Thấy mẹ mình bị đánh ngã dưới đất, trái tim Hạ Mạt Hàn co rút, cô đỏ mắt kêu lên: “Mẹ!”
Nói rồi, cô bỏ hành lý trong tay xuống, bổ nhào tới bên cạnh Hoàng
Quý Lan, đỡ bà ta từ dưới đất dậy, sau đó cô lạc giọng gào lên với Lưu
Tam: “Anh dựa vào đâu mà đánh người hả?”
Hạ Mạt Hàn quá đau khổ, tại sao cô luôn gặp phải hạng người này,
người thân cũng đều độc ác nhẫn tâm, không chút lưu tình. Nhân cơ hội cô bị nhà họ Hạ đuổi, tên khốn Vương Thế Hào đã bắt cóc cô, thậm chí còn
suýt nữa làm nhục cô. Bây giờ lại có một tên côn đồ Lưu Tam cũng nhân
lúc cháy nhà hôi của, bắt nạt mẹ góa con côi. Thế giới này rốt cuộc làm
sao vậy?
Nghe thấy câu hỏi của Hạ Mạt Hàn, Lưu Tam lập tức cậy mạnh nói: “Tao
đánh người còn cần có lý do à? Tao đánh mụ ta đấy, mày làm gì được nào?”
Nghe xong, Hạ Mạt Hàn có cục tức nghẹn ở lồng ngực, không sao xua tan được, khiến cô hít thở khó khăn, đau khổ vô cùng. Cô rất rất muốn chống đối lại gã, nhưng cô có thể làm gì được đây? Gã này rõ ràng chính là
một tên lưu manh vô lý, rõ là gã đang định ức hiếp hai me con cô không
nơi nương tựa. Nếu cô và đối phương có xích mích, kết cục sẽ càng thảm
thương hơn. Dù có hận đến mấy, nhưng cô cũng chỉ có thể nhịn.
Đến Hoàng Quý Lan bây giờ cũng đã ỉu xìu, không dám chọc giận hay
tranh luận với Lưu Tam tiếp nữa. Dù bị đánh, bà ta cũng chỉ có thể nuốt
nỗi khổ vào bụng.
Thấy hai mẹ con Hạ Mạt Hàn không nói gì, Lưu Tam kéo lấy cánh tay của cô, tức giận nói với Hoàng Quý Lan: “Bà mà không trả tiền là tôi dẫn
người đi đấy.” Hôm nay, Lưu Tam không thể đi về tay không được. Nếu
Hoàng Quý Lan không có tiền trả, gã nhất định sẽ bắt Hạ Mạt Hàn đi. Theo gã thấy, với sắc đẹp của Hạ Mạt Hàn, kiểu gì cũng đáng giá một trăm
nghìn.
Thấy vậy, Hoàng Quý Lan không dám chậm trễ nữa, vội vàng tháo chiếc
đồng hồ trên cổ tay xuống, đưa cho Lưu Tam, đồng thời cực kỳ thành khẩn
nói: “Cậu xem chiếc đồng hồ này đi, lúc mua có giá hơn hai trăm nghìn
tệ. Tôi mới đeo có mấy lần thôi, vẫn còn mới lắm. Bây giờ ít nhất cũng
bán được hơn một trăm nghìn, tôi lấy nó gán nợ cho cậu được không?”
Hoàng Quý Lan yêu tiền như mạng sống, dù chiếc đồng hồ này là do tên
khốn Vương Thế Hào tặng, nhưng bà ta vẫn coi nó như vật báu, ngày nào
cũng đeo trên tay để khoe mẽ. Bà ta thật sự rất thích chiếc đồng hồ này, nhưng bây giờ con gái đang gặp nguy hiểm, dù có không nỡ đến mấy, bà ta cũng phải lấy ra để gán nợ.
Lưu Tam thả Hạ Mạt Hàn ra, cầm lấy chiếc đồng hồ của Hoàng Quý Lan
nhìn ngó. Gã cũng là một người sành hàng hiệu, vừa nhìn đã biết đây là
hàng thật. Vì thế, gã cất chiếc đồng hồ đi, rồi nói với Hoàng Quý Lan:
“Coi như bà biết điều!”
Dứt lời, gã dẫn người rời đi một cách nghênh ngang.
