Hai người Lâm Thanh Diện và Quý Trường Thanh
đi xuống chân núi dọc theo đường núi, bởi vì ngày hôm qua hai người bọn
họ lên núi cũng đã buổi chiều rồi, chờ đến khi lấy được Xích Dương Linh
Mộc cũng đã đến chạng vạng tối. Từ Thần cũng không phải là người hẹp
hòi, đương nhiên sẽ giữ hai người ở lại sơn trang ngủ một đêm.
Sáng sớm ngày hôm nay hai người chuẩn bị xong xuôi cũng nói lời tạm biệt với bọn người Từ Thần, sau đó đi xuống chân núi.
Vừa đi, Lâm Thanh Diện vừa nhìn Quý Trường Thanh, mở miệng nói: “Tiền bối,
lần này ông đã lấy được Xích Dương Linh Mộc rồi, không biết là có tính
là có công lao của tôi không?”
Quý Trường Thanh quay đầu lại nhìn anh, cười nói: “Đương nhiên là tính rồi.”
“Vậy có phải là tôi có thể nhận được phần thưởng không vậy?” Lâm Thanh Diện hỏi tiếp.
Nếu như mà Quý Trường Thanh đồng ý thưởng cho anh, anh có thể trực tiếp yêu cầu muốn Ngưng Hồn Ngọc với lại Quý Trường Thanh, như thế này cũng có
thể tiết kiệm không ít phiền phức.
“Cái thằng nhóc này, cậu còn
chưa chính thức đến trình diện với Chúng Thần Điện chúng tôi đâu, vậy mà nghĩ muốn phần thưởng rồi hả.” Quý Trường Thanh nói với Lâm Thanh Diện.
“Sở dĩ tôi đồng ý gia nhập vào Chúng Thần Điện cũng không phải là vì quý
mến hay là đạo nghĩa trong lòng, trong quá khứ tôi cũng được xem như là
một thương nhân, từ xưa đến nay sẽ không làm mấy vụ làm ăn thua thiệt,
nếu như không có lợi ích gì sao tôi phải gia nhập vào Chúng Thần Điện
chứ, vẫn còn không bằng đi tìm tiền bối Từ Thần tốt hơn.” Lâm Thanh Diện nói.
Quý Trường Thanh cười cười rồi nói: “Cậu nói cũng có mấy
phần đạo lý đó chứ, tôi cũng không phải là người không nói lý, đương
nhiên là tôi có phần thưởng rồi. Lúc đầu tôi đã chuẩn bị một đồ vật để
trao đổi với Từ Thần, nhưng mà đã bởi vì cậu mà ông ta cho tôi Xích
Dương Linh Mộc không, vậy tôi cũng sẽ tặng đồ vật này lại cho cậu.”
Nói xong, Quý Trường Thanh lấy ra một cái bình ngọc từ trong quần áo của mình đưa qua cho Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện nhận lấy cái bình ngọc đó, mở ra ngửi ngửi, một mùi hương kì lạ bay ra từ bên trong, sau đó lại nhìn thoáng qua, nhìn thấy ở bên
trong có một viên đan dược màu hồng, trông rất là thần kỳ.
“Đây là cái gì vậy?” Lâm Thanh Diện cầm bình ngọc hỏi một câu.
“Trong cái bình ngọc này có chứa một viên đan dược cấp bậc hoàn mỹ, mặc dù là
một viên đan dược cấp bậc hoàn mỹ cũng không thể so sánh với Xích Dương
Linh Mộc, nhưng mà viên đan dược này được trộn lẫn linh dược được trồng
ba mươi ba năm mà tạo thành, tên là Xích Nguyên đan.”
“Trong viên đan dược này ẩn chứa một nguồn dược lực khổng lồ, là một thuốc bổ tuyệt vời. Nếu người bình thường uống hết nó thì sẽ trực tiếp chảy máu cho
đến chết, cho dù là cao thủ Nội Kình cũng khó có thể tiếp nhận dược lực
trong đó, Tông Sư cảnh mới có thể miễn cưỡng thử một lần.”
