Lâm Thanh Hoà cứ ngỡ mình không để tâm ai dè cô cũng trằn trọc, bị
người đàn ông phòng bên quấy rầy, chuyện này rốt cuộc là thế nào
đây…Haizza…
Cứ như trước không phải là rất tốt sao, cả nhà chia nhau ra ngủ, ba
đứa con với mẹ một phòng, cha một phòng. Đang yên đang lành anh ta lại
giở trò đòi về phòng ngủ là thế quái nào.
Lâm Thanh Hoà tự nâng cao tinh thần chiến đấu, không thể chuyện gì
cũng chiều theo ý anh ta được, thấy cô không nói lại tưởng là quả hồng
mềm muốn nắn sao tuỳ thích á, quên đi !
Vững tâm hơn, Lâm Thanh Hoà mới hài lòng nghỉ trưa.
Mùa đông mà được một giấc ngủ trưa là cả người khoan khoái, Lâm Thanh Hoà đánh một mạch tới tận hai rưỡi chiều. Lúc cô mở mắt ra đã thấy Chu
Thanh Bách đang ngồi bên đầu kia giường đất, ba thằng con trai lại không biết chạy đi chơi từ đời nào rồi.
Tuyết rơi lớn như thế mà còn khoái đi chơi, cũng đến là chịu ba thằng quỷ nhỏ.
Tuy rằng biết thừa nhưng Lâm Thanh Hoà vẫn cố nặn ra chủ đề nói cho
qua cái bầu không khí kì lạ này: “Mấy đứa Đại Oa đâu hết rồi.”
Chu Thanh Bách tiến tới ngồi bên cạnh cô: “Mang táo sang nhà ông bà nội rồi.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Trên người anh có chỗ nào không khoẻ à?”
Nếu khoẻ rồi thì lên núi xem có con thỏ rừng gà rừng nào không bắt về cải thiện bữa ăn đi chứ, đừng có cả ngày chỉ nghĩ tới việc ngủ chung
nữa, ông nội !
Má ơi, trời lạnh run…mà động tí là cởi, đây là cái quỷ gì đây trời?
Bình thường Chu Thanh Bách mặc ba lớp áo, lớp trong cùng là áo lót,
rồi tới áo len Lâm Thanh hoà mới đan, lớp ngoài cùng là áo khoác quân
đội.
Lúc này đây ngồi trên giường đất trên người anh chỉ mặc hai lớp áo,
không có áo khoác nên động tác rất nhanh nhẹn, lật tay một cái là cởi
hết.
Lâm Thanh Hoà nhìn thấy vết thương đã tốt hơn nhiều liền nói: “Nhìn
bên ngoài thì không có gì đáng ngại nhưng ai biết có nội thương hay
không, anh vẫn nên nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”
“Vợ à.” Chu Thanh Bách quần áo còn chưa mặc vào, đã nhìn thẳng vào mắt Lâm Thanh Hoà mà gọi.
Lâm Thanh Hoà không dám nhìn trực diện, vội xua xua tay đuổi: “Trời
mùa đông anh không biết lạnh à, mau mặc quần áo vào đi, không thôi cảm
mạo lại bắt tôi hầu hạ.”
Chu Thanh Bách mặc xong quần áo rồi nói: “Đêm nay anh về phòng ngủ.”
Ngữ khí hoàn toàn không phải là thương lượng mà chính là thông báo.
Tới khi anh đi ra khỏi phòng rồi, Lâm Thanh Hoà vẫn ngồi ngây ngốc,
sau đó cười lạnh, trong bụng thầm nói có giỏi thì cứ thử xem!
Nằm lăn lộn trên giường một hồi, Lâm Thanh Hoà lén ăn vụng mấy quả nho trong không gian riêng.
Thỉnh thoảng cô vẫn đút nho cho Tam Oa ăn nhưng tuyệt nhiên chỉ có
mình Tam oa, Đại Oa và Nhị Oa không được ăn, không phải cô ích kỷ mà
chúng lớn rồi, giải thích phiền lắm, sơ sẩy một cái là lòi đuôi ngay.
Sau đó cô kiểm tra lại vật tư trong không gian riêng. Đã tiêu tốn
không ít, số táo còn lại một nửa, lê cũng vậy. Trái cây cô không dám lấy ra nhiều, chủ yếu là cho bọn trẻ con ăn thôi.
Nho vẫn còn hơn phân nửa vì món này chỉ có hai mẹ con được ăn cho nên không tốn mấy, haha!
Gạo đã dùng hết bốn bao, mỗi bao hai mươi cân.
Bột mì nhiều hơn chút, khoảng mười bao.
Thịt heo cũng ăn hết một túi lớn, còn dư lại bảy túi.
Trứng gà cũng ăn mất mười mấy cân, còn dư lại tương đối.
Mấy thứ đường phèn đường đỏ vẫn còn gần như nguyên vẹn.
Kiểm kê kho báu bí mật khiến tâm tình của cô hưng phấn lạ thường, à
đúng rồi phải sưu tầm tem. Sau này tem rất có giá trị. Thế quái nào mà
cô lại quên mất việc quan trọng thế nhỉ, tranh thủ khi nào có dịp đi
huyện thành tới cục bưu chính mua một ít cất lên mới được.
