Ngô Bách Tuế từng được cho là con cháu xuất sắc nhất trong lịch sử nhà họ
Ngô, là kỳ tài có một không hai được công nhận, nhưng bây giờ, anh thua
rồi, thua dưới tay Ngô Thiên.
Ngô Thiên từng được coi như viên ngọc quý bị phủi bụi, không có hào
quang. Hắn từng bị ngó lơ và nhạt nhòa, nhưng trong bóng tối, hắn âm
thầm cố gắng, quyết chí tự cường, chịu khổ chịu nhục. Cuối cùng, hắn lật đổ được Ngô Thanh Đế, tự mình bước lên ngôi vị gia chủ nhà họ Ngô, trở
thành người nắm quyền của nhà họ Ngô.
Mà lúc này đây, Ngô Thiên lại dựa vào thực lực của bản thân để đánh
bại Ngô Bách Tuế một cách quang minh chính đại, đánh bại thiên tài tuyệt thế của nhà họ Ngô.
Khoảnh khắc ấy, trái tim Ngô Thiên sảng khoái đến mức không thể nói
thành lời, như thể đã trút hết được ấm ức tích tụ trong lòng bao nhiêu
năm nay, cuối cùng cũng nở mày nở mặt. Hắn đứng thẳng người đầy kiêu
ngạo, toàn thân toát ra khí thế của bậc đế vương ngang ngược. Ngô Thiên
này mới là vị vua độc nhất vô nhị của nhà họ Ngô.
Người nhà họ Ngô có mặt tại đó cũng bị Ngô Thiên khuất phục. Có thể
nói, sau khi Ngô Thiên cướp quyền chưa được bao lâu, tất cả người nhà họ Ngô từ trên xuống dưới đều bị Ngô Thiên trấn áp, nhưng dù sao vẫn có
người thấy không phục, cảm thấy hắn nắm quyền không nhờ danh chính ngôn
thuận, thực lực cũng không đủ làm gia chủ nhà họ Ngô.
Thế nhưng bây giờ, thời gian đã chứng minh, với tư cách là gia chủ
nhà họ Ngô, Ngô Thiên có năng lực và thủ đoạn, cũng đủ quyết đoán. Nhà
họ Ngô được hắn quản lý đâu ra đấy, sản nghiệp của nhà họ Ngô cũng phát
triển thần tốc, chỉnh thể nhà họ Ngô như mặt trời ban trưa, có thể thấy
Ngô Thiên đảm nhận được trọng trách này. Bây giờ Ngô Thiên lại thể hiện
khả năng võ thuật rất nghịch lý của mình trước mặt đám đông nhà họ Ngô,
mọi người càng thêm tin và kính phục hắn, cho rằng hắn mới đúng là một
kẻ mạnh đủ tư cách.
Uy lực chấn nhiếp của Ngô Thiên hiển nhiên đã nâng cao, người nhà họ Ngô ai cũng kính nể anh.
Ngược lại, đám đông cũng dồn những ánh mắt không rõ ý tứ về phía Ngô Bách Tuế.
Thắng làm vua, thua làm giặc!
Cho dù trước kia Ngô Bách Tuế từng có hào quang vạn trượng, bây giờ
anh cũng chỉ là một kẻ thua cuộc. Anh bị đánh ngã trên nền đất, lăn lộn
cùng đất bùn, giống như chiếc lá rụng, điêu linh và ảm đạm vô cùng.
Ngô Bách Tuế không để tâm tới suy nghĩ của người khác, bây giờ anh
vẫn chìm trong sự chấn động. Lần này anh thật sự kinh ngạc về Ngô Thiên, tuy có chuẩn bị tâm lý từ trước, đã biết thực lực của Ngô Thiên thâm
sâu khó lường, không dễ đối phó, nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn luôn tự
tin về bản thân. Trên phương diện võ công, anh không chỉ có được tài
nguyên tốt nhất, huấn luyện tốt nhất, bản thân anh cũng chịu khó chịu
khổ, kiên trì nhiều năm, cần cù luyện võ, cộng thêm thiên phú dị bẩm,
vượt trội hơn người thường. Vì thế, anh vẫn luôn cho rằng, Ngô Thiên
không thể là đối thủ của mình.
Thế nhưng bây giờ, Ngô Bách Tuế không thể không nhìn lại bản thân và nhìn Ngô Thiên bằng con mắt khác.