“Nếu
như sử dụng phù hợp thì viên đan dược này đủ để làm một vị Tông Sư cảnh
đỉnh phong bước vào Hóa Cảnh, cho nên đối với người tập võ mà nói, viên
đan dược này giống như là cơ hội đột phá Hóa Cảnh một lần, bởi vì vậy
giá trị của nó cũng không hề kém gì so với Xích Dương Linh Mộc.”
Quý Trường Thanh giải thích cho Lâm Thanh Diện nghe.
Sau khi Lâm Thanh Diện nghe xong, trên mặt lập tức lộ ra biểu cảm khiếp sợ, không ngờ là trong cái bình ngọc này có chứa đan dược nho nhỏ vậy mà
lại có thể làm cho một vị Tông Sư cảnh cao thủ đột phá đến Hóa Cảnh, nói như vậy thì đan dược này quả thật có chút lợi hại đó.
Lúc trước
Lâm Thanh Diện hấp thụ 90% tác dụng của dược hiệu từ trong đầm thuốc của Dược Thần Cốc cũng mới đạt đến trình độ nửa bước Hóa Cảnh, chẳng phải
là nói rõ hiệu quả của cái viên đan dược này còn lợi hại hơn so với đống thuốc của Dược Thần Cốc nữa à?
Đương nhiên là trong lòng của Lâm Thanh Diện cũng hiểu rõ ràng sự đặc biệt của mình, cái mà anh đang tu
luyện chính là Huyền Kình, có sự khác biệt quá lớn so với Nội Kình. Nếu
như nói nửa bước Hóa Cảnh thật ra thì cũng chỉ mới là Huyền Kình viên
mãn nửa bước, cái này không cùng cấp bậc so với Tông Sư cảnh đột phá Hóa Cảnh.
Không biết là Lâm Thanh Diện ăn đan dược này xong thì có
thể sẽ một phát đạt đến Huyền Kình viên mãn hay không, trở thành một cao thủ Hóa Cảnh chân chính.
Lâm Thanh Diện luôn cảm giác là mình
đột phá đến trình độ Huyền Kình viên mãn rất khó khăn, so với Tông Sư
cảnh đột phá Hóa Cảnh còn khó hơn nữa, quả thật uy lực của Huyền Kình
rất lớn, nhưng mà đối với điều kiện đột phá cũng trở lên hà khắc.
Viên Xích Nguyên đan này cũng làm cho Lâm Thanh Diện hiểu được, cho dù là
đan dược cấp bậc hoàn mỹ cũng có phân chia tốt xấu, ít nhất là là hai
viên đan dược cấp bậc hoàn mỹ mà trước đó Lâm Thanh Diện ăn vào cũng
không thể so sánh với Xích Nguyên đan này được.
“Mặc dù là Xích
Nguyên đan này có khả năng giúp đỡ Tông Sư cảnh đỉnh phong đột phá đến
Hóa Cảnh, nhưng mà nguy cơ trong đó cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể tưởng tượng được. Tuy là viên đan dược này chính là đan
dược cấp bậc hoàn mỹ, nhưng mà đối với dược hiệu mà nói, đối với cơ thể
mà nói loại dược hiệu cấp bậc này có thể chịu đựng được, cao thủ Tông Sư cảnh đỉnh phong uống đan dược này vào muốn thành công đột phá thì cũng
nhất định phải gánh chịu được nguy cơ tử vong do vỡ kinh mạch.”
“Cho dù là có người ở bên chỉ điểm giống như tôi với Từ Thần, xác suất đột phá thành công cũng chỉ có 50% mà thôi, mà
một khi đột phá thất bại rồi, bởi vì nguyên nhân dược lực quá mạnh,
người ăn đan dược có thể sẽ trở thành một tên tàn phế.”
Quý Trường Thanh lại tiếp tục bổ sung thêm một câu.
