Sắc mặt Từ Thần xanh mét nhìn Bạch Kiếm nhảy ra từ trong đầm lạnh, không thể ngờ là đệ tử vừa ý nhất của mình, vậy mà thua đệ tử Qúy Trường
Thanh đưa đến.
Đây là ông ta ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới.
Bạch Kiếm cũng áy náy nhìn về phía Từ Thần, lên tiếng nói: "Đệ tử vô dụng, làm sư phụ mất mặt."
Từ Thần hừ lạnh một tiếng, không phản ứng Bạch Kiếm, mắt nhìn Lâm Thanh Diện vẫn kiên trì ở hồ lạnh như cũ.
Từ Thanh Thanh thấy Bạch Kiếm từ giữa hồ nước lạnh đi ra, trên gương mặt
tươi cười tràn đầy sốt ruột, mở miệng nói: "Sư huynh sao anh lại đi ra,
anh nhanh trở về đi, như vậy anh liền thua, em sẽ không cách dạy dỗ tên
kia à."
Bạch Kiếm không biết nói gì nhìn Từ Thanh Thanh hồi lâu,
đã tới cực hạn của anh ta rồi, nếu lại kiên trì tiếp, sẽ gây hại cho căn cơ, vì phô trương sức mạnh nhất thời, hủy đi căn cơ cả đời của mình,
thật sự không phải là một chuyện có lợi.
Nhưng cho dù anh ta đi
ra trước Lâm Thanh Diện, trong lòng anh ta vẫn như cũ cho rằng Lâm Thanh Diện có thể ở như vậy, là vì thể chất đặc biệt, hoặc là có cách nào đó
tránh hàn khí, cũng không phải dựa vào thực lực của chính mình để chịu
đựng.
Qúy Trường Thanh cười đứng dậy, nhìn Từ Thần nói: "Xem ra vẫn là đệ tử của tôi tốt hơn a, ông bạn già, thật là được nhờ rồi."
Từ Thần quay đầu nhìn về phía Qúy Trường Thanh, trong ánh mắt là sự khó
chịu, giọng điệu lạnh lùng nói: "Cậu ta có thể ở trong đầm lạnh này lâu
như vậy, là vì ông cho cậu ta cái gì đó chống đỡ hàn khí phải không?"
Qúy Trường Thanh cười khanh khách, nói: "Ông thật sự là trách oan tôi rồi,
tỷ thí này là ông bất ngờ nói ra, sao tôi biết trước ông muốn thi đấu,
rồi cho nó gì đó để chống lại hàn khí đâu."
"Hơn nữa, lúc hai đứa nó vào trong đầm lạnh, đều cởi quần áo, ông thấy rõ mà, dù tôi muốn cho nó cái gì đó chống đỡ hàn
khí e là đều không dùng được."
Mắt Từ Thần nhíu lại, Qúy Trường
Thanh nói xác thực là thật, xem tình huống này, Lâm Thanh Diện thật là
không có cách gì để dùng đồ vật gian dối.
Chỉ là ông ta không
muốn tin vậy mà có người có thể hơn được đệ tử vừa ý nhất của ông, hơn
nữa người này lại là đệ tử của Qúy Trường Thanh, điều này làm cho trong
lòng ông ta khá khó chịu, cho nên muốn chống chế giải thích.
Từ
Thanh Thanh tràn đầy tức giận nhìn Lâm Thanh Diện vẫn như trước ở trong
đầm lạnh không có động tĩnh, gấp đến nỗi bắt đầu dậm chân.
"Anh
ta không phải đã chết ở bên trong thôi, nếu không thế nào không có động
tĩnh gì, anh ta cũng thật là ngu ngốc, vì thắng mà ngay cả mạng của mình cũng không cần, tôi thấy bỏ trận thi đấu này đi." Từ Thanh Thanh mở
miệng.
Lâm Thanh Diện nghe được lời của Từ Thanh Thanh, mở to mắt, sau đó từ trong đầm lạnh nhảy ra.
Bây giờ anh đã tính là thắng Bạch Kiếm, tuy anh còn có thể tiếp tục ở trong đầm lạnh một khoảng thời gian dài nữa, nhưng không cần thiết…
Đầm lạnh này đối với nửa bước Hóa Cảnh như Lâm Thanh Diện, tác dụng cũng
không có quá lớn, tiếp tục ở trong cũng chỉ lãng phí thời gian.
"Tôi còn sống rất tốt, cô không thể vì cậu ta thua mà cô phải nhận phạt mà
muốn không tính cuộc thi đấu này, làm như vậy, chính là không hề có tinh thần của cao thủ võ đạo." Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm Từ Thanh Thanh.
Từ Thanh Thanh thấy Lâm Thanh Diện không thương lượng, cắn răng nói: "Lúc
nãy không phải tôi nghĩ anh đã chết sao, không ngờ anh còn sống, vậy
không có bỏ, lẽ nào Từ Thanh Thanh tôi lại là cái loại người không thể
chịu thua sao?"
Lâm Thanh Diện cười nói: "Vậy là được rồi."
Sắc mặt Bạch Kiếm âm trầm nhìn Lâm Thanh Diện, sau khi đi ra từ đầm lạnh,
sắc mặt anh ta đã tốt lên, lực lượng trong cơ thể cũng khôi phục, thấy
bộ dạng Lâm Thanh Diện đã cho rằng bản thân thắng, trong lòng Bạch Kiếm
rất không phục.
