“ Nói thì nói vậy, nhưng con phải chú ý may dài rộng ra, bọn trẻ lớn
rất nhanh.” Bà Chu hiển nhiên vẫn cưng chiều mấy đứa cháu trai hơn.
Chị ba Chu lẩm bẩm: “Con sẽ làm thật tốt, mẹ yên tâm.”
Bà Chu gật đầu, không cần phải nói thêm gì nữa, ngoài vợ lão Tứ ra
thì ba người con dâu lớn không đứa nào khiến bà phải bận lòng.
Chị ba Chu thầm tính toán trong lòng, làm xong đồ cho ba anh em Đại
Oa, hẳn là sẽ dư không ít, chỉ cần cô bù thêm một tí là có thể may một
cái áo khoác giữ ấm cho con gái rồi. Lại còn hai cân đường đỏ, lần này
cô em dâu ra tay thật hào phóng.
Chị ba Chu càng nhìn càng hài lòng, nhưng mà bây giờ không phải lúc
ngồi ngẩn ở đây, cô liền ôm đống vải dệt và bông cất vào phòng mình, rồi vội xuống bếp phụ giúp bà Chu nấu cơm.
Đối với chuyện phân gia của nguyên chủ, quả thực lúc đầu tất cả mọi
người đều bất mãn, nhưng lâu dần họ nhận ra bản thân cũng được lợi trong chuyện này.
Vốn dĩ nguyên chủ không chịu làm gì cả, vừa gả về Chu gia đã kêu đau
chỗ nọ khó chịu chỗ kia, sống chết không chịu nhận việc. Không làm việc
thì lấy đâu ra công điểm? Không có công điểm thì lấy đâu ra cơm ăn? Có
tay có chân mà lại muốn ngồi không bắt cả gia đình nuôi mình. Làm gì có
đạo lý đó !
Cả đám người không ai là không có ý kiến.
Đặc biệt là tại bà Chu cảm thấy nguyên chủ thiệt thòi, tất cả lỗi do
con trai mình, nên bà cho nguyên chủ tự giữ tiền trợ cấp của Chu Thanh
Bách. Hàng tháng cô chỉ cần giao nộp tiền sinh hoạt phí. Người ta không
đi làm nhưng đã có chồng gửi tiền về nuôi, những người khác chẳng kiếm
ra lý nào để gây chuyện.
Nhưng ngàn vạn lần bà Chu không ngờ tới tại mình nhường một bước mà
con dâu càng ngày càng lấn lướt, to gan lớn mật lấy cái thai ra uy hiếp.
Làm gì có ai sinh con mà không thương cơ chứ. Ông bà Chu cũng không ngoại lệ, hơn nữa còn đặc biệt yêu chiều thằng út nhất nhà.
Lúc nguyên chủ mới gả vào Chu gia, nhân khẩu trong nhà rất đông, Chu
Thanh Bách là con trai nhỏ nhất cho nên ông bà Chu dành riêng một gian
phòng cho cặp vợ chồng mới cưới.
Những người còn lại không ai được hưởng đãi ngộ này, bọn họ phải chen chúc trong một gian phòng, cũng may mấy đứa trẻ còn bé, lại chưa đông
nên không quá chật chột, chỉ là sinh hoạt vợ chồng về đêm có chút xấu
hổ.
Khi ấy, với việc một mình nguyên chủ độc chiếm một căn phòng, gia
đình ba người anh tất nhiên bất mãn nhưng vẫn là câu nói đó, ai bảo Chu
Thanh Bách là đứa con trai được ông Chu Bà Chu thương yêu, cưng chiều
nhất?
Trước khi Chu Thanh Bách kết hôn, tiền trợ cấp của anh đều gửi về Chu gia, số tiền đó nhiều hơn tổng thu nhập ba người anh trai cộng lại.
Cho nên dù cho có bất cứ ý kiến gì, tất cả đều phải nuốt xuống.
Vốn đã được ưu tiên một phòng riêng nhưng nguyên chủ vẫn sống chết đòi phân gia.
Các chị em dâu túm tụm chờ xem kịch hay, nhưng ai ngờ nguyên chủ lại
có một lá bùa hộ mạng, có thai là lớn nhất muốn gì cũng được, không ai
dám đụng vào cô.
Sau việc đó ông bà Chu cũng phải xoa dịu ba người con dâu bằng cách
phân cho mỗi nhà bọn họ một gian phòng riêng. Mỗi nhà một phòng so với
ba nhà chung một phòng chính là khác nhau một trời một vực.
Nhà anh ba dọn vào ở gian phòng cũ của vợ chồng chú thím tư. Nhà anh
cả và anh hai mỗi người ở một gian khác. Ba phòng của Chu gia đều rất
yên ổn sống qua ngày.
Phân gia tức là nguyên chủ dọn ra ngoài sống một mình, ông Chu lấy ra tiền trợ cấp và hoá đơn chuyển tiền mà Chu Thanh Bách gửi về trong ba
năm.
Tiền trợ cấp một tháng chỉ có hơn hai mươi đồng, nhưng dồn lại một
năm hơn hai trăm đồng, ba năm là hơn sáu trăm đồng. Một căn nhà hai gian phòng, một cái đại sảnh nhỏ không tốn quá nhiều tiền, thêm vào các chi
phí phát sinh, tổng cộng lại khoảng hơn hai trăm đồng.
