Lão từ trên trời giáng xuống giống như thần tiên hạ phàm. Sau khi tiếp đất, lão thản nhiên đứng thẳng, tư thế hiên ngang, cả người giống như vầng
thái dương chói lọi, như thể tất cả ánh sáng trên thế gian này đều tụ
lại trên người lão, trông vô cùng chói mắt, tỏa sáng vạn dặm.
Lão mang theo ánh sáng của công lý, lão khôi phục hòa bình cho chốn
địa ngục trần gian này, và lão đã khiến Chúc Vĩnh Sinh bất khả chiến bại phải khuất phục. Lão chính là đấng cứu thế của muôn dân.
Ánh mắt mọi người không khỏi bị người đàn ông từ trên trời giáng
xuống này thu hút, họ đều trong trạng thái mắt chữ A mồm chữ O, nhìn lão trân trân.
Lão mặc một bộ trường bào thuần một màu trắng, mái tóc dài màu bạc
được tết đuôi sam, cả người trắng đến phát sáng, da mặt lão rất trắng
lại vô cùng nhẵn mịn. Nhưng da tay lão lại rất nhăn nheo, hơn nữa bàn
tay còn vô cùng gầy gộc, chỉ có da bọc xương thôi, đây hoàn toàn là đôi
tay của một ông lão dãi dầu sương gió nên gầy trơ cả xương. Nhưng mặt
mũi của lão lại rất trẻ. Thế nên chẳng ai đoán được tuổi tác thật sự của lão cả.
Sau một vài giây yên lặng ngắn ngủi, tiếng bàn luận xì xào vang lên:
“Ai thế nhỉ? Sao có thể bay từ trên trời xuống như thế được chứ?”
“Không biết nữa, lẽ nào là thần tiên?”
“Dù là ai thì chắc chắn hắn cũng là cao nhân tuyệt thế, Chúc Vĩnh Sinh cũng chẳng là gì trước mặt hắn.”
“Đúng thế, Chúc Vĩnh Sinh ghê gớm vậy mà cũng bị đánh gục, cao nhân này thật sự quá thần kì!”
“Vừa nãy hắn còn chưa xuất hiện mà đã liên tiếp phá được đòn tấn công bằng chân khí của Chúc Vĩnh Sinh rồi, còn dễ dàng đàn áp Chúc Vĩnh Sinh bằng chân khí hình bát quái kia nữa, thực lực của hắn thật sự thâm sâu
khó lường.”
Sự chấn động trong lòng mọi người chẳng gì sánh được, phải biết rằng
trong lòng họ, Chúc Vĩnh Sinh đã có sức mạnh đánh đâu thắng đó, nhưng
bất luận là quả cầu lửa chân khí hay là chân khí Vạn Kiếm Tề Phát kia
đều bị cao nhân này phá vỡ từ trên không. Lão còn có thể dễ dàng đánh
ngã Chúc Vĩnh Sinh, có thể thấy lão phi phàm đến nhường nào!
Tất cả mọi người ở đây chẳng ai quen biết lão, nhưng ai nấy đều cảm thấy vị cao nhân này hệt như thần tiên.
Hạ Mạt Hàn cũng không hề biết người này, thế nên cô càng tò mò hơn, sao đối phương lại năm lần bảy lượt cứu mình?
Còn Chúc Vĩnh Sinh ngã xuống hố hình bát quái, ông ta đã bị thương
không nhẹ, nhưng có bị thương nặng hơn nữa thì cũng vẫn nằm trong phạm
vi Chúc Vĩnh Sinh có thể chịu đựng được.
Khả năng chịu đòn của Chúc Vĩnh Sinh cũng được xem như là đứng đầu
trong giới Đại Tông sư, ông ta hơi điều chỉnh lại một chút rồi lập tức
bật lên khỏi hố.
Ông ta nhảy lên mặt đất, sau đó nhìn thẳng người đàn ông mặc trường bào trắng rồi tức giận truy hỏi: “Mày là ai?”
Người đàn ông mặc trường bào trắng mấp máy môi, thong thả đáp: “Tôi
cũng không nhớ mình tên gì nữa rồi, nhưng người ta đều gọi tôi là Minh
Vương.”
Tiếng của lão rất nhẹ nhàng, giọng điệu rất thờ ơ.
