Ánh mắt của Tần Dịch nhìn Lý Thanh Lân càng thêm phức tạp.
Càng phức tạp hơn so với trước kia.
Trước kia có nhiều cảnh giác, là vì một kẻ lãnh huyết có thể giết
huynh, tự nhiên cũng có thể lợi dụng hắn sau đó liền diệt khẩu xong
việc, đối với chính khách như vậy, hắn một mực cảm thấy trong lòng có
gai, không cách nào quá thân cận cùng Lý Thanh Lân.
Nhưng nếu như Lý Thanh Lân nói thật lòng, Tần Dịch rõ ràng cảm thấy rất bội phục.
Một người giết ca ca mình, hắn rõ ràng cảm thấy bội phục... Điều này
làm cho Tần Dịch rất hoài nghi tam quan của mình có phải xảy ra nhầm lẫn gì hay không. Nếu như lại nghĩ đến tâm tình của Lý Thanh Quân sau khi
biết được chân tướng, vậy thì càng phức tạp.
Lý Thanh Lân chậm rãi nhấp rượu, ung dung nói.
- Ta biết Tần huynh từ sau khi gặp Dạ Linh đã có chút cảnh giác đối
với ta, ta cũng biết ngươi đang suy nghĩ gì, có lẽ sợ ta sau đó diệt
khẩu, thậm chí có khả năng sợ ta là kẻ mất trí, ngay cả đối với Thanh
Quân đều sẽ gây bất lợi... Nhưng Tần huynh quá lo rồi, nếu ta muốn diệt
khẩu, người thứ nhất muốn giết chính là Dạ Linh mà không phải ngươi,
không có Dạ Linh, cho dù ngươi tuyên dương khắp nơi cũng không có ai
tin. Huống chi, cho dù có người tin, cũng không có ý nghĩa. Ngay cả Đông Hoa Tử lên triều dùng các loại công kích đối với ta đều không có kết
quả, huống chi ngươi?
Tần Dịch nói.
- Người địa vị cao diệt khẩu, cần gì phải cân nhắc nhiều như vậy? Có ít người chẳng qua lúc làm bí sự trong núi vô tình gặp được thiếu niên, liền không nói hai lời làm thịt.
"Ồ?"
Thần sắc Lý Thanh Lân có chút ngạc nhiên.
- Đây chẳng lẽ... Chính là chỗ oán khí của Tần huynh đối với Đông Hoa Tử? Người của hắn giết bằng hữu của ngươi?
- Xem như thế đi.
"PHỐC... Ha ha ha..."
Lý Thanh Lân phun ra một ngụm rượu, cười ha hả.
- Đây chính là hậu quả của việc không cân nhắc nhiều, không duyên cớ gây thù hằn, chỉ sợ hắn cũng không biết chỗ nào chọc đến đấy. Thú vị,
thú vị.
Cười một hồi, lại nói.
- Đây chính là ví dụ sống sờ sờ, sau lưng Tần Dịch ngươi cũng chưa
chắc không người, ta cũng sẽ không duyên không cớ đi chọc phần nước đục
này.
Tần Dịch nhịn không được bật cười.
- Sở dĩ nói nhiều cùng Tần huynh như vậy cũng vì ta cho rằng người
hợp tác không nên nghi kỵ lẫn nhau, vậy chỉ có thể làm hỏng việc. Mục
tiêu của chúng ta giống nhau, hy vọng chân thành hợp tác. Cho nên...
Ánh mắt Lý Thanh Lân sáng rực mà nhìn hắn.
- Hôm nay Tần huynh có thể mở lòng không?
Tần Dịch nâng chén tương kính.
- Cớ gì nói ra lời ấy? Ta và ngươi chẳng phải sớm đã là bằng hữu.
Lý Thanh Lân nâng chén cụng một cái, cười nói.
- Đúng vậy, đã sớm là bằng hữu.
Hai người cạn chén, Lý Thanh Lân thở dài một hơi, cả người nhìn qua nhẹ nhõm hơn vài phần.
- Theo ta nhiều năm quan sát tìm hiểu, Đông Hoa Tử có chút tương tự
cùng Xa Trì tam tiên trong câu chuyện của ngươi, hắn khẳng định không có truyền thừa chính thống gì, bất quá Dã Hồ Thiền (loại Thiền chỉ tốt ở
bề ngoài) mà thôi. Tựa như đan dược kia rõ ràng không ổn, vậy cũng chỉ
có hai loại khả năng, hoặc hắn cố ý hại phụ vương ta, hoặc chính bản
thân hắn cũng không hiểu, luyện sai rồi. Ví dụ tương tự còn có rất
nhiều, ta có khuynh hướng hắn thật sự không hiểu nhiều.