Trông thấy đám người đó đã đi xa, Hạ Mạt Hàn mới khẽ thở phào một
hơi, chỉ có điều cục tức nghẹn ở lồng ngực vẫn chưa xua tan đi được, cô
vẫn thấy rất khó chịu. Một lúc sau, cô mới lên tiếng, nói với Hoàng Quý
Lan: “Mẹ, sau này mẹ đừng bài bạc nữa được không?” Hoàng Quý Lan thuộc
kiểu người chơi mười ván thì thua chín. Mấy năm nay, Hạ Mạt Hàn luôn
vượt mức chi tiêu cũng là do chuyện này. Bây giờ, cô đã không còn tiền
cho mẹ mình thua bạc nữa, nên cố rất sợ sẽ lại xảy ra tai họa giống như
hôm nay.
“Mẹ biết rồi.” Hoàng Quý Lan đam mê bài bạc, bảo bà ta cai còn khó
hơn là chặt tay bà ta đi. Nhưng bà ta cũng biết, sau này mình đã không
còn tư cách để chơi nữa, cũng không thể thua được nữa.
Hạ Mạt Hàn nhìn gương mặt bị đánh sưng phù của Hoàng Quý Lan, trong
lòng lại đau nhói. Cô không truy cứu chuyện thua tiền nữa, chỉ nói nhẹ
nhàng: “Chúng ta đi thôi!”
Sau đó, hai người xách hành lý, kiếm tạn một khách sạn ở gần đó thuê mọt phòng đôi để ở.
Điều kiện của khách sạn rất bình thường, Hoàng Quý Lan vừa bước vào
đã thấy khó chịu, bà ta không nhịn được oán trách: “Chỗ này người ở được à? Bẩn chếất đi được, Tiểu Mạt, chúng ta đổi khách sạn khác được
không?”
Hạ Mạt Hàn uể oải đáp: “Bây giờ mẹ đừng kén chọn nữa, có chỗ để ở là được rồi.”
Dứt lời, Hạ Mạt Hàn nằm thẳng xuống giường.
Cả ngày nay cô chưa ăn gì, lại trải qua vài lần đầy đọa cả thể xác và linh hồn. Bây giờ, cô đã hoàn toàn kiệt sức, đồng thời thấy hoa mắt
chóng mặt, cô rất muốn nghỉ ngơi.
Vừa nằm xuống giường, cô đã nhắm mắt lại.
Nhưng, cô không sao ngủ nổi, chẳng nghỉ ngơi được.
“Tiểu Mạt, con có lạnh không? Sao người cứ run lên thế?” Thấy Hạ Mạt
Hàn nằm run rẩy trên giường, trong lòng Hoàng Quý Lan sốt sắng vô cùng,
bà ta sờ lên trán Hạ Mạt Hàn, quan tâm hỏi.
“Con sợ!.” Hạ Mạt Hàn khóc nức nở đáp.
Trái tim cô rất lạnh, rất hoảng loạn.
Từ xưa đến nay, cô luôn là một cô gái có nội tâm mạnh mẽ, nhưng mọi
chuyện của ngày hôm nay đã khiến pháo đài trong cô hoàn toàn sụp đổ.
Đứng càng cao thì ngã càng đau. Hôm nay, Hạ Mạt Hàn đã tin Ngô Bách
Tuế, cũng được anh đưa lên đỉnh cao nhất, để cô cảm nhận được cảm giác
mà một người phụ nữ hạnh phúc nhất cần có. Nhưng chính vì cậy, khi quay
về thực tại, cô mới ngã đến mức thịt nát xương tan thế này. Nỗi thất
vọng của cô với Ngô Bách Tuế đã đạt tới đỉnh điểm.
Sự tuyệt tình của người thân là cú đả kích nặng nề thứ hai mà Hạ Mạt
Hàn gặp phải. Khi cô đau lòng, người thân không truyền cho cô hơi ấm,
ngược lại xua đuổi cô một cách vô tình nhất, khiến cô mất đi chỗ dựa gia tộc, mất công việc, thậm chí mất luôn cả chốn dung thân.
Sau khi mất đi tất cả, cô lại bị Vương Thế Hào bắt cóc và ức hiếp, còn có đám du côn đến tận nơi đòi nợ nữa.
Hiện thực khủng khiếp này thật sự khiến Hạ Mạt Hàn vừa tuyệt vọng vừa sợ hãi.
Bây giờ, cô đang run lẩy bẩy như con chim sợ cành cong.
“Đừng sợ, có mẹ đây rồi, mẹ sẽ bảo vệ con.” Từ trước đến nay, Hoàng
Quý Lan luôn coi con gái là chỗ dựa cho mình. Nhưng bây giờ, bà ta biết
cô đã ngục ngã, nên bà ta phải an ủi cô.