Nằm trên đất bình tĩnh lại một lúc, Ngô Bách Tuế mới chậm rãi đứng
lên. Sau đó, anh nhìn Ngô Thiên, dùng giọng nói nặng nề hỏi: “Sao anh
lại mạnh như vậy?”
Ngô Thiên ngạo nghễ nhìn Ngô Bách Tuế, vẫn ngông cuồng và ngang ngược như mọi khi: “Không phải tao mạnh, mà là mày quá yếu! Xem ra sau khi
rời khỏi nhà họ Ngô, mày chẳng hề tiến bộ tí nào nhỉ?”
Ngô Bách Tuế nghiêm túc đáp: “Không, tao có tiến bộ.”
Sau khi rời khỏi nhà họ Ngô, Ngô Bách Tuế làm một anh khờ mất ba năm, quả thực không tiến bộ gì về mặt võ công. Nhưng lần trước, khi độc tố
phát tác tại Thanh Phong Trai, Ngô Bách Tuế bị tống vào bệnh viện tâm
thần. Chính vào lúc đó, Ngô Bách Tuế đã đột phá chính mình, võ công của
anh đã lên tới một tầng cao mới.
Ngô Thiên tỏ ra khinh thường: “Mày tiến bộ mà cũng chỉ có chừng ấy
thực lực thôi à?” Giọng điệu của Ngô Thiên tràn ngập vẻ khinh miệt.
Ánh mắt của Ngô Bách Tuế bỗng lạnh đi. Trận đấu này liên quan đến vấn đề sinh tử của anh, đồng thời cũng quyết định việc anh còn mạng để về
cứu Hạ Mạt Hàn hay không. Cho nên bất kể thế nào, anh cũng không thể
thua được.
Anh không thể che giấu được nữa.
Ngô Bách Tuế nhìn chằm chằm vào Ngô Thiên và đáp một câu đầy ẩn ý: “Không chỉ có vậy.”
Ầm!
Trong thoáng chốc, khí thế vô tận bộc phát từ bên trong cơ thể Ngô
Bách Tuế. Thứ khí thế mạnh mẽ này như có thể dời non lấp bể, bao trùm
trời đất, phủ lên toàn cảnh.
Người nhà họ Ngô đang vây xung quanh đó bỗng chốc có cảm giác vô cùng nghẹt thở.
Lúc này Ngô Bách Tuế như vừa mới biến thân, trông anh hết sức đáng sợ, cứ như ma thần giáng xuống.
Mạnh, quá mạnh!
Mỗi người có mặt ở đó đều cảm thấy chấn động mạnh vì khí thế của Ngô
Bách Tuế. Ai có thể ngờ được, người thừa kế thiên tài chỉ mới hơn hai
mươi tuổi của nhà họ Ngô có thể luyện võ công đến mức độ đáng kinh ngạc
như vậy!
Đến cả Ngô Thiên cũng lộ ra biểu cảm giật mình, ánh mắt hắn nhìn Ngô
Bách Tuế cũng có phần thay đổi. Hắn nhìn chằm chằm vào Ngô Bách Tuế,
hoàn toàn bất động, cất giọng ngờ vực: “Mày còn che giấu thực lực?”
Ngô Bách Tuế lạnh giọng đáp: “Có thể coi là vậy.”
Trong lúc nói chuyện, khí thế của Ngô Bách Tuế lại mạnh hơn mấy phần. Không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì Ngô Bách Tuế sẽ không thể hiện toàn bộ thực lực của mình, nhưng hiện tại, anh không còn lựa chọn nào khác.
Ngô Thiên nhíu mày, lạnh giọng đáp: “Cho dù mày ẩn giấu thực lực thì đã sao chứ, mày vẫn không phải đối thủ của tao.”
Nói xong, khí thế trên người Ngô Thiên cũng ầm ầm bộc phát. Luồng khí thế này mạnh mẽ một cách dị thường, dường như có thể che phủ cả bầu
trời.
So với Ngô Bách Tuế, khí thế của Ngô Thiên không hề kém cạnh.
Khí thế của hai người gần như bao phủ cả trang viên nhà họ Ngô, sự áp bức ùn ùn kéo đến, vô cùng nồng đậm, một số người có căn cơ yếu gần như khó duy trì hô hấp, họ lục tục rời xa khỏi hiện trường chiến đấu.
“Tiếp chiêu đi!” Ngô Bách Tuế hô lên một tiếng, rồi biến thành cơn gió lốc, xoáy thẳng về phía Ngô Thiên.
