mạnh đến mức này rồi sao? Khoảng cách giữa mình và anh ấy, không phải chỉ lớn bình thường thôi đâu.”