Nhưng đám đông ở đây nghe cứ như sét đánh ngang tai, khiến tim họ run rẩy, sắc mặt họ đều thay đổi, trong mắt tràn ngập sự kích động và kinh
ngạc không gì sánh nổi.
“Ông ta, ông ta chính là Minh Vương sao?”
“Ôi trời đất ơi, ấy vậy mà tôi lại được gặp Minh Vương này, ông ta là hiệu trưởng của Học viện U Minh đó!”
“Đúng vậy, thật không ngờ tôi lại có may mắn được gặp nhân vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết này.”
“A, tôi kích động quá đi mất, lúc còn sống tôi lại có thể được gặp Minh Vương. Trời ơi, không phải tôi đang mơ chứ!”
Học viện U Minh là một nơi rất thần kì, ở Giang Đông, Học viện U Minh đã hoàn toàn nổi tiếng, chuyện nhà họ Hạ bị nhóm Ám Sát của Học viện U
Minh giết hại đã làm chấn động toàn tỉnh, những truyền kì về Học viện U
Minh cũng hoàn toàn được lưu truyền ra bên ngoài. Thế nên, bây giờ không chỉ những người trong giang hồ, mà cho dù là dân thường cũng được nghe
đến tên tuổi vang dội của Học viện U Minh.
Không ai ở Giang Đông mà không biết đến Học viện U Minh.
Còn Minh Vương lại là người sáng lập ra Học viện U Minh, cũng là hiệu trưởng duy nhất của Học viện U Minh từ khi thành lập đến nay.
Học viện U Minh là khu vực thần thánh mà người thường không thể nào
tiếp xúc được, trong đó có vô số người kì lạ, cao thủ nhiều như mây, Đại Tông sư cũng chẳng ít, Tông sư thì càng nhiều.
Ở xã hội đương thời, Tông sư chính là người khiến ai nấy cũng phải
tôn kính, còn Đại Tông sư thì lại càng sở hữu quyền lực và địa vị cao
không ai sánh bằng, là nhân vật để người ta kính ngưỡng như thần như
phật. Nhưng Minh Vương, lão lại là người sáng lập ra Học viện U Minh có
thể đào tạo Tông sư và Đại Tông sư, điều này có ý nghĩa gì? Ý nghĩa là
xã hội bây giờ, lão là người được tuyệt đại đa số người kính ngưỡng và
khiếp sợ, họ đều cam tâm tình nguyện nghe theo hiệu lệnh của lão. Lão là vua của vua, là thần thật sự.
Không ai có thể tưởng tượng ra được sức nặng của hai chữ Minh Vương.
Nghe nói, lão chính là trạng thái tồn tại mạnh nhất của loài người, lão sở hữu sức mạnh và năng lượng vô biên.
Lão là hiện thân của Đấng tối cao, cũng là biểu tượng của thần!
Dù danh tiếng của Minh Vương như sấm dậy bên tai nhưng tính cho đến
hôm nay, người thật sự gặp được Minh Vương lại vô cùng ít ỏi. Học viện U Minh đã thành lập rất nhiều năm rồi, mà hiệu trưởng của học viện này
lại rất hiếm khi xuất hiện, thậm chí có người còn cho rằng lão đã chết
rồi. Sự thần bí và sức mạnh của lão đều là một câu đố không có lời giải, nhưng tất cả mọi người đều biết chỉ hai chữ Minh Vương đơn giản thôi đã là thứ khiến người ta không thể mạo phạm rồi.
Hạ Mạt Hàn nghe mọi người đều đang bàn tán về Minh Vương thì nhịp tim của cô đập rất nhanh, cầm lòng không đậu mà căng thẳng và kích động.
Đối với Hạ Mạt Hàn mà nói thì Học viện U Minh là một nơi khủng bố, còn
hiệu trưởng của Học viện U Minh thì lại càng khiến cô cảm thấy khiếp sợ.
Nhưng trong lúc cô sợ hãi thì cũng cảm thấy nghi ngờ, phải biết rằng
cả thầy giáo và học viên trong nhóm Ám Sát của Học viện U Minh, dường
như đều bị tiêu diệt ở nhà họ Hạ của mình, chuyện này, ba mươi mấy mạng
người chết đi đều có liên quan đến mình. Nhưng bây giờ, hiệu trưởng của
Học viện U Minh không những không báo thù cho người của trường lão mà
còn chạy tới cứu mình, nhất định phải giữ được mạng của mình, điều này
thật sự khiến Hạ Mạt Hàn không hiểu được.
