Đều là phận gái đã gả ra ngoài, chuyện rắc rối trong nhà mẹ đẻ không
nên can dự, rốt cuộc một năm chỉ gặp mặt có một vài lần, càng tránh xa
mấy cái tranh cãi càng tốt.
Bữa trưa, mọi người tụ tập hết tại Chu gia ăn cơm. Riêng gia đình Lâm Thanh Hoà ở nhà mình ăn nên chưa biết tin chị hai Chu mang thai.
Mồng 3 Tết, cả nhà cô lại nô nức kéo nhau lên huyện thành du xuân.
9 giờ sáng lên tới huyện thành, đi dạo chơi xung quanh ngắm cảnh thăm thú đó đây.
Lâm Thanh Hoà định bụng ghé bệnh viện một chuyến nhưng Chu Thanh Bách chặn lại hỏi cô muốn vào đó làm gì. Thấy anh lo lắng quá mức, cô đành
trả lời qua loa là mình không sao, tuy nhiên anh nào buông tha cứ gặng
hỏi riết cuối cùng cô đành thú thật là muốn mua ba con sói.
Mặt Chu Thanh Bách đen xì cực kỳ doạ người.
Lâm Thanh Hoà cười haha: “Ngày Tết ngày nhất anh trưng bộ mặt này cho ai coi, ra ngoài chơi phải vui vẻ hào hứng lên chứ.”
Chu Thanh Bách thu liễm cảm xúc nhưng vẫn nghiêm túc răn dạy cô một
trận, nói Tết nhất ai lại vào bênh viện, xui xẻo, không cho đi.
Cả gia đình dắt nhau đi dạo thương trường, rồi đi chụp ảnh. Bởi vì có chút giận dỗi chuyện kia nên lúc chụp ảnh mặt mũi ông tướng Thanh Bách
cực kỳ vô cảm, Lâm Thanh Hoà dỗ dành thế nào cũng không chịu hợp tác.
Mấy thằng nhóc Đại Oa thì sướng muốn chết, làm đủ dáng đủ kiểu, hận
không thể chụp thêm vài tấm nữa để trình diễn mấy kiểu dáng hiểm hóc mới vừa nghĩ ra.
Xem đồng hồ, nãy giờ chơi khá lâu rồi, Lâm Thanh Hoà xách theo một làn táo đi thăm Chu Hiểu Mai.
Chu Hiểu Mai vui mừng chào đón anh trai, chị dâu cùng các cháu. Bởi
vì đang mang thai, bản năng làm mẹ trỗi dậy nên thấy ba thằng cháu trai
khoẻ mạnh kháu khỉnh, Hiểu Mai cưng nựng mãi không buông tay.
Thần sắc Chu Hiểu Mai rất tốt, liên tục nói với chị dâu tư rằng mình chờ mong đứa bé này nhiều như thế nào.
Lâm Thanh Hoà: “Em với dượng đều có ngoại hình ưa nhìn, đứa bé chắc chắn sẽ xinh xắn lắm cho xem.”
Sau đó cô dặn dò thêm: “Từ giờ chịu khó ăn thêm táo, biết không?
Không cần ăn quá nhiều, một ngày từ một tới hai trái là được. Ăn nhiều
đậu nành, hạt mè, đậu phộng cũng rất tốt. Hôm qua dượng út về chúc Tết,
mẹ cho rất nhiều đậu nành, em mua miếng thịt heo hay xương sườn, xương
ống gì đó về hầm chung, ăn rất tốt cho thai nhi.”
Chu Hiểu Mai ngượng ngùng nói: “Toàn là anh ấy nấu cho em ăn.”
Lâm Thanh Hoà cười: “Cô thấy chị phán như thần chưa? Chị đã nói người này chắc chắn thương em, chiều chuộng em, trong mắt chỉ có duy nhất một mình em thôi.”
Chu Hiểu Mai mím môi cười bẽn lẽn, gương mặt bừng lên nét hạnh phúc tròn đầy.
