Thẩm An Kỳ vốn dĩ đang ngồi học bài, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa phòng mình.
Đứng bên ngoài là Hắc Ly. Bộ dáng cô vẫn cao ngạo bất kham như mọi
khi. Kì thật, chỉ duy nhất với Triệu Bích Lệ và Lâm Nhã An là Hắc Ly có
thể tỏ ra lễ phép ngoan ngoãn. Còn đối với mọi người, kể cả Vu Kính
Trung, cô rất lạnh nhạt.
"Tôi vào được chứ?" Hắc Ly đưa ánh mắt không cảm xúc nhìn Thẩm An Kỳ. Khuôn mặt xinh đẹp chẳng hề có lấy một biểu cảm.
Thẩm An Kỳ ngây ra chốc lát, rồi nhanh chóng mở cửa rộng hơn mời Hắc Ly: "Được ạ. Chị mau vào đi."
Vừa ngồi xuống mép giường, Hắc Ly đã giương mắt đánh giá căn phòng
này một lượt. Phong cách của mỗi người đều khác nhau. Không giống Thẩm
An Tình xa hoa lộng lẫy, hay như cô luôn trung thành hai gam màu trắng
đen đối lập, Thẩm An Kỳ đơn giản đến kì lạ. Từ cách ăn mặc cho đến cách
bài bố không gian riêng của mình.
Những thứ như rèm cửa, chăn gối đều không nhiều hoạ tiết hoặc quá sặc sỡ. Một số vật dụng nhỏ bé xinh xinh nhìn rất bắt mắt. Lại thêm mấy
chậu cây cảnh ở trên giá sách. Nếu nhận xét, chẳng ai nhìn ra đây là
phòng của một tiểu thư danh giá.
"Cô chăm chỉ quá nhỉ!" Sau khi quan sát mọi thứ, Hắc Ly lại tập trung về phía Thẩm An Kỳ. Một câu nói bâng quơ thốt lên từ miệng cô. Nhưng
vào tai Thẩm An Kỳ lại tựa như có sức nặng cả ngàn cân.
Bởi vì Hắc Ly tính tình nóng lạnh thất thường, cho nên lời nói của cô đôi khi cũng khó hiểu như chính bản thân vậy.
Thẩm An Kỳ thật sự không hiểu Hắc Ly là đang khen ngợi hay mỉa mai cô ấy. Khẽ gượng cười, cô ấy đáp: "Em dù sao cũng không tài giỏi như chị.
Hơn nữa cả suy nghĩ lẫn tác phong đều chậm chạp. Nên chỉ có thể cần cù
bù thông minh. Chăm chỉ học tập may ra mới có thể bằng được một phần của chị An Nhiên."
Kì thật cũng không quá lạ nếu Thẩm An Kỳ so sánh bản thân với Hắc Ly. Bốn chị em bọn họ bao gồm cả Thẩm An Tình và Thẩm An Vỹ, xuất sắc nhất
chính là Hắc Ly, vừa xinh đẹp vừa học giỏi. Thẩm An Tình dung mạo khả ái động lòng người. Thẩm An Vỹ là con trai độc tôn. Cả ba người đều có
điểm hài lòng Vu Kính Trung.
Chỉ duy có Thẩm An Kỳ nhan sắc bình bình, không thông minh, học cũng
không giỏi. Lại nhút nhát. Tóm lại chẳng có ưu điểm gì nổi bật. Cho nên
cô ấy vốn không được Vu Kính Trung quá để tâm. Thêm nữa, giữa hai đứa
con gái An Kỳ và An Tình, chênh lệch quá rõ ràng, thành thử Thẩm Chi
Lăng yêu chiều Thẩm An Tình, cay nghiệt Thẩm An Kỳ. Do đó, Thẩm An Kỳ
vẫn luôn nỗ lực hết mình, mong mỏi có thể được thừa nhận.
Hắc Ly đứng dậy, đi đến bên cạnh Thẩm An Kỳ, cười như không cười nói
với cô ấy: "Ba mẹ cùng em trai em gái đi Bali nghỉ dưỡng. Bản thân lại
phải ở nhà một mình. Cảm thấy tư vị ra rìa này thế nào?"
Câu hỏi của cô quá mức thẳng thắn, nếu không muốn nói là thiếu tinh
tế. Rõ ràng Hắc Ly hiểu được, Thẩm An Kỳ không được lòng cả Vu Kính
Trung và Thẩm Chi Lăng. Nhưng biết làm sao được, Thẩm An Kỳ dù gì vẫn là con gái Thẩm Chi Lăng. Đâm bị thóc, chọc bị gạo mẹ con nhà đó sớm đã
tập thành thói quen với cô.
Thẩm An Kỳ cúi gằm mặt không trả lời, bặm môi. Hai tay túm chặt gấu
váy. Bộ dáng cam chịu có chút đáng thương. Nhìn cô ấy như vậy, Hắc Ly dù sao cũng không nỡ bắt ép cô ấy mở miệng, thở dài một tiếng: "Học nhanh
lên. Rồi tôi dẫn cô đi dạo phố."
Lời nói ngoài dự liệu của Hắc Ly khiến Thẩm An Kỳ trong chốc lát từ
tủi thân trở thành kinh ngạc. Cô ấy ngẩng đầu nhìn Hắc Ly, vẻ mặt dường
như không tin nổi.
Tất nhiên bị nhìn chằm chằm vốn dĩ không ai thích, Hắc Ly khẽ ho, bực bội quát một tiếng: "Nếu không phải Sương Tinh và Nhã Điềm hôm nay có
việc không thể đi cùng thì tôi cũng lười quan tâm cô. Mau làm bài đi.
Phải về trước giờ cơm đó."
Nói rồi, cô vội vã quay trở lại giường ngồi.
Thẩm An Kỳ tuy là bị ăn mắng nhưng vẫn tủm tỉm cười. Phải rồi, ba mẹ
không để tâm, bà nội không thừa nhận, cũng không có bạn bè. Cô ấy như bị tách biệt hoàn toàn với mọi người. Chẳng một ai quan tâm cô ấy nghĩ gì, muốn gì hay rủ cô ấy đi đâu chơi. Cuối cùng, người đầu tiên chủ động
nói chuyện với cô ấy lại là người chị cả cùng cha khác mẹ vẫn luôn có ác cảm với mẹ con cô ấy.
Thực ra, không giống Thẩm Chi Lăng và Thẩm An Tình cực kì căm ghét
Hắc Ly, Thẩm An Kỳ càng thêm yêu quý người chị gái này. Bởi vì, chị ấy
là người đầu tiên để ý đến An Kỳ. Dù rằng thái độ vẫn có nhiều phần lạnh nhạt và ghét bỏ.
Có lẽ, nếu như cố gắng một chút nữa, liệu chị An Nhiên sẽ tha thứ cho An Kỳ chăng? Nếu không giống như mẹ và An Tình, có phải An Kỳ sẽ có
người bạn đầu tiên không?