Cô nhìn chăm chăm cái người tên Minh Vương vừa thần bí lại vừa đáng sợ kia, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Tất cả mọi người đều bị danh tiếng của Minh Vương làm cho khiếp hồn.
Ngay đến Chúc Vĩnh Sinh trong mắt không coi ai ra gì, ngang tàn vô
đối này, sau khi nghe xong hai chữ Minh Vương thì ông ta cũng thay đổi
sắc mặt. Tuy ông ta bế quan nhiều năm nay nhưng ông ta cũng từng nghe
nói tới danh tiếng của Minh Vương. Có thể nói rằng chỉ cần là người
trong giang hồ đều biết Minh Vương là ai. Lão chính là thần tiên trên
trời mà người trong giang hồ đều kính ngưỡng, lúc lão vang danh khắp
thiên hạ, Chúc Vĩnh Sinh còn chưa ra đời nữa. Đối diện với một người
sống như một vị thần thế này, Chúc Vĩnh Sinh cũng không dám làm càn.
Ngây ra vài giây xong thì Chúc Vĩnh Sinh lại lần nữa lên tiếng, ông
ta đổi giọng điệu kính cẩn và khiêm tốn hơn, không hiểu hỏi Minh Vương:
“Anh Hai Chúc Vĩnh Thọ của tôi là người của Học viện U Minh, hôm nay tôi đến đây là để báo thù cho anh ấy, ông thân là hiệu trưởng của Học viện U Minh, sao lại ngăn cản tôi giết Hạ Mạt Hàn?”
Minh Vương vừa thong dong vừa thờ ơ nói: “Tôi làm việc mà còn cần phải giải thích với cậu sao?”
Một câu nói nhẹ bẫng, đơn giản, gãy gọn lại vô cùng bá đạo!
Chúc Vĩnh Sinh thân là Đại Tông sư có thực lực nghịch thiên, ông ta
có khí phách của mình, ông ta nên được sự kính ngưỡng và khiếp sợ của
người đời. Nhưng Minh Vương lại không hề khách sáo, không nể mặt ông ta
chút nào, điều này khiến ông ta vô cùng bực bội. Ngặt nỗi thân phận và
địa vị của Minh Vương quá cao nên ông ta chẳng thể nào xả giận được,
nhưng giọng điệu của ông ta vẫn thoáng chút bất mãn, ông ta hỏi Minh
Vương: “Anh Hai của tôi vì Học viện U Minh của ông mà mất mạng, bây giờ
hiệu trưởng như ông không báo thù cho anh ấy thì thôi, lại còn bảo vệ
cho kẻ thù, ông có xứng với anh Hai tôi hay không?”
Từ đầu đến cuối sắc mặt của Minh Vương chẳng có gì thay đổi, đối diện với câu hỏi của Chúc Vĩnh Sinh, lão cũng chẳng có biểu cảm gì, hờ hững
trả lời: “Chúc Vĩnh Thọ chết là do hắn bất tài, trách ai được.”
Nghe vậy thì Chúc Vĩnh Sinh không nén nổi cơn giận nữa, đôi mắt ông
ta nổ lửa, tức giận nhìn Minh Vương rồi nghiêm giọng nói: “Nếu hiệu
trưởng như ông còn không quản sống chết của người trong trường mình, thế thì đành để tôi tự ra tay thôi. Hôm nay đừng ai hòng cản được tôi báo
thù!”
Thái độ của Minh Vương khiến Chúc Vĩnh Sinh vô cùng tức giận, anh
trai Chúc Vĩnh Thọ của ông ta dốc hết tâm sức làm việc cho Học viện U
Minh mà Minh Vương lại xem anh trai của ông ta như cỏ rác. Lão xem
thường tính mạng mà anh trai ông ta bỏ ra như thế, sao Chúc Vĩnh Sinh có thể nhẫn nhịn được. Cho dù ông ta biết Minh Vương lợi hại vô địch thì
ông ta cũng không sợ. Hôm nay, ông ta nhất định phải báo thù, cho dù là
Minh Vương cũng không cản được ông ta.