Lâm Thanh Hoà hỏi: “Nhưng mà mấy tháng nữa bụng to liệu công việc có bị ảnh hưởng gì không?”
Chu Hiểu Mai: “Đến mấy tháng cuối thai kỳ chắc em xin nghỉ nhưng đang lo sinh xong không có ai trông con. Em định gửi về quê nhờ mẹ trông
giúp.”
Lâm Thanh Hoà sửng sốt: “Nhờ mẹ? Nhưng công việc nhà nông bề bộn, chưa chắc mẹ đã rảnh cơ.”
Chu Hiểu Mai: “Em với Đại Lâm đã bàn bạc qua, nếu mẹ đồng ý thì mỗi
tháng chúng em gửi mẹ năm đồng coi như công trông cháu. Tính ra còn hơn
làm công việc đồng áng.”
“Ưhm, không tồi.” Đối với người nhà quê mà nói một tháng kiếm được năm đồng tiền là cơ hội rất tốt.
Công nhân trên huyện như Chu Hiểu Mai lương tháng cũng chỉ có mười mấy đồng kia kìa.
Chu Hiểu Mai: “Chị tư, tới lúc đó khi nào rảnh thì chị hỗ trợ nhìn cháu một chút giúp em nhé.”
Lâm Thanh Hoà ngây người một lúc rồi cười như mếu nói: “Chị không biết trông trẻ đâu.”
Chu Hiểu Mai trợn tròn mắt: “Mấy đứa Đại Oa béo tốt như thế kia cơ mà?”
Lâm Thanh Hoà giật giật khoé miệng: “Trời đất, cô quên thời điểm bọn
chúng còn bé rồi à? Nhìn thấy cái cục trắng hếu mềm như bông là da đầu
chị tê rần rần rồi, đâu có bế ẵm gì đâu, trực tiếp ném trên giường đất
thôi. Cũng may mấy anh em nó tự mình trưởng thành, chị chỉ biết nuôi ăn
thôi.”
Chu Hiểu Mai nghiêm túc nhỡ lại quãng thời gian ấy, quả thực bà chị
này dám làm như thế thật. Tại vì hiện tại chị tư thay đổi chăm chồng
chăm con tốt quá nên thiếu chút nữa Chu Hiểu Mai quên mất quá khứ sóng
gió của ba thằng nhóc Đại Oa.
Lâm Thanh Hoà: “Nhưng mà lớn hơn một chút thì chị giúp được. Thế cô tính mấy tháng thì mang con về gửi mẹ?”
Chu Hiểu Mai thở dài thườn thượt: “Em đã hỏi xưởng rồi, người ta nói thai sản nhiều nhất được nghỉ hai tháng.”
Lâm Thanh Hoà: “Dượng út nói gì?”
“Đại Lâm bảo em nghỉ hẳn ở nhà trông con nhưng em không muốn. Công
việc này là chị tư tốn biết bao tâm tư cùng tiền bạc mới giúp em giành
được, bao nhiêu người muốn còn không được kia kìa, lý gì em lại buông
tay?”
Lâm Thanh Hoà: “Một tháng cho mẹ năm đồng tiền để mẹ giữ cháu. Việc
này nghe chừng cũng ổn. Hơn nữa có bà ngoại trông là yên tâm nhất rồi.”
Cô đồng ý với Chu Hiểu Mai, không tán thành bỏ việc. Nhất là thời
buổi này, chen được một vị trí công nhân cực kỳ khó khăn. Vốn dĩ Chu
Hiểu Mai gả cho Tô Đại Lâm đã bị nói là trèo cao, nhờ có công ăn việc
làm đàng hoàng nên cậu mợ bên nhà chồng mới xem trọng đứa cháu dâu này
một phần. Bây giờ vì con cái mà hy sinh, tất nhiên đó là sự hy sinh cao
cả thiêng liêng của người mẹ nhưng về lâu về dài không ai để ý đến cái
này, cũng không ai tung hô cái này, mọi người sẽ xem đó là chuyện hiển
nhiên.
