Một giờ ba mươi phút chiều, tại căn biệt thự sang trọng.
Ngô Bách Tuế ngồi lẳng lặng trên chiếc sofa ở phòng khách, Lý Xương Thịnh cung kính đứng trước mặt anh.
"Nói đi, điều tra có kết quả gì rồi?" Một lát sau, Ngô Bách Tuế thản nhiên lên tiếng.
Lý Xương Thịnh thành thật báo cáo: "Theo tôi điều tra, ba năm trước,
ông Hạ Quang Diệu luôn phải nằm liệt giường vì bệnh nặng, căn bản không
hề rời khỏi thành phố Tây Nguyên. Hơn nữa, bây giờ tất cả các nhà giàu
có ở Yến Kinh hầu như đều cho rằng cậu đã chết. Chuyện cậu được cứu hoàn toàn thần không biết quỷ không hay. Nhà họ Hạ là một gia tộc hạng hai ở thành phố Tây Nguyên, Hạ Quang Diệu căn bản không có năng lực để làm
chuyện thay xà đổi cột, âm thầm cứu cậu về đây."
Câu nói này của Lý Xương Thịnh có nói ra hay không cũng vậy, Ngô Bách Tuế không vui nói: "Ông đừng nói với tôi là cả ngày ông không tra ra
được chuyện gì đấy?"
Lý Xương Thịnh lập tức đáp: "Không, còn có manh mối, tôi đã điều tra
cuộc đời của Hạ Quang Diệu, phát hiện khi còn trẻ, ông ta từng tòng quân ở Yến Kinh, hơn nữa còn ở đó rất lâu. Nên tôi nghĩ có khi nào là kẻ thù nào đó của Hạ Quang Diệu ở Yến Kinh đã cứu cậu, đồng thời tạo thân phận dân cư cho cậu ở thành phố Tây Nguyên, sắp xếp ở nhà họ Hạ hay không."
Hạ Quang Diệu đã từng làm lính ở Yến Kinh?
Nghe thấy câu này, mạch suy nghĩ của Ngô Bách Tuế đã dần bắt đầu rõ ràng.
Anh trầm ngâm một lúc, sau đó chậm rãi lên tiếng, kín đáo nói: "Nếu
tôi đoán không nhầm, người cứu tôi có lẽ là vị đó của nhà họ Ngô."
Lý Xương Thịnh nhìn Ngô Bách Tuế, thầm thấy sục sôi. Theo ông ấy
thấy, người có thể cứu sống Ngô Bách Tuế đã bị trúng độc, còn che mắt
được tất cả mọi người, giấu Ngô Bách Tuế ở thành phố Tây Nguyên chắc
chắn không đơn giản. Lý Xương Thịnh không kìm chế được tính hiếu kỳ đang dâng trào, ông ấy hỏi: "Là ai?"
Ngô Bách Tuế trừng mắt nhìn ông ấy, lạnh giọng nói: "Có nhiều chuyện ông biết sẽ không có lợi."
Lý Xương Thịnh vội cúi đầu nói: "Vâng!"
Vẻ mặt của Ngô Bách Tuế dần trở nên u ám, dù anh đã đoán ra người cứu mình là ai, nhưng tại sao người này lại cứu anh, ngoài ra một thằng con riêng như Ngô Thiên đã mượn dao giết người như thế nào, sao có thể đẩy
ngã được người có quyền hành lớn như bố anh để lên làm chủ nhà họ Ngô.
Tất cả những chuyện này, Ngô Bách Tuế tạm thời vẫn chưa rõ.
Ngô Thiên có dã tâm, điều này Ngô Bách Tuế đã biết từ lâu. Nhưng anh
không biết Ngô Thiên lại có khả năng cải mệnh nghịch thiên này.
Tên này che giấu quá kỹ!
Thấy Ngô Bách Tuế luôn trầm mặc không nói gì, Lý Xương Thịnh không
nhịn được hỏi: "Tam thiếu gia, cậu còn chuyện gì muốn tôi đi điều tra
nữa không?"
Ngô Bách Tuế lập tức đáp: "Không."
Tiếp theo là chuyện trong nội bộ của nhà họ Ngô, dù Lý Xương Thịnh là phú ông của tỉnh Giang Đông, nhưng ông ấy chưa có năng lực động chạm
đến nội bộ của nhà họ Ngô.
Lý Xương Thịnh gật đầu, sau đó ông ấy rút một chiếc thẻ ngân hàng màu đen từ trong túi ra. Đây chính là chiếc thẻ đen cao cấp của ngân hàng
Giang Đông, loại thẻ này là biểu tượng cho thân phận cao quý, bên trong
có không dưới một trăm triệu.
