Đến bây giờ Gia Cát Viêm vẫn không rời khỏi nhà, không phải vì không thể bỏ đi được, mà vì Gia Cát Viêm không muốn đi. Giờ đây nhà họ Gia Cát của
ông đang an ổn lại chợt chìm ngập trong tai họa. Đây là cú sốc chí mạng
với Gia Cát Viêm, đồng thời cũng khiến Gia Cát Viêm căm thù Học viện U
Minh tới tột độ.
Gia Cát Viêm biết thành viên nhóm Tình Báo chưa hoàn thành nhiệm vụ,
đương nhiên người của Học viện U Minh sẽ còn tìm tới. Vậy nên ông mới
chờ đợi ở đây, đợi người của Học viện U Minh tới, ông ấy sẽ khởi động
bom tự hủy của gia tộc.
Khu nhà của gia tộc Gia Cát có chôn bom, đó là loại bom có sức công
phá lớn, vô cùng mạnh mẽ, dù có là Đại Tông sư cũng không chịu nổi uy
lực của loại bom này.
Những trái bom này được bố của Gia Cát Viêm chôn xuống khi còn sống, chúng được chôn tại khoảng sân sau.
Trước khi bố Gia Cát Viêm qua đời, ông đã nói với Gia Cát Viêm rằng
lỡ có một ngày không khống chế được Gia Cát Hùng thì hãy cho bom nổ.
Gia Cát Viêm nhớ rõ lời bố mình lúc lâm chung, nhưng ông thật sự
không nghĩ tới có một ngày mình sẽ phải kích hoạt bom, ông ấy biết rõ uy lực của loại bom có sức công phá cao này rất mạnh. Nếu phát nổ, căn nhà của dòng họ Gia Cát sẽ sụp đổ, Gia Cát Viêm sẽ không dễ dàng khiến cho
căn nhà cũ của dòng họ chịu tổn hại, cũng không nghĩ tới chuyện Gia Cát
Hùng sẽ mất khống chế, vậy nên ông ngỡ những trái bom chỉ là biện pháp
bảo vệ ngừa chuyện bất trắc, nếu không phải tình huống bất đắc dĩ thì
chắc chắn ông ấy sẽ không kích hoạt bom.
Nhưng hôm nay, mọi chuyện đã tan tành cả rồi, biến cố tới quá nhanh,
quá khủng khiếp, đột nhiên dòng họ Gia Cát bị thảm sát, Gia Cát Hùng mất không chế, phát điên, ra tay tàn sát mọi người, Gia Cát Viêm hoàn toàn
không kiểm soát được tình cảnh này.
Vào thời điểm thế này, đương nhiên Gia Cát Viêm sẽ nhớ tới những quả
bom được chôn trong nhà, nhưng ông phát hiện sức mạnh chống trả của em
trai mình là Gia Cát Hùng đã vượt qua giới hạn của con người, có thể quả bom này sẽ không khiến Gia Cát Hùng bỏ mạng nên Gia Cát Viêm mới không
tùy tiện kích hoạt bom ngay từ lúc đầu.
Hơn nữa, Gia Cát Viêm quá đỗi căm thù Học viện U Minh, kiếp nạn của
nhà họ Gia Cát, Gia Cát Hùng mất khống chế, những chuyện này đều là do
Học viện U Minh mà ra. Lòng Gia Cát Viêm ẩn chứa mối hận thù sâu sắc,
nếu có khả năng bom sẽ không giết chết Gia Cát Hùng thì chi bằng đợi đến lúc Học viện U Minh điều người tới, ông sẽ dùng bom để giết chết đám
đầu sỏ này. Như vậy cũng phần nào an ủi được vong hồn của dòng họ Gia
Cát ông.
Bùm!
Bom phát nổ, cả khu nhà rộng lớn của dòng họ Gia Cát biến thành biển lửa chỉ trong tích tắc, lửa bốc cao ngụt trời.
Minh Vương, Gia Cát Viêm và vô số cao thủ của Học viện U Minh đều bị nhấn chìm trong biển lửa.
Tất cả đều nằm trong suy tính của Gia Cát Viêm.