Nghe thấy cái này, Lâm Thanh Diện vốn dĩ còn muốn nếm thử Xích Nguyên đan, giờ lập tức có ý định lùi bước.
Không ngờ đến có cao thủ cấp bậc như là Quý Trường Thanh ở bên chỉ điểm mà
xác suất đột phá thành công cũng chỉ có 50%, vậy thì nguy hiểm của đan
dược này cũng ghê gớm quá nhỉ.
Đối với sự tin tưởng về tài năng
của mình, Lâm Thanh Diện thà rằng dùng nhiều thời gian một chút cũng
không cần phải mạo hiểm như vậy.
Nhìn ra được suy nghĩ ở trong
lòng của Lâm Thanh Diện, Quý Trường Thanh vừa cười nói: “Con đường võ
đạo này vốn không thuận lợi giống như trong tưởng tượng đâu, cho dù là
gặp gỡ chuyện gì thì cũng phải kèm theo nguy cơ giống như vậy, tinh thần võ đạo có đôi khi nói đến đó chính là tinh thần mạo hiểm như thế này.”
Lâm Thanh Diện nhẹ gật đầu, Quý Trường Thanh nói hoàn toàn chính xác, con
đường võ đạo không có thuận buồm xuôi gió, muốn có được thực lực cao hơn thì đương nhiên cần phải càng có nguy hiểm lớn hơn nữa.
“Đừng
nhìn thấy là thành công chỉ có 50%, cho dù là ai có được viên đan dược
này, cuối cùng đều nhất định sẽ nếm thử một phen. Nếu như viên đan dược
này để lại cho Từ Thần, tôi sợ là lúc tôi còn chưa đi thì ông ta đã để
tên đệ tử đó của ông ta nếm thử viên đan dược này rồi đó.”
“Đáng tiếc là Xích Dương Linh Mộc lần này lại là cậu thắng, cho nên viên đan dược này cũng chỉ có thể đưa cho cậu.”
Quý Trường Thanh cười nói.
Lâm Thanh Diện suy nghĩ trong lòng, đối với viên đan dược loại này có thể
đủ để làm cho mình đột phá, đúng là Lâm Thanh Diện cũng rất rung động.
Nhưng mà dưới tình huống với huyền công trong cơ thể, khát vọng của Lâm
Thanh Diện đối với loại đồ vật này cũng không lớn như là người bình
thường.
Mà điều hiện tại anh chân chính muốn đó chính là khối
Ngưng Hồn Ngọc thứ ba ở trong tay của Chúng Thần Điện, vậy thì coi như
anh cũng đã hoàn thành nhiệm vụ mà sư phụ bàn giao.
Tuy nói là sư phụ vẫn còn thời gian ba năm, nhưng mà Lâm Thanh Diện cũng không muốn
kéo dài quá lâu, đương nhiên phải cầm được càng sớm càng tốt.
Cho nên anh nhìn Quý Trường Thanh rồi suy nghĩ kỹ, sau đó mở miệng hỏi:
“Thật ra thì tôi cũng không quá muốn Xích Nguyên đan này đâu, tôi có thể lấy viên đan dược để đổi lấy vật gì khác không?”
Quý Trường Thanh sửng sốt, mở miệng hỏi: “Cậu còn muốn cái gì nữa?”
“Tôi nghe nói là ở trong tay của Chúng Thần Điện có một miếng ngọc bội tên
là Ngưng Hồn Ngọc, không biết là Xích Nguyên đan này có thể đổi lại
miếng ngọc bội kia không vậy?” Lâm Thanh Diện nói.
Nghe thấy lời
nói này của Lâm Thanh Diện, hai mắt của Quý Trường Thanh lập tức nheo
lại, nhìn kỹ Lâm Thanh Diện, mở miệng hỏi: “Cậu nghe từ đâu mà lại nói
là Chúng Thần Điện của chúng tôi có loại đồ như Ngưng Hồn Ngọc, cậu muốn Ngưng Hồn Ngọc là vì cái gì?”