Hạ Mạt Hàn không hề bớt sợ nhờ câu an ủi của Hoàng Quý Lan, vì cô
hiểu rất rõ, mẹ cô không thể bảo vệ cô được, cũng không thể chèo chống
ngôi nhà này được.
Cơ thể cô vẫn không ngừng run rẩy.
“Tiểu Mạt, hay là chúng ta rời khỏi Tây Nguyên đi?” Thành phố này
mang lại sự tổn thương quá lớn cho hai mẹ con họ, Hoàng Quý Lan không
muốn và cũng không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa. Bà ta cũng biết rõ,
nếu con gái mình tiếp tục ở đây sẽ có bóng ma tâm lý, bọn họ buộc phải
đổi môi trường khác để bắt đầu lại một cuộc sống mới.
“Vâng.”
Hạ Mạt Hàn đồng ý với lời đề nghị của Hoàng Quý Lan, với cô mà nói,
Tây Nguyên đã trở thành địa ngục. Rời khỏi đây có lẽ là sự lựa chọn tốt
nhất.
Sáng sớm ngày hôm sau, hai mẹ con họ thu dọn hành lý, trả phòng và rời khỏi khách sạn.
Hai người họ đứng ở con đường bên ngoài khách sạn, chờ vẫy taxi.
Lúc này, một chiếc Porsche mui trần hạng sang đột nhiên dừng trước
mặt hai mẹ con họ. Hạ Tử Nhiên thò đầu ra, đầu tiên là nhìn hành lý bên
cạnh Hạ Mạt Hàn, sau đó lại nhìn khách sạn phía sau hai mẹ con cô, cô ta lập tức nói: “Đừng nói với tôi tối qua hai mẹ con chị ngủ ở khách sạn
tồi tàn này đấy nhé?”
Qua chuyện ở Thanh Phong Trai hôm qua, rất nhiều người bên ngoài đang đồn thổi, nhà họ Hạ hưởng lợi từ nhà họ Thái, nên mới oai phong như
vậy.
Nhưng nhà họ Thái biết rằng chuyện này không hề liên quan đến nhà họ, mà nhà họ cũng không có cái bản lĩnh ấy, người giúp nhà họ Hạ là một
người khác. Cũng có nghĩa là nhà họ Hạ tầm thường có thể đang cất giấu
một con rồng lớn.
Vì thế, nhà họ Thái nghiêm lệnh cho Thái Hâm Lỗi nhất định phải tạo
quan hệ tốt với Hạ Tử Nhiên. Dù hai người họ kết hôn, nhà họ Thái cũng
không phản đối.
Thái Hâm Lỗi vốn đã rất thích Hạ Tử Nhiên, bây giờ được người nhà
đồng ý, anh ta đương nhiên càng mừng. Hôm qua, anh ta đã nhận lỗi với Hạ Tử Nhiên, còn tặng cô ta một chiếc xe hạng sang Porsche, bấy giờ Hạ Tử
Nhiên mới thấy được an ủi.
Có xe xịn, Hạ Tử Nhiên càng kiêu căng hơn. Vì thế, sáng sớm nay, cô ra đã lái xe đi hóng gió.
Hạ Mạt Hàn đã hoàn toàn thất vọng với người nhà họ Hạ, dù Hạ Tử Nhiên từng là chị em tốt của cô, nhưng hiện giờ mọi tình cảm đều không đáng
giá một xu. Hôm qua, khi cô bị đuổi, Hạ Tử Nhiên ngoảnh mặt làm thinh.
Hôm nay tình cờ gặp lại, Hạ Tử Nhiên chẳng những không có chút đồng cảm, mà còn cất giọng châm chọc cô.
Hạ Mạt Hàn thấy vô cùng chua xót, cô không muốn để ý đến Hạ Tử Nhiên, cũng không muốn nói gì.
Thấy Hạ Mạt Hàn bơ mình, Hạ Tử Nhiên rất không vui: “Ồ, còn lên mặt
với tôi nữa cơ à. Tự chị coi một thằng điên như bảo bối, thậm chí còn
tưởng gã ngốc Ngô Bách Tuế ấy là nhà giàu ở ẩn. Chị không thấy mình quá
mơ mộng hão huyền à? Chị và mẹ chị có kết cục như ngày hôm nay đều là tự làm tự chịu hết.” Vừa nghĩ đến chuyện hôm qua suýt nữa bị Hạ Mạt Hàn
lấn lướt, Hạ Tử Nhiên đã thấy bực bội. Hôm qua, cô ta cũng bị đả kích
lớn, may sao cuối cùng Ngô Bách Tuế vẫn là một tên ngốc. Nếu Hạ Mạt Hàn
thật sự trở mình, chắc cô ta sẽ tức điên lên mất.