Lâm Thanh Hoà: “Thế thì em cứ cho con bú hai tháng đầu đi, sau hai
tháng đưa về cho mẹ. Với cả chị ba cũng đang mang thai, tính thời gian
thì có lẽ không cách biệt lâu lắm, về đó có thể cho hai em bé bú chung.”
“Chị ba mang thai?” Hôm nay Chu Hiểu Mai mới hay tin, hai mắt sáng lấp lánh hỏi.
“Ừ, cho nên chị mới nói kế hoạch của hai đứa không tồi. Nhưng mà lúc
chị ba ở cữ, hai vợ chồng cô nên gửi về nhiều thịt với trứng cho chị ấy
bồi dưỡng, như thế mới đảm bảo đủ sữa nuôi hai đứa trẻ.”
Thời này phụ nữ làm gì có gì ăn ngon, tới ăn no có khi còn là mơ ước
chứ ở đấy mà nói chuyện nuôi hai đứa cùng lúc. Thế nhưng nếu Chu Hiểu
Mai chịu gửi về nhiều đồ ngon, chắc chắn chị ba Chu sẽ nguyện ý giúp đỡ.
“Được, được chứ. Em sẽ làm như chị bảo.” Chu Hiểu Mai mừng như vớ
được vàng, thật là quá trùng hợp, quá may mắn, bớt được bao nhiêu việc
phải lo.
Trưa nay cả nhà Thanh Hoà ở lại đây ăn cơm. Tô Đại Lâm đích thân đứng bếp.
Hiện tại mọi việc lớn nhỏ trong nhà Tô Đại Lâm đều làm hết. Chu Hiểu
Mai chỉ cần ăn thêm mấy miếng là anh đã vui muốn chết rồi làm sao nỡ để
bà xã đụng tay làm bất cứ việc gì.
Ăn xong, vợ chồng Chu Thanh Bách đứng dậy, nói là phải dẫn bọn nhỏ tới rạp phim xem phim điện ảnh.
Chu Hiểu Mai hâm mộ ra mặt.
Lâm Thanh Hoà cười: “Hâm mộ cái gì mà hâm mộ. Đợi đầu xuân tuyết tan, hai vợ chồng thiếu gì cơ hội đi xem. Đâu giống nhà anh chị, muốn xem
phim phải đi một chuyến thật xa.”
Nói xong, cả nhà vẫy vẫy tay tạm biệt.
Chu Hiểu Mai chờ không được lập tức báo tin vui cho Tô Đại Lâm: “Vừa
nãy em với chị tư nói chuyện, chị tư cũng cảm thấy ý định gửi con về nhờ mẹ trông không tồi. Hơn nữa chị ba cũng đang mang thai, không cách em
bao lâu.”
Chu Hiểu Mai xua tay: “Không cần đưa tiền, đưa về nhiều thịt heo và trứng gà là được.”
Tô Đại Lâm: “Cá trích….trích…lợi sữa.”
Cái này là anh nghe mợ anh truyền đạt.
Cậu mợ bên kia không rảnh, đều phải đi làm với cả dù là họ hàng nhưng nhà nào lo việc nhà nấy, đâu có nghĩa vụ phải trông con cho anh. Cho
nên chỉ có thể trông cậy vào phía bên Chu gia.
Chu Hiểu Mai gật đầu: “Vâng, đến lúc chị ấy sinh, nhà mình sẽ gửi ít cá trích về.”
Vấn đề khó khăn nhất đã tìm thấy lối ra, hai vợ chồng thở phào nhẹ nhõm.
Rạp chiếu phim.
Một nhà năm người Lâm Thanh Hoà, Chu Thanh Bách, Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa mua vé rồi cùng tiến vào xem phim điện ảnh.