Lý Xương Thịnh cầm chiếc thẻ bằng hai tay đưa cho Ngô Bách Tuế, nói:
"Đây là chiếc thẻ mà hôm qua cậu bảo tôi làm, xong rồi đây."
Ngô Bách Tuế ngậm thìa vàng từ nhỏ, từ bé đã chẳng bao giờ thiếu
tiền. Từ trước đến nay, anh đều không phải bận tâm đến chuyện tiền bạc.
Trong mắt anh, đó chỉ là những con số mờ mịt hư vô.
Nhưng bây giờ, mất ba năm khôi phục trí nhớ ở thành phố Tây Nguyên,
Ngô Bách Tuế mới phát hiện thì ra tiền cũng có tác dụng, nó có thể thay
đổi rất nhiều chuyện.
Ví dụ như nó có thể giúp Hạ Mạt Hàn.
Ngô Bách Tuế giơ tay nhận lấy chiếc thẻ, sau đó bỏ vào túi.
"Đây là điện thoại tôi chuẩn bị cho cậu, tôi đã lưu số của mình vào
máy rồi. Sau này, nếu tam thiếu gia có việc gì, có thể gọi thẳng cho
tôi." Lý Xương Thịnh đưa chiếc thẻ cho Ngô Bách Tuế xong, lại lấy một
chiếc điện thoại ra, cung kính đưa cho anh.
Đây là một chiếc điện thoại quý giá phiên bản giới hạn trên toàn cầu, có giá trị hơn một triệu. Nhưng nhìn từ bên ngoài thì nó chẳng khác gì
những chiếc điện thoại thông minh cổ xưa, vô cùng mộc mạc.
Ngô Bách Tuế cầm lấy chiếc điện thoại, xem giờ, ngay sau đó, anh đứng bật dậy nói: "Tôi phải đi rồi."
Lý Xương Thịnh lập tức nói: "Tôi tiễn cậu!"
Ngô Bách Tuế từ chối: "Không cần!"
Dứt lời, anh bước nhanh rời đi.
Ra khỏi căn biệt thự, Ngô Bách Tuế đi thẳng tới ngân hàng Giang Đông.
Ngân hàng Giang Đông là ngân hàng bản địa của tỉnh Giang Đông, nhưng
tốc độ phát triển của ngân hàng này rất nhanh, đến bây giờ, nó đã mở chi nhánh khắp cả nước, nguồn vốn rất hùng hậu.
Bước vào ngân hàng là có thể nhìn thấy rất nhiều người đang xếp hàng chờ giải quyết công việc ở sảnh.
Ngô Bách Tuế không gia nhập vào hàng ngũ ấy, anh vừa đến đã đi thẳng tới phòng tiếp đón khách hàng VIP.
Đi tới cửa phòng tiếp đón, Ngô Bách Tuế đẩy cửa đi vào.
"Có việc gì thì ra ngoài sảnh xếp hàng, ở đây chỉ có khách hàng VIP
mới được vào." Quản lý khách hàng VIP đan ngồi trên ghế làm việc tên là
Tạ Tinh ngước mắt lên liếc nhìn Ngô Bách Tuế, sau đó lạnh lùng nói.
Ngô Bách Tuế lẳng lặng đi tới cạnh bàn làm việc, ném chiếc thẻ lên bàn, lạnh giọng nói: "Rút một triệu."
Chiếc thẻ đen cao quý bậc nhất lập tức lọt vào mắt của Tạ Tinh, cô ta kinh ngạc.
Tạ Tinh tốt nghiệp một trường đại học danh giá, năng lực nghiệp vụ
rất tốt, nên tốt nghiệp chưa được bao lâu, cô ta đã từ một nhân viên
nghiệp vụ bình thường của ngân hàng thăng chức lên vị trị hiện tại.
Cô ta đã gặp rất nhiều người giàu có, thể loại nào cũng có, nhưng
giống như Ngô Bách Tuế thì chỉ đếm trên đầu ngón tay. Một người thanh
niên mặc bộ đồ cũ xì xấu xí, thế mà lại ném thẳng một chiếc thẻ đen cao
quý bậc nhất của ngân hàng ra.
Phải biết rằng, chiếc thẻ này có số lượng rất ít ở cả thành phố Tây Nguyên này.
Tạ Tinh cả kinh mấy vài giây, sau đó lập tức đổi sang vẻ mặt tươi cười, nói với Ngô Bách Tuế: "Vâng thưa anh!"