Minh Vương thấy Chúc Vĩnh Sinh cố chấp ngu muội thì cũng chẳng có
biểu cảm gì dư thừa, lão chỉ lạnh lùng lên tiếng: “Nể tình Chúc Vĩnh Thọ đã cống hiến cho tôi nhiều năm nên tôi đã cho cậu một cơ hội rồi, không ra tay giết cậu, nhưng nếu cậu vẫn cố chấp làm tới thì đừng trách tôi
không khách sáo.”
Chúc Vĩnh Sinh là người kiêu ngạo đến cỡ nào chứ, trước đó ông ta
thất bại trong tay Minh Vương thì trong lòng vốn đã rất khó chịu rồi,
ông ta nể mặt Minh Vương là tiền bối đức cao vọng trọng nên mới nhẫn
nhịn. Nhưng Minh Vương lại không hề nể nang gì ông ta, không một chút
sách sáo, hoàn toàn không xem ông ta ra gì, lại còn kiên trì ngăn cản
ông ta báo thù. Điều này khiến Chúc Vĩnh Sinh không thể chịu đựng được,
đôi mắt ông ta tràn ngập hung tàn, nhìn chằm chằm Minh Vương rồi nghiêm
nghị nói: “Nếu Học viện U Minh của ông đã đối xử bất công với anh tôi
thì tôi sẽ thay anh ấy đòi lại công bằng!”
Dứt lời, Chúc Vĩnh Sinh lắc người một cái, cả người như mũi tên bắn
khỏi dây cung, mang theo luồng chân khí lạnh thấu xương cuồn cuộn đâm về phía Minh Vương.
Tốc độ của Chúc Vĩnh Sinh quá nhanh, theo sự chuyển động của cơ thể
ông ta, từng đợt gió mạnh cũng nổi lên, trong không khí nồng đượm sát
khí kinh thiên động địa.
Có thể nói Chúc Vĩnh Sinh bấy giờ đã hoàn toàn bộc phát rồi, chân khí gió cuốn mây tan của ông ta không ngừng tăng lên, mạnh đến đáng sợ,
dường như ông ta biến thành một cơn gió lốc, điên cuồng quét về phía
Minh Vương.
Luồng khí này quá đỗi ác liệt và khủng bố, người xem đứng từ xa cũng
bất giác lùi ra sau vì luồng khí cuồn cuộn này. Mọi người đều biết Chúc
Vĩnh Sinh đang phát huy công lực, thoáng chốc, ai nấy cũng đều không
khỏi căng thẳng, tim như rút chặt.
Còn Minh Vương thì cứ như chuyện chẳng liên quan gì đến mình vậy,
thản nhiên đứng tại chỗ. Khí thế và đòn tấn công của Chúc Vĩnh Sinh đã
mạnh mẽ cuồng liệt đến mức đó rồi mà Minh Vương vẫn cứ bình thản đến
vậy, cứ như người Chúc Vĩnh Sinh tấn công không phải là lão vậy.
Cho đến khi Chúc Vĩnh Sinh đến gần mình, Minh Vương mới lạnh lùng nói một câu: “Không biết tự lượng sức.”
Vừa nói chuyện, lão khẽ nhấc tay phải lên, giơ ngón trỏ ra vẽ nhẹ một đường giữa không trung.
Xoẹt!
Một thanh kiếm sắc bằng chân khí sáng rực rỡ thuận theo đầu ngón tay của Minh Vương mà phóng ra, đâm thẳng hướng Chúc Vĩnh Sinh.
Xoẹt!
Một giây sau, chỉ nghe thấy tiếng kiếm sắc cắt vào da thịt vang lên.
Chúc Vĩnh Sinh đang cắm đầu chạy nhanh bỗng đầu lìa khỏi cổ trong tích tắc.
Thanh kiếm sắc bằng chân khí của Minh Vương cắt đứt đầu của Chúc Vĩnh Sinh, đầu ông ta rơi xuống đất, còn cơ thể thì bị đứng khựng trong tư
thế chạy nhanh.
Cái đầu đầm đìa máu lăn lông lốc mấy cái rồi mới dừng lại, đôi mắt
của Chúc Vĩnh Sinh còn mở trân trân, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
Ngay sau đó, cơ thể của Chúc Vĩnh Sinh cũng ngã đập xuống đất.