Chỉ có một điều Gia Cát Viêm không lường trước được, đó chính là Gia Cát Hùng đã chạy trốn khỏi nhà họ Gia Cát.
Có một người toàn thân mọc đầy lông đang đứng trong cánh rừng gần khu nhà của dòng họ Gia Cát, người này chính là Gia Cát Hùng.
Gia Cát Hùng lặng lẽ đứng sừng sững trong rừng, ông ta nhìn thấy căn
nhà cổ của dòng họ Gia Cát đang chìm trong ngọn lửa hừng hực, ánh mắt
ông ta thoáng thay đổi.
Ngọn lửa kéo dài rất lâu, Gia Cát Hùng cũng đứng rất lâu. Cuối cùng, ông ta mới lẳng lặng quay người bước sâu vào cánh rừng.
Cuối cùng, sau trận hỏa hoạn khổng lồ, tòa nhà của dòng họ Gia Cát đã biến thành một bãi đổ nát cháy đen như vậy.
Trong đám đổ nát có một bóng người như ma quỷ đang chậm rãi rảo bước, bước chân của người này vô cùng chậm rãi, dường như mất rất nhiều thời
gian, người này mới có thể bước ra khỏi đống đổ nát.
Người này chính là Minh Vương.
Giờ phút này đây, nét mặt Minh Vương vô cùng khó coi, ánh mắt đầy sự hung hãn, như thể muốn chiếm đoạt vạn vật.
Trận nổ này đã khiến người của Minh Vương tổn hại nặng nề, Lã Thiên
Tung và các cao thủ của Học viện U Minh đều đã bỏ mạng trong vụ nổ, chỉ
mình Minh Vương là có thể sống sót nhờ sức mạnh siêu việt của mình. Chỉ
là dù Minh Vương đã dùng chân khí phòng thân để đỡ đòn nhưng sức công
phá còn sót lại của trái bom vẫn khiến lão bị thương nặng, cơ thể lão
hứng chịu thương tích, quần áo rách nát dơ bẩn, trông vô cùng chật vật
thảm hại.
Minh Vương được người khác cung phụng như một vị thần, sức mạnh của
lão siêu phàm, địa vị cực kỳ cao quý, trông như thể một vị thần tiên
trên trời cao. Lão như đứng tên mây xanh, được vô số kẻ tôn sùng, là
người mà những kẻ tầm thường không thể chạm tới. Nhưng giờ đây lão lại
thảm hại nhường này, thậm chí còn bị thương nặng.
Hôm nay, Học viện U Minh của lão cũng bị tổn hại nặng nề.
Minh Vương, nổi giận rồi.
Sự giận dữ vô tội bộc phát khỏi cơ thể Minh Vương.
“Ngô Bách Tuế, nhất định tôi sẽ tìm ra cậu.” Giọng nói đáng sợ của Minh Vương vang vọng kéo dài trong đêm đen.
…
Yến Kinh, trang viên nhà họ Ngô, điện Vị Ương.
Ngô Thiên ngồi trên vị trí chủ tọa tại điện Vị Uơng, Vệ Hải đứng giữa điện, đối mặt với Ngô Thiên, báo cáo cho Ngô Thiên một tin tức.
Ngô Thiên nghe xong cũng phải biến sắc, hắn kinh ngạc thốt: “Ông chắc chắn Ngô Bách Tuế chưa chết chứ?”
Vệ Hải gật đầu: “Đúng vậy, cậu ta đã xuất hiện tại Tây Nguyên.”
Ngô Thiên khẽ nhíu mày, hắn nói: “Không thể nào, những kẻ bước vào
cấm địa nhà họ Ngô đều chết là cái chắc, chưa ai có thể sống trở ra khỏi cấm địa nhà họ Ngô, sao Ngô Bách Tuế có thể bình yên vô sự thoát ra
được?”
Vệ Hải lẳng lặng cất lời: “Tôi cũng không rõ tình hình cụ thể, nhưng
hình như cậu ta đã mất hết võ nghệ rồi, không biết Ngô Bách Tuế đã gặp
chuyện gì trong cấm địa nhà họ Ngô.”