Với mọi người đây không phải là con số nhỏ nhưng so với số tiền Chu Thanh Bách gửi về thì không phải quá nhiều.
Theo lời anh hai Chu đây là số tiền mà chú tư hiếu kính cha mẹ cho
nên bà Chu không muốn đưa cho nguyên chủ, ngoài ra còn có một nguyên
nhân khác là bà sợ nguyên chủ sẽ phung phí hết số tiền này.
Lương thực, ngũ cốc, gỗ, dầu…bước đầu cái gì cũng chia cho nguyên chủ một phần, rất đầy đủ, hơn nữa từ đó về sau mỗi tháng nguyên chủ tự mình nhận và giữ tiền trợ cấp của Chu Thanh Bách.
Chính vì cái này nên nguyên chủ mới bỏ qua không cãi nhau ầm ĩ với bà Chu nữa.
Mọi người đều có phòng riêng, không gian sinh hoạt của riêng gia đình mình đã rộng rãi và thoải mái hơn trước rất nhiều. Thêm nữa họ biết
được Chu Thanh Bách gửi về rất nhiều tiền. Thế nên việc xây nhà cho thím tư không ảnh hưởng tới lợi ích của họ, họ không quan tâm đến.
Năm năm trước, ông Chu bà Chu đều còn trẻ, không cần bọn họ phụng
dưỡng, nay ông bà vẫn chưa tới sáu mươi tuổi, vẫn còn khoẻ chán!
Có thể nói nguyên chủ náo loạn đòi phân gia, nhưng so ra thì vẫn hơn
mấy người chị dâu, cô hiếu kính ông Chu bà Chu mấy trăm đồng. Tuy rằng
đó đều là tiền của Chu Thanh Bách kiếm được, nhưng của chồng công vợ,
như nhau cả.
Sau khi nhà chú tư phân gia, mọi người không phải ngày ngày đối diện
với cái vẻ hạch sách của nguyên chủ, làm như mọi người đều thiếu nợ cô
không bằng, cho nên mấy năm nay trên dưới Chu Gia hoà thuận vô cùng.
Dù vậy, mấy chị dâu đối với nguyên chủ vẫn là bằng mặt không bằng
lòng. Vừa hâm mộ vừa đố kỵ, cùng là phụ nữ giống nhau mà cô không cần
động chân động tay làm bất cứ việc gì, hàng tháng chồng đều đặn gửi tiền về cho tiêu xài.
Đúng sáu giờ, mọi người trong Chu gia đều đi làm về.
Hiện giờ đang là đỉnh điểm trong giai đoạn thu hoạch lương thực vụ
thu, vô cùng bận rộn, cả năm vất vả chính là đợi đến lúc này gặt hái
thành quả. Không ai dám lười biếng, chậm trễ mưa thu kéo tới là hỏng
hết, coi như một năm làm việc không công, trắng tay, cả nhà khỏi cần
sống tiếp.
Vì vậy, họ chọn khẩn trương bây giờ để thảnh thơi về sau.
Chị ba Chu thấy chồng và con gái phơi nắng mặt mày đỏ gay, vội nhỏ
giọng thì thầm: “Trong phòng có nước đường đỏ, dành riêng cho hai cha
con, mau mau về phòng, mỗi người uống một chén đi.”
Con gái chị ba Chu đứng thứ năm trong số các cháu gái Chu Gia cho nên gọi là Chu Ngũ Ni.
Chu Ngũ Ni vốn đang ỉu xỉu vừa nghe lời mẹ nói đôi mắt bỗng chốc sáng rực.
Chu Thanh Sâm cũng không hỏi thêm gì, liền kéo con gái về phòng, hai
cha con bưng hai chén nước đường đỏ uống cạn, vẻ mặt rất thoả mãn.
Tiếp theo cả đại gia đình rửa mặt mũi chân tay rồi chuẩn bị ăn cơm.
Bữa cơm nhà họ Chu không tệ, bánh bột ngô, nước cháo loãng, trứng gà
bác, tuy chỉ có năm sáu quả trứng thôi nhưng được tính là thêm món, đều
là món chay nhưng không phải mâm cơm nhà nào cũng có.
Chính vì đang trong vụ mùa thu hoạch bận rộn, mọi người đều mệt mỏi
mới được ăn mấy món này, chứ bình thường nào đâu được ăn nhiều món như
vậy.
Sau khi ăn xong, đại gia đình đều đi nghỉ ngơi.
Chị ba Chu cái bụng to lùm lùm, gần tới tháng sinh rồi cho nên chén
đũa sẽ do chị hai Chu rửa dọn. Chị cả Chu cũng đang mang thai nên được
ưu tiên nghỉ ngơi.
Tuy chị hai Chu bĩu môi phụng phịu có chút không vui nhưng trước kia
khi cô mang thai, mọi việc trong nhà đều do các chị em dâu làm. Đây là
quy củ của Chu gia, rất công bằng cho nên không có gì phải bàn cãi.
Chị cả Chu và chị hai Chu hoàn toàn không biết chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Chị ba Chu trở về phòng giải đáp thắc mắc cho hai cha con.
Chu Ngũ Ni sáu tuổi, nhà nghèo nên nhỏ tuổi đã rất hiểu chuyện, đường đỏ vô cùng quý giá, làm thế nào mẹ có được thứ tốt thế này?