Bất quá dân thôn vẫn nghe được từ miệng chị dâu hai nào bếp lò nào than đá, lại còn có hai cái nồi mới tinh.
Đợt trước Lâm Thanh Hoà mua một lúc mấy cân gạo liền, giá đã đắt lại
còn yêu cầu không ít phiếu gạo. Mà mua lâu lắm rồi ăn tới giờ chắc hẳn
phải hết rồi chứ làm gì còn, khẳng định hôm qua đi huyện thành đã mua
thêm không ít.
Đại đội còn chưa phân thịt xuống đâu đấy, thế mà nhà đó ăn cháo rồi còn hạt mè với cả xương sườn, ôi dào, đúng là đồ tham ăn !
Còn nhớ lần cuối cùng được ăn thịt là vào lúc thu hoạch vụ thu năm ngoái lận!
Theo thông lệ, đại đội mỗi năm phân hai lần thịt, thu hoạch vụ thu
một lần và trước tết một lần. Muốn ăn nữa thì phải đợi sang năm.
Nhà này ăn uống thật là phách lối, có tiền muốn làm gì làm chắc, xì ?!
Chu Đại Oa di chuyển tròng mắt, liền nói: “ Trong nhà chỉ còn lại một ít, không có nhiều đâu.”
Không ai nghi ngờ một thằng nhóc năm tuổi biết nói dối, kể cũng phải
gạo đâu phải thứ dễ mua, chỉ dành cho người trên huyện đâu tới lượt
người nông thôn.
Thứ nhất là quá đắt đỏ, ngang với bột mì tinh, thứ hai là cần phải có phiếu gạo, người nông thôn lấy đâu ra cơ chứ.
Cuối năm xã viên cũng được phát phiếu nhưng tuyệt nhiên không có
phiếu gạo, chỉ có phiếu dầu hoả, phiếu vải, phiếu bông với vài phiếu cho mấy thứ linh tinh.
Khoảng sáu giờ, Chu Đông mang hai bó củi tới. Lâm Thanh Hoà trả tiền nhưng Chu Đông không nhận.
Tối hôm qua hai anh em có một đêm ngon giấc nhất từ trước tới nay.
Cái chăn bông thím cho tuy nói là cũ nhưng quả thực dùng rất tốt vừa mềm mại, vừa ấm áp, so với cái mà chúng đắp hàng ngày thì không đáng được
gọi là chăn bông vì nó vừa rách nát vừa cứng vừa nặng, đắp cũng như
không đắp, chẳng giữ ấm được tí gì. Mùa đông năm nay em gái nó sẽ không
phải lạnh cóng nữa rồi, còn nó thì không sao thanh niên mình đồng da sắt chút lạnh này thấm vào đâu.
Đã nhận chăn bông của thím thì nó làm sao dám nhận tiền công nữa. Nó định từ giờ sẽ kiếm củi miễn phí cho nhà thím luôn.
Lâm Thanh Hoà: “Nếu cháu không tính tiền, thím trả lại củi.”
“ Thím….” Chu Đông chưa nói hết câu đã bị Lâm Thanh Hoà chặn ngang:
“Cái chăn kia thím không dùng được nữa, nếu còn dùng tốt làm sao thím
mang đi cho. Vì thế cháu không cần phải áy náy. Hôm nay cháu kéo lương
thực giúp thím từ đại đội về nhà cũng mất công mất sức, Tiểu Tây còn
đang giúp thím may giày may vớ kia kìa. Cháu đừng tính tới tính lui với
thím nữa, việc nào ra việc đó.”
Nói xong Lâm Thanh Hoà nhét ba hào vào tay nó: “Sau khi gieo hạt vụ đông xong, lại đi kiếm củi về cho thím, nhớ đừng quên đấy.”
“ Thôi mau về ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi, hôm nay bận rộn cả ngày rồi.
Đi nhanh đi.” Lâm Thanh Hoà xua xua nó, rồi nhanh tay đóng cửa nhà lại.
Thời gian không còn sớm, sáu giờ tối trời bắt đầu se se lạnh, sắc trời xám xịt.
Trong nhà không còn nhiều dầu hoả, mỗi tháng được cấp có hơn nửa cân, không đủ dùng. Lần tới đi tìm chị Mai mua thịt phải hỏi chị ấy xem có
cách nào mua thêm dầu hoả mới được.
Lâm Thanh Hoà nấu nước nóng cho bọn Đại Oa rửa ráy. Ba ngày tắm một
lần nhưng tay chân mặt mũi mỗi ngày phải mỗi rửa. Sạch sẽ mới được lên
giường đất ngủ.
Xong xuôi cô vặn nhỏ đèn dầu, dưới ánh đèn leo lét tiếp tục ngồi đan áo len.
Đại Oa: “Mẹ, lúc nãy chơi ngoài của có người hỏi nhà mình còn gạo không, con trả lời còn ít lắm.”
“ Thông minh” Lâm Thanh Hoà cho nó một ánh mắt tán thưởng.
“ Hắc hắc.” Đại Oa nhếch miệng cười đắc ý.