Tần Dịch vuốt cằm nói.
- Ta hôm nay đối mặt Đông Hoa Tử, cũng cảm thấy hắn không hiểu tu
hành như ta tưởng tượng, hắn giống một chính khách hơn giống một người tu hành. Ngay cả giải quẻ thuật sĩ giang hồ đều nên chơi lô hỏa thuần
thanh, hắn giống như cũng không quá thông. Bởi vì người thật sự có tự
tin, hơn phân nửa sẽ thẳng khí bừng bừng bác bỏ ý kiến về quẻ với ta, mà không phải chơi thuật chính khách.
Lý Thanh Lân cười nói.
- Từ khi biết Tần huynh, ta một mực cảm thấy ngươi học hiển nhiên có
hệ thống có truyền thừa, còn hơn Đông Hoa Tử. Chỉ cần có thể để cho phụ
vương tin ngươi, Đông Hoa Tử sẽ không còn chỗ dựa.
Đây chính là nguyên nhân Lý Thanh Lân đặc biệt coi trọng Tần Dịch,
Tần Dịch trong lòng khẽ than, hảo cảm đối với Lý Thanh Lân lại thêm vài
phần. Bởi vì Lý Thanh Lân muốn đối phó Đông Hoa Tử, vốn còn có một cái
biện pháp khác, không cần vòng vèo như vậy.
Đó chính là trực tiếp soán vị.
Quân đội đều trong tay Lý Thanh Lân, hắn hoàn toàn có thể làm chuyện
Lý Thế Dân từng làm, ép phụ vương thoái vị đi tu đạo. Chỉ cần ngồi lên
vương vị, muốn đuổi đi một quốc sư còn không phải chỉ cần một câu?
Nhưng hắn không có lựa chọn con đường này, mà đi mời phương sĩ, ý định tranh đoạt tín nhiệm của phụ vương cùng Đông Hoa Tử.
Tần Dịch thở dài.
- Sáng mai gặp phụ vương của ngươi, ta sẽ tận lực thử xem.
Lý Thanh Lân trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nói.
- Lần này Mang Chiến đến Nam Ly chỉ sợ có chút quan hệ với Đông Hoa
Tử, ta hiện tại thậm chí hoài nghi Đông Hoa Tử vốn là nội ứng của Tây
Hoang phái tới giở trò quỷ. Cho nên Tần huynh, bất luận ngươi có ý gì
với Thanh Quân hay không, ở trước mặt phụ vương ta, xin hãy khẳng định
khăng khăng, không nên buông tha.
- Tâm ý của ta?
Tần Dịch có chút lúng túng muốn uống rượu che giấu, nhưng nhìn ánh mắt của Lý Thanh Lân, rốt cuộc cắn răng một cái, nói thẳng.
- Chuyện này không cần ngươi nói, ta sẽ để cho Mang Chiến chết càng xa càng tốt.
Lý Thanh Lân vỗ tay cười to.
- Cho nên ta và ngươi hợp tác vốn là ông trời tác hợp.
Truyện-được-thực-hiện-bởi-HámThiênTàThần
... ...
Trở lại viện của mình, Tần Dịch không hề buồn ngủ, tựa vào bệ cửa sổ ngắm trăng.
Hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, trận chiến mở màn với Đông Hoa
Tử, quan hệ với Lý Thanh Quân đã có biến hóa, càng triệt để nói rõ cùng
Lý Thanh Lân, từng chuyện từng xẹt qua trong lòng, nhắm mắt lại đều là
khuôn mặt của những người này quanh.
- Bổng Bổng, ngươi thấy thế nào?
Hắn đột nhiên hỏi.
Lưu Tô ung dung nói.
- Lý Thanh Lân rất thú vị, linh hồn thú vị như vậy đều là ngàn dặm
mới tìm được một trong hai giới Tiên, Phàm, đáng tiếc không hợp đạo của
ta, không thể cùng nhau mưu đồ.
- Cái khác thì sao?
- Lý Thanh Quân rất đáng yêu.
"..."
- Về phần hạng người tầm thường khác...