Anh ta bước về phía trước một bước, mở miệng nói: "Cậu có thể ở trong đầm lạnh lâu như vậy, thật là làm cho người khác
bội phục, nhưng tôi cho rằng điều này cũng không thể đại biểu thực lực
bản thân, có lẽ thể chất của thân thể cậu thuộc loại kháng hàn, cho nên
tôi muốn đánh một trận với cậu, không biết cậu có nhận khiêu chiến này
của tôi không?"
Sau khi Từ Thanh Thanh nghe thấy lời của Bạch
Kiếm, mắt cũng láo lia, nhanh chóng nói phụ họa: "Đúng, đúng vậy, Bạch
Kiếm sư huynh nói rất đúng, chỉ là so với người khác kháng hàn, căn bản
không thể nói được cái gì, này cùng thể chất mỗi người có quan hệ rất
lớn, muốn đấu thì phải đánh nhau, chỉ có đánh một trận chân chính, mới
biết được cuối cùng là ai lợi hại hơn."
Hai người Qúy Trường
Thanh và Lâm Thanh Diện nghe lời của bọn họ, đều biết bọn họ đây là thua không cam lòng, Qúy Trường Thanh vẫn chưa nói, trong lòng ông ta rõ
ràng, nếu là so đánh nhau, Bạch Kiếm liền càng không có phần thắng .
Trong lòng Từ Thần cũng không muốn đệ tử của mình liền thua như vậy, dù sao cũng phải hòa nhau một ván mới được, dù
bỏ qua tiền cược của trận đấu đầm lạnh, ông ta cũng không muốn thấy
gương mặt già nua đắc ý của Qúy Trường Thanh.
Cho nên ông ta cho Bạch Kiếm một ánh mắt khẳng định, để anh ta khiêu chiến Lâm Thanh Diện, chính mình không hề nói lời nào.
Bạch Kiếm được khẳng định Từ Thần, trong lòng liền có sức mạnh, lại nhìn về
phía Lâm Thanh Diện, hỏi: "Sao không nói lời nào, lẽ nào cậu sợ?"
Lâm Thanh Diện cười cười, nói: "Cậu đánh không lại tôi."
Bạch Kiếm lập tức hừ lạnh một tiếng, nói: "Còn không có động thủ, sao cậu
biết tôi đánh không lại cậu, tôi thấy cậu chỉ đang tìm cớ thôi, không
muốn đánh cũng được thôi, trận đấu đầm lạnh tôi nhận thua, nhưng trong
lòng tôi, cậu vĩnh viễn là một kẻ hèn không dám tiếp nhận khiêu chiến mà thôi."
Từ Thanh Thanh lại ở một bên châm ngòi thổi gió: "Đúng vậy, anh là đồ hèn!"
Lâm Thanh Diện hơi bất đắc dĩ, sau đó lên tiếng: "Vậy như vầy đi, tôi chỉ
ra một chiêu, nếu cậu có thể tiếp được một chiêu này của tôi, liền tính
cậu thắng, nếu cậu thấy tiếp không được, cũng có thể trực tiếp nhận
thua."
Thấy Lâm Thanh Diện nói như vậy, Bạch Kiếm hừ lạnh một
tiếng, nói: "Thật là dõng dạc, tôi cũng không tin, cậu một chiêu liền có thể thắng tôi."
Nói xong, khí thế tông sư cảnh đỉnh trên người
anh ta đột nhiên bùng nổ, ánh mắt nhìn về phía Lâm Thanh Diện tràn đầy ý chí chiến đấu.
Lâm Thanh Diện thấy Bạch Kiếm hôm nay không đánh một trận là sẽ không bỏ qua, cho nên cũng không tính tiếp tục nói vô ích.
Nếu anh ta muốn biết mình cuối cùng thua oan hay không, vậy mình làm anh ta hiểu được, anh ta thua vì cái gì.
Nói xong, huyền kình trong cơ thể Lâm Thanh Diện vận chuyển, một tầng lực
lượng cường đại trực tiếp xuất hiện ở trên bàn tay, chiếu ra ánh sáng
trắng, sau đó anh nâng lên, nhìn về phía Bạch Kiếm, muốn đánh một chưởng ra.
Sau khi Từ Thần thấy cảnh này, mặt biến sắc, ông ta không
ngờ, đệ tử này của Qúy Trường Thanh, dĩ nhiên là một vị cao thủ nửa bước Hóa Cảnh.
Khó trách Bạch Kiếm thua cậu ta, dù là nửa bước Hóa
Cảnh, cảnh giới cũng cao hơn rất nhiều tông sư đỉnh, dù Bạch Kiếm dùng
hết khả năng trên người, cũng không thể thắng Lâm Thanh Diện
Bạch Kiếm đương nhiên không nhận ra điều này, vẫn nóng lòng muốn thử đấu với Lâm Thanh Diện.
Từ Thần lúc này tới giữa hai người, nói: "Đủ rồi, không cần đánh, thi đấu tính cậu thắng."
Bạch Kiếm vẻ mặt ngờ nghệch, không rõ Từ Thần vì cái gì lại đột nhiên nói
một câu như vậy, anh ta và Lâm Thanh Diện rõ ràng còn chưa bắt đầu đánh.