Toàn cảnh kinh hoàng, trong mắt tất cả mọi người đều tràn ngập hoảng sợ.
Có vài cô gái còn sợ đến nỗi ngất đi, những người yếu tim còn suýt
chút nữa thì ị luôn trong quần. Cảnh tượng này thật sự quá mang tính
công kích, mọi người đều vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, vô cùng hoảng sợ lại
không dám tin.
Phải biết rằng Chúc Vĩnh Sinh là Đại Tông sư vô cùng lợi hại đấy, lúc bộc phát uy lực thì càng đáng sợ tột đỉnh, thế mà Minh Vương chỉ dùng
đầu ngón tay khẽ vẽ một đường liền khiến Chúc Vĩnh Sinh đầu lìa khỏi cổ
rồi.
Minh Vương này mạnh đến mức độ nào chứ!
Tất cả mọi người đều không thể tưởng tượng nổi, trước đây thì họ chỉ
nghe sự thần kì của Minh Vương qua lời kể, còn bây giờ, họ tận mắt chứng kiến được truyền kì của Minh Vương.
Sức mạnh của Minh Vương khiến tất cả mọi người chấn động.
Cái chết của Chúc Vĩnh Sinh khiến họ thấy sốc.
Tất cả mọi người đều như đông đá, toàn cảnh yên lặng như tờ.
Lúc bấy giờ, Minh Vương lại cử động, lão đột nhiên cất bước chầm chậm đi về phía Hạ Mạt Hàn.
Bây giờ mặt Hạ Mạt Hàn trắng bệch, theo lý mà nói thì Chúc Vĩnh Sinh
chết thì cô phải thở phào nhẹ nhõm mới đúng. Nhưng cô lại không thấy nhẹ nhõm, cô chỉ cảm thấy hoảng sợ, đặc biệt là giờ phút này, nhìn thấy
Minh Vương bước về phía mình, Hạ Mạt Hàn càng lo lắng sợ hãi hơn. Tuy
nói là Minh Vương đã cứu cô nhưng cô vẫn cứ sợ Minh Vương, cảm thấy lão
còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.
Hạ Khánh Chi đứng bên cạnh Hạ Mạt Hàn thấy Minh Vương đi tới thì hai
chân ông ta run bần bật. Đối với học viên ở Học viện U Minh mà nói thì
Minh Vương chính là Thần Phật để họ quỳ lạy, vừa đặt chân vào cổng lớn
của Học viện U Minh thì bọn họ đã nhìn thấy pho tượng của Minh Vương.
Đứng trước pho tượng này, tất cả học viên đều nghiêm túc cung kính, chỉ
cần là người của Học viện U Minh thì đều sẽ kính để Minh Vương. Hạ Khánh Chi ở Học viện U Minh rất nhiều năm, nhưng đây là lần đầu ông ta gặp
được Minh Vương ngoài đời thật.
Lúc Minh Vương dừng bước trước mặt bọn họ thì Hạ Khánh Chi không đứng vững được nữa.
Bụp!
Hai chân Hạ Khánh Chi nhũn ra quỳ trước mặt Minh Vương, ông ta dập
đầu hoảng sợ nói với Minh Vương: “Học viên Học viện U Minh – Hạ Khánh
Chi bái kiến Minh Vương đại nhân.”
Minh Vương lạnh lùng nhìn Hạ Khánh Chi rồi thờ ơ nói: “Cậu không phải người của Học viện U Minh.”
Hạ Khánh Chi nghe vậy thì chợt ngẩng đầu lên nhìn Minh Vương rồi giải thích: “Thuộc hạ là học viên nhóm Ám Sát của Học viện U Minh.”
Minh Vương nhàm chán nói: “Bây giờ không phải nữa.”
Nói xong thì Minh Vương chỉ tay một cái.
Bất chợt, một tia sáng bắn về phía Hạ Khánh Chi. Trong chớp mắt, tia sáng xuyên thẳng qua ấn đường của Hạ Khánh Chi.
Phụt!
Ấn đường của Hạ Khánh Chi xuất hiện một cái lỗ, máu túa ra từ trong
đó. Đồng thời cơ thể của Hạ Khánh Chi cũng ngã quỵ xuống đấy.