Nếu là lúc trước, Hạ Tử Nhiên hung hăng thế này, kiểu gì Hoàng Quý
Lan cũng bổ lại. Nhưng bây giờ, bà ta chẳng còn hơi sức, dũng khí cũng
như tâm tư đâu để sinh sự với cô ta, bà ta cũng mệt rồi.
Hạ Mạt Hàn càng không có tâm trạng lên tiếng hơn, cô dứt khoát tiếp tục im lặng.
Hạ Tử Nhiên khoe khoang đắc ý, cũng cần có người phối hợp mới được.
Hai mẹ con Hoàng Quý Lan cứ chẳng nói chẳng rằng, cô ta cũng thấy nhàm
chán. Cô ta nói một câu cuối với Hạ Mạt Hàn: “Cả ngày chỉ biết trưng ra
bộ mặt xấu xí, chị cứ như vậy thì đảm bảo không có ngày ngóc đầu lên
được đâu.”
Dứt lời, Hạ Tử Nhiên khởi động xe, phóng vụt đi. Để lại một làn khói xe, khiến Hạ Mạt Hàn và Hoàng Quý Lan đen mặt.
Hoàng Quý Lan cau mày nhìn về phía Hạ Tử Nhiên rời đi, oan than: “Càng so sánh càng thấy tức muốn chết!”
Hạ Mạt Hàn đang rơi vào cảnh ngộ khốn cùng nhất, mà Hạ Tử Nhiên còn
bỏ đã xuống giếng, nhưng cũng chỉ đâm thêm một lỗ thủng lên cơ thể đã
kín vết thương của cô thôi, cô dường như đã đau đến mức mất cảm giác
rồi. Cô bình tĩnh nhìn mặt đường, tâm trạng tĩnh lặng.
Một lát sau, một chiếc taxi chạy qua, Hạ Mạt Hàn vẫy xe, cùng chuyển hành lý lên với Hoàng Quý Lan, sau đó lên xe.
Sau khi lên xe, Hạ Mạt Hàn nói với tài xế: “Đến bệnh viện tâm thần Khang Thái.”
Vừa nghe thấy Hạ Mạt Hàn nói vậy, Hoàng Quý Lan lập tức nổi cáu, nói
với cô: “Tiểu Mạt, không phải con vẫn luyến tiếc thằng ngốc ấy đấy chứ,
con còn định đưa nó đi cùng sao?”
Hoàng Quý Lan hận Ngô Bách Tuế thấu xương, nếu dẫn tên sao chổi này theo, bà ta thà chết còn hơn.
Hạ Mạt Hàn đáp: “Thẻ của bệnh viện sắp hết tiền rồi, không được mấy
hôm nữa kiểu gì anh ấy cũng bị đuổi ra ngoài, con đến nạp thêm ít tiền
cho anh ấy.” Còn một lý do Hạ Mạt Hàn chưa nói, đó chính là cô muốn nhìn Ngô Bách Tuế lần cuối trước khi đi.
Nghe thấy vậy, Hoàng Quý Lan càng cạn lời hơn, bà ta rất bất mãn nói
với Hạ Mạt Hàn: “Bây giờ, chúng ta ốc còn không mang nổi mình ốc, sao
con còn lo đến chuyện sống chết của nó làm gì? Huống hồ, chúng ta thành
ra thế này cũng đều do nó hại, sao con vẫn không buông bỏ được nó thế?”
Hoàng Quý Lan thật sự tức muốn chết, cô con gái ngốc của bà ta quá
lương thiện. Dù cả thế giới quay lưng lại với cô, cô cũng không nỡ làm
hại người khác.
Hạ Mạt Hàn nhắm mắt, bi thương nói: “Dẫu sao chúng con cũng là vợ chồng.”
Vừa nghe thấy thế, Hoàng Quý Lan lập tức nói: “Con không nói là mẹ
quên đấy, đợi lát nữa đến đó, con phải mau chóng ly hôn với nó đi, phải
cắt đứt hoàn toàn.”
Hạ Mạt Hàn không trả lời, cũng không phủ định, cô chỉ trầm mặc như dòng nước tĩnh lặng.
Nửa tiếng sau, taxi đã đi đến bệnh viện tâm thần Khang Thái.
Hạ Mạt Hàn trả tiền, xách hành lý xuống xe với Hoàng Quý Lan. Ngay sau đó, hai người họ cùng lặng lẽ đi vào trong bệnh viện…