Tạ Tinh làm việc rất nhanh nhẹn, không bao lâu sau, cô ta đã chuẩn bị xong một triệu cho Ngô Bách Tuế. Sau đó, cô ta có vẻ áy náy nói với
anh: "Thưa anh, thật ngại quá, vali mật mã đựng tiền của ngân hàng chúng tôi đã hết. Bây giờ, tôi đã bảo người đi mua rồi, phiền anh chờ một lát ạ."
Ngô Bách Tuế không muốn lãng phí thời gian, lập tức nói: "Không cần chờ, bỏ tạm vào cái túi nào cho tôi cũng được."
Tạ Tinh gật đầu đáp: "Vâng!"
Chẳng mấy sau, Tạ Tinh đã lấy một chiếc túi ni lông màu đen, gói một triệu tiền mặt vào đó.
Tạ Tinh cung kính tiễn Ngô Bách Tuế, anh rời khỏi ngân hàng, vừa đi
ra cửa, Tạ Tinh đã nhanh nhẹn đưa danh thiếp của mình cho anh, đồng thời dịu dàng nói: "Thưa anh, đây là danh thiếp của tôi! Sau này, anh cần
làm gì, có thể gọi thẳng cho tôi, tôi sẽ đến tận nơi giải quyết cho
anh!"
Tạ Tinh trông khá xinh xắn, trên người cô ta còn mang một vẻ hấp dẫn
nữ tính của nghề nghiệp. Nhưng từ đầu đến cuối, Ngô Bách Tuế không hề
liếc nhìn cô ta đến một lần. Danh thiếp của cô ta, anh cũng không nhận
mà bước nhanh rời đi.
Sau khi xuống xe, anh xách chiếc túi ni lông bước nhanh vào nhà.
"Đây không phải là ông anh rể ngốc nghếch của tôi hay sao?" Hạ Tử Nhiên bất ngờ nhảy ra, chắn trước mặt Ngô Bách Tuế.
Hạ Tử Nhiên và Hạ Mạt Hàn ở cùng một khu dân cư, nhưng để tiện cho
công việc, cô ta tạm thời sống ở đây, còn người nhà thì vẫn ở căn biệt
thự khác.
Bàn về nhan sắc và vóc dáng, Hạ Tử Nhiên đều được xếp vào hàng cực
phẩm. Ngoài ra, cô ta còn có tài lẻ, từ nhỏ đã học vẽ tranh, nên bây giờ cũng được coi là một họa sĩ xinh đẹp có chút danh tiếng ở thành phố Tây Nguyên.
Là cô ba của nhà họ Hạ nên Hạ Tử Nhiên cũng có danh tiếng không nhỏ ở bên ngoài. Nhưng ai quen Hạ Tử Nhiên đều biết rằng, đây chính là một cô gái hám của. Cô ta kết giao bạn bè đều lấy tiền ra làm tiêu chuẩn, ai
không có tiền thì không đủ tư cách làm bạn với cô ta. Như chàng ngốc Ngô Bách Tuế vừa không có tiền, vừa không tài cán chính là loại người mà Hạ Tử Nhiên ghét nhất. Vì vậy, hễ gặp Ngô Bách Tuế, là cô ta luôn không
nhịn được xúc phạm anh vài câu.
Hạ Tử Nhiên không tránh, cô ta liếc nhìn chiếc túi ni lông màu đen
trong tay anh, cười chế nhạo nói: "Ê ông anh ngốc, lại nhặt rác về nhà
đấy à, không sợ bị đánh hay sao?"
Nói đến đây, Hạ Tử Nhiên như nhớ ra chuyện gì đó, lập tức lại nói:
"À, tôi nhớ rồi, anh sắp bị nhà họ Hạ tống cổ đi rồi đấy, sau này anh
cũng chỉ có thể dựa vào việc nhặt rác để kiếm sống thôi."
Dứt lời, Hạ Tử Nhiên hút vài hơi trà sữa trong tay, sau đó ném cốc
trà sữa trước mặt Ngô Bách Tuế, khí phách nói: "Bổn tiểu thư thưởng cho
đấy, không cần cảm ơn."
Ngô Bách Tuế liếc nhìn Hạ Tử Nhiên, sau đó lướt qua người cô ta, nhanh chóng bỏ đi.
Năm giờ chiều, Ngô Bách Tuế vừa về đến cửa nhà, cánh cửa đột nhiên bị mở từ bên trong ra, Hạ Mạt Hàn đang đứng ở cửa.
Lúc này, đôi mắt của Hạ Mạt Hàn đỏ hoe, cô nhìn Ngô Bách Tuế, nặng nề nói: "Chúng ta ly hôn đi!"