Lâm Thanh Hoà chợt nghĩ, hiện tại vừa mới phân lương, tuy rằng niên
đại này con người rất chất phát, rất nhiều nhà ngủ còn không thèm đóng
cửa nẻo, nhưng cô vẫn cảm thấy phải đề phòng vạn nhất vẫn tốt hơn.
Đợi mấy hôm nữa gặp Chu Tây cô phải nhắc nhở nó cẩn thận một chút mới được.
Ba ngày sau Chu Tây đã chạy sang nhà giao giày và vớ, con bé định ngày mai sẽ theo anh trai lên núi kiếm củi.
Lâm Thanh Hoà: “Cháu về bảo anh trai tìm thanh niên nào trong thôn đi cùng đi, hai người kết hợp tiền công chia đôi, cháu đừng đi, ở nhà
trông nhà thì hơn.”
Trong thôn vẫn luôn có một ít người tay chân không sạch sẽ, cuộc sống của hai anh em hoàn toàn dựa vào số lương thực này thôi đấy.
Chu Tây sửng sốt: “Thím, có chuyện gì hả thím?”
“Bình thường thì sẽ không có gì, tuy nhiên không sợ nhất vạn chỉ sợ
vạn nhất, cứ để anh cháu tìm ai đó đi cùng đi. Một người một ngày giỏi
lắm chỉ kiếm được hai bó củi thôi, chia tiền công là được, cháu nghe lời thím đừng đi.”
Chu Tây nghiêm túc gật đầu, cẩn thận ghi nhớ từng lời dặn dò của Lâm
Thanh Hoà để còn về nói lại với Chu Đông. Chu Đông nghe vậy cũng cảm
thấy những lời này có lý, có người ở lại giữ nhà sẽ tốt hơn, cho nên nó
liền chạy ra ngoài tìm đồng bọn.
Chu Đông là điển hình của người lao động cần cù và tính tình thật
thà, đồng bọn của nó cũng vậy, có việc sẽ đi gọi hai đứa bạn thân, tiền
kiếm được chia đều.
Hai người bạn vừa nghe nói tới việc đi kiếm củi bán cho Lâm Thanh Hoà thì đồng ý ngay lập tức. Bình thường bọn họ cũng đi kiếm củi rồi mang
lên tận huyện thành bán, hai bó củi cũng có giá ba hào nhưng đường xá xa xôi đi lại vất vả, ngồi xổi nửa ngày kiếm khách, hôm nào xui xui gặp
phải khách khó tính trừ đầu trừ đuôi còn không kiếm được ba hào ấy chứ.
Trước giờ họ đều rất hâm mộ Chu Đông có mối làm ăn ngon, bán thẳng cho
thím tư Chu ngay trong thôn, chẳng cần phải đi đâu xa.
Trước giờ thím tư Chu không thuê người khác, sợ bị nói là nhà tư bản
bóc lột, thím chỉ gọi mỗi Chu Đông, cái này ai cũng hiểu là xuất phát từ việc muốn tạo cơ hội cho hai anh em Chu Đông Chu Tây có thêm thu nhập.
Chu Đông: “Thím bảo tao đi kiếm nhưng một mình tao kiếm không xuể cho nên tao mới tìm chúng mày, tuyệt đối không được nói lung tung, bằng
không về sau có chuyện tốt tao không kiếm chúng mày nữa.”
Hai đứa bạn đồng thanh nói: “Mày yên tâm, bọn tao hiểu mà.”
Có ngu mới mang chuyện này đi nói linh tinh, hơn nữa thím tư Chu quả
thật có bản lĩnh tiêu tiền hơn người nhưng thím ấy chưa bao giờ ra ngoài kiếm chuyện thị phi.
Ngày hôm sau trời chưa sáng, ba người đã mang theo xe kéo lên đường.
Đi giờ này thì trước ba giờ chiều sẽ về tới, ước chừng cũng phải được
mười ba bó củi chứ chẳng chơi.
Buổi chiều, Chu Đông kéo một xe đầy ắp toàn củi là củi tới trước cửa
nhà Lâm Thanh Hoà. Chu Đông tới một mình, bởi hai người bạn hiểu đây là
công việc Chu Đông kiếm được, họ không nên đi theo giành công.
Xe củi này ngoài sức tưởng tưởng của Lâm Thanh Hoà luôn, cô nghĩ nhiều lắm chỉ bảy tám bó thôi, ai dè lại nhiều đến vậy.
Mười ba bó củi được Chu Đông xếp gọn gàng vào kho củi ở hậu viện. Đây là toàn bộ củi Lâm Thanh Hoà tích trữ cho cả nhà dùng qua mùa đông năm
nay.
Lâm Thanh Hoà đưa cho nó một ly nước đường đỏ, lúc đầu Chu Đông ngại
ngùng nhưng sau đó đành phải uống hết vì thím đã hù nếu không uống thì
không thanh toán tiền.
Hai đồng tiền cho mười ba bó củi, Lâm Thanh Hoà ra tay rất hào phóng. Chu Đông đã quen thuộc với phong cách này của thím tư, nó vừa ngại vừa
vui nhận tiền rồi chạy ào đi chia với hai thằng bạn.