Lưu Tô cười nhạo một tiếng.
- Mang Chiến chỉ là tập võ, còn không bằng Lý Thanh Lân. Chút tu hành kia của Đông Hoa Tử ta liếc cái đã biết hết, bất quá chỉ là Phượng Sơ
tầng bảy, giống như con kiến. Nâng hai kẻ này thành đối thủ lớn, quả
thật sỉ nhục của ta. Nếu như ngươi thật sự cùng ta tu tiên, có một vạn
loại biện pháp có thể khiến cho bọn hắn trọn đời không được siêu sinh.
Phượng Sơ tầng bảy.
Mấy ngày nay học bổ túc cấp tốc tri thức đạo pháp, Tần Dịch có chỗ
hiểu rõ đối với những cảnh giới này. Tu tâm tu thân, phân năm thời,
bảy hậu, hậu đầu sẽ bệnh cũ đều tiêu, thân nhẹ tâm sướng, tứ đại thích
nhiên, sáu tình trầm tịch là thành Phượng Sơ.
Nói trắng ra chính là Luyện Khí Kỳ... Bản thân Tần Dịch càng muốn
xưng hô như vậy, theo thói quen thôi. Mà Lưu Tô cũng chưa bao giờ đi
kiên trì tên cảnh giới, trong mắt nó, xưng hô như thế nào cũng không có ý nghĩa, ngươi thích gọi thế nào thì gọi thế đó, ngươi muốn gọi Kẻ Đần
Cảnh cũng không sao cả.
Luyện Khí tầng bảy, đối với phàm nhân có lẽ thật sự xem như thần
tiên, nhưng đối với Lưu Tô, chính là sơ học giả chân chính, một tay mơ
vừa mới sờ đến cánh cửa tu hành, huống chi vẫn chỉ là đi dã lộ. Nếu như
dứt bỏ một ít thuật pháp thường nhân khó có thể lý giải, sức chiến đấu
đơn thuần thật sự nhất định có thể đánh thắng được Tiên Thiên Võ Giả
kinh nghiệm phong phú như Lý Thanh Lân.
Thật ra Đông Hoa Tử còn đánh không lại Dạ Linh... Nếu như Dạ Linh có thể không bị khắc chế.
Cho nên, nếu quả thật có thể đuổi Đông Hoa Tử xuống đài, hắn ngay cả chạy thoát thân cũng khó.
- Ngươi đừng quá coi thường Đông Hoa Tử.
Tần Dịch cẩn thận nói.
- Bên cạnh hắn có Minh Hà, có trời mới biết hai người có quan hệ như thế nào.
- Minh Hà a... Cái này quả thật có chút phiền toái.
Lưu Tô nói.
- Nếu như Minh Hà thật sự đứng về phía Đông Hoa Tử, ngươi cùng Lý
Thanh Lân đều tắm rửa đi ngủ thôi, đừng nói ông trời tác hợp gì đó, cùng nhau làm vong mệnh uyên ương còn không sai biệt lắm.
Tần Dịch tự động không để ý đến lời chế nhạo của nó, hỏi.
- Ngươi nói quẻ bói kia của nàng đến cùng có ý gì? Có thể giải kỹ càng một chút không?
- Không thể.
"A?"
Lưu Tô thở dài.
- Ngươi thật sự cho rằng ta không gì không biết? Đạo bói toán, ta
chưa từng học qua. Ta dạy cho ngươi những thứ này chẳng qua chỉ là
thường thức mà thôi, đạo bói toán chân chính bác đại tinh thâm, đâu thể
nói giải liền giải? Cho dù bản thân Minh Hà tính ra quẻ này cũng không
nhất định thật sự xem hiểu quẻ chính nàng tính ra.
- Chính mình cũng xem không hiểu?
- Đương nhiên, nếu không vì sao ta năm đó không học?
Lưu Tô khinh bỉ.
- Kẻ vô tri tự cho là tính hết Thiên Đạo, nhưng mà Thiên Đạo vô
thường, ai có thể biết hết? Kết quả là mê người lầm mình, đều là trò
cười. Quẻ bói kia, ngươi không bằng quên đi, miễn cho tự tìm phiền não.
Ngươi một bên nói bác đại tinh thâm, một bên nói là trò cười... Ta
xem ngươi là vì học không được... Tần Dịch nói thầm trong lòng, lại
ngược lại cảm thấy Lưu Tô gần thêm vài phần.