Lâm Thanh Hoà xuống giường chuẩn bị cơm chiều. Bữa tối nay cô định làm món cơm bí đỏ.
Bí đỏ xào với thịt cho chín mềm, cơm hấp chín, trộn lại với nhau là
thành món cơm bí đỏ, thêm một chén canh rong biển nữa là xong, vừa đơn
giản nhưng rất thơm ngon và đủ chất.
Chu Thanh Bách đang ở trong sân luyện võ, Chu Thanh Hoà thấy mà vờ
như không thấy, đi thẳng vào phòng bếp lấy gạo ra rửa sạch. Giờ vẫn còn
sớm, ngâm một tí rồi chưng vẫn còn kịp.
Lâm Thanh Hoà quay về phòng tiếp tục đan quần.
Mấy đứa trẻ mới có áo len, chưa có quần len. Công nhận mấy hôm nay
lạnh tới mức đến Lâm Thanh Hoà còn chịu không nổi, tụi nhỏ nghịch ngợm
nên lúc nào cũng kêu nóng nhưng người lớn vẫn phải chủ động giữ ấm cho
bọn nó lơ là chút là đổ bệnh ngay.
Chu Thanh Bách tập một hồi toàn thân đầy mồ hôi, đang định tắm một
cái thì bị Lâm Thanh Hoà phát hiện: “Thời tiết này tắm rửa cái gì, không có phòng tắm kín gió, anh muốn lạnh chết thì cứ tắm đi.”
Lão này điên rồi, đúng là rãnh rỗi sinh nông nổi mà.
Chu Thanh Bách nghe vậy liền nói: “Chờ khai xuân, tới lúc đó nhà ta xây một cái phòng tắm.”
Lâm Thanh Hoà đợi cái này lâu lắm rồi: “Vâng, anh sắp xếp đi, cần bao nhiêu tiền thì nói với tôi.”
Bao nhiêu ngày nay cô không thể tắm rửa, chỉ lau người qua loa, khó
chịu sắp điên rồi. Cũng may mùa đông không ra mồ hôi nhiều chứ không
chắc chết sớm quá.
Lâm Thanh Hoà nhìn cả người anh đầy mô hôi thì nói: “Anh đi nấu nước nóng lau sơ qua là được.”
Chu Thanh Bách nhìn Lâm Thanh Hoà nói: “Quần áo cũng phải thay.”
Thay quần áo thì thay đi, nói với tôi làm gì??????
Lâm Thanh Hoà không hiểu nên nói thẳng: “Quần áo thay ra thì anh đun nước nóng tự giặt đi, trong nhà có xà phòng đó.”
Chu Thanh Bách bất đắc dĩ nhìn cô. Nhớ lại thời điểm anh mới về, mọi
việc đều được cô chăm sóc tỉ mỉ chu đáo, vậy mà hiện tại mọi đãi ngộ đều mất hết.
Đến quần áo thay ra cũng phải tự mình giặt lấy.
Tất nhiên anh không ngại mấy việc này, chủ yếu là do thái độ của cô khiến anh bất an.
Anh ảo não khổ sở. Lâm Thanh Hoà giả ngu, phải luôn nhớ đàn ông chính là sinh vật để sai khiến chứ không thể chiều, bằng không sẽ càng được
nước lấn tới.
Chu Thanh Bách đứng đợi hồi lâu mà vẫn không thấy vợ thay đổi sắc
mặt, ai da, vợ anh đúng là một người ý chí sắt đá nha, vết thương lành
một cái là lập tức tước bỏ toàn bộ đãi ngộ.
Chu Thanh Bách dường như hiểu ra vấn đề, lủi thủi tự mình đi đun nước.
Chu Thanh Bách hỏi: “Vợ ơi, em có muốn lau mình luôn không?”
Lâm Thanh Hoà ngồi đan len cả ngày cảm thấy đứng dậy lau mình một cái cũng tốt, liền nói: “Được, anh múc giúp tôi nước nóng vào chậu rửa mặt
nhé.”
Chu Thanh Bách rất vui lòng phục vụ vợ, anh múc đầy một chậu nước, nhiệt độ vừa vặn không quá nóng không quá lạnh.
Đặt chậu nước xuống, anh nói: “Nước vừa ấm rồi em lau mình đi, đợi lát nữa nước nguội sẽ bị lạnh.”
“Vâng, anh đi ra ngoài đi.” Lâm Thanh Hoà buông một phần ba ống quần len đang đan dở xuống.
Chu Thanh Bách ra ngoài múc nước vào chậu rửa mặt của mình rồi bê vào phòng cách vách lau người.
Tuy chỉ lau sơ một chút thôi mà cả người khoan khoái dễ chịu hẳn lên. Lâm Thanh Hoà ngày nào cũng phải rửa mặt mũi chân tay lau mình, bằng
không ngứa ngáy ngủ không nổi.
Còn phải gội đầu nữa, tính ra cũng phải nửa tháng rồi cô chưa gội đầu….ai da, mùa đông ơi là mùa đông, bẩn chết đi được!