Ánh mắt Ngô Thiên chợt trở nên hung tợn, hắn ném Ngô Bách Tuế vào
lãnh địa nhà họ Ngô vì muốn anh chết không có chỗ chôn, vĩnh viễn không
thể đầu thai. Nhưng Ngô Bách Tuế lại có thể sống sót, điều này khiến Ngô Thiên vừa kinh sợ lại vừa tức giận.
Ngô Bách Tuế càng gặp được kỳ tích, Ngô Thiên càng không tha cho anh, từ trước tới giờ Ngô Bách Tuế luôn là cái gai trong mắt Ngô Thiên, giờ
Ngô Bách Tuế lại trở thành mối tai họa lớn cho hắn, chỉ cần Ngô Bách Tuế còn sống trên đời, Ngô Thiên sẽ không thể yên tâm, nhất định hắn phải
tiêu diệt Ngô Bách Tuế càng sớm càng tốt.
Trong lúc Ngô Thiên đang trầm lặng, Vệ Hải lại cất lời: “Còn có một
chuyện kỳ lạ nữa, ở Tây Nguyên có một tên giả dạng Nhất Bạch Sơn Tịch để kết hôn với Hạ Mạt Hàn. Trong lúc kết hôn, Chúc lão tam Chúc Vĩnh Sinh
đã xuất hiện, giết chết Nhất Bạch Sơn Tịch giả mạo, về sau ông ta còn
định giết cả Hạ Mạt Hàn, cuối cùng, Minh Vương đã đích thân ra tay cứu
Hạ Mạt Hàn rồi đưa cô ta đi mất.”
Nghe vậy, Ngô Thiên lại càng ngạc nhiên, hắn lẩm bẩm: “Đến cả Minh Vương cũng đích thân ra tay rồi ư?”
Ngô Thiên biết Minh Vương là con người ra sao, đó là kẻ sáng lập ra
Học Viện U Minh. Học viện U Minh đông người tài, cao thủ nhiều như mây
bay, trong tình huống bình thường, Minh Vương không cần phải nhúng tay
vào bất cứ chuyện gì, nhưng hôm nay Minh Vương lại đích thân xuất hiện,
rõ ràng chuyện này không hề đơn giản.
Vệ Hải gật đầu với Ngô Thiên, ông ta trịnh trọng: “Đúng vậy, hơn nữa, hình như tên Nhất Bạch Sơn Tịch giả mạo kia là người của Minh Vương, có vẻ Minh Vương rất coi trọng Hạ Mạt Hàn, không biết tại sao lại như vậy
nữa.”
Ngô Thiên không thể hiểu nổi chuyện này, nhưng giờ chuyện hắn quan
tâm nhất không phải Hạ Mạt Hàn, mà là Ngô Bách Tuế. Ngô Bách Tuế có thể
sống sót rời khỏi cấm địa nhà họ Ngô, chuyện này quá đỗi khó tin, Ngô
Thiên cảm thấy rất khó hiểu, đồng thời hắn cũng cho rằng sức uy hiếp của Ngô Bách Tuế với mình đã lớn hơn rồi. Hắn không thể để Ngô Bách Tuế
sống sót.
Vậy nên Ngô Thiên lập tức cất lời với Vệ Hải: “Giờ tình hình Ngô Bách Tuế sao rồi?”
Vệ Hải đáp: “Ngô Bách Tuế bị Chúc Vĩnh Sinh đạp bay, không biết sống
chết ra sao, nhưng theo như nguồn thông tin đáng tin cậy thì hình như
Học viện U Minh đã huy động mọi người tìm kiếm Ngô Bách Tuế, vậy nên
chắc Ngô Bách Tuế vẫn chưa chết.”
Ngô Thiên nghe vậy bèn ra lệnh ngay: “Dùng hết nguồn lực để tìm ra Ngô Bách Tuế, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.”
Vệ Hải gật đầu, nói: “Vâng.”
Đêm nay chắc chắn là một đêm không ngủ.
Học viện U Minh và nhà họ Ngô đều đang dốc hết sức để tìm kiếm Ngô Bách Tuế.