Ngô Bách Tuế vừa ra chiêu, mây gió biến chuyển, khí phách như nuốt cả giang sơn.
Thấy Ngô Bách Tuế tấn công về phía mình với khí thế rất phi lý, Ngô
Thiên không những không lùi lại mà còn tiến lên, cuốn theo sức mạnh ngàn cân, xông về phía Ngô Bách Tuế.
Ầm ầm ầm!
Trong thoáng chốc, Ngô Bách Tuế và Ngô Thiên như hai cơn lốc xoáy, quấn riết lấy nhau, đánh đấm kịch liệt.
Họ không còn giữ lại chút gì nữa, không tiếc sức lực tấn công đối
phương. Trận chiến vừa bắt đầu đã như tiến vào cao trào, như dầu sôi lửa bỏng, chấn động trời đất.
So với trước đó, trận quyết đấu lần này của họ kịch liệt hơn rất
nhiều, gần như nghiêng trời lệch đất. Cát bụi dưới nền đất bay mù mịt
đầy trời vì trận đấu của họ.
Hai người này như đang chiến đấu trong mây vậy, không thể nào nhìn rõ được động tác và thân hình, nhưng khí thế cuồn cuộn ngất trời ấy, tốc
độ siêu nhanh cùng chiêu thức tuyệt diệu ấy mang theo sức mạnh ngùn
ngụt, khiến lòng người sôi trào.
Những người có mặt ở đó đều chăm chú nhìn không chớp mắt. Trận chiến
giữa hai bậc Đại tông sư ở đẳng cấp siêu cao này khiến người ta được mở
rộng tầm mắt. Tuy đám cao thủ của nhà họ Ngô đều là những người từng
trải trong xã hội, nhưng dù thế nào cũng chưa từng chứng kiến trận đối
đầu ở đẳng cấp này, quả đúng là trận đánh nhau của thần tiên trong
truyền thuyết.
Họ chỉ nhìn từ xa thôi đã không kiềm lòng được, máu huyết sôi sục, kích động vô cùng.
Ngô Bách Tuế luyện võ từ nhỏ, nghiên cứu võ thuật trong nhiều năm,
nhưng anh thiếu kinh nghiệm đánh nhau. Trước kia khi còn ở nhà họ Ngô,
anh rất ít khi đánh nhau, bởi vì anh là hạc giữa bầy gà, được muôn người tôn sùng, không ai dám ra tay với anh.
Sau này, khi khôi phục được trí nhớ ở thành phố Tây Nguyên, Ngô Bách Tuế trải qua không ít trận chiến.
Thế nhưng đối với Ngô Bách Tuế, những kẻ đó chỉ là gà mờ, căn bản
không đủ cho anh đánh. Cho dù là Đại tông sư Chúc Vĩnh Thọ, Ngô Bách Tuế cũng không coi lão ta ra gì. Anh chưa từng phát huy hết thực lực cực
hạn của mình.
Cho đến hiện tại, anh mới gặp được Ngô Thiên, một đối thủ xứng đáng
để anh dốc hết sức. Đây là lần đầu tiên Ngô Bách Tuế hoàn toàn thả lỏng
bản thân, nhập tâm vào trận đấu.
Ngô Bách Tuế đánh trận này vô cùng sảng khoái, nhiệt huyết trong cơ
thể cũng được đốt cháy triệt để. Anh càng đánh càng hăng, càng đánh càng bạo.
Tình huống của Ngô Thiên cũng na ná với Ngô Bách Tuế, hắn cũng luyện
võ từ nhỏ, nhưng kinh nghiệm chiến đấu khá ít. Lần này đối đầu cùng Ngô
Bách Tuế, hắn cũng hoàn toàn nhập tâm. Đối với hắn mà nói, Ngô Bách Tuế
là một đối thủ mạnh, đồng thời còn là chấp niệm của hắn. Hắn vẫn luôn
chờ mong được đánh bại Ngô Bách Tuế, vượt qua Ngô Bách Tuế. Cho nên lần
này hắn đánh đấm hết sức nghiêm túc, hoàn toàn đắm chìm vào trận chiến.
Trận đối đầu này quả thực quá đặc sắc.
Diệp Hồng Trúc ở bên cạnh theo dõi trận chiến mà đơ cả người, trước
đó Ngô Bách Tuế bị Ngô Thiên đánh ngã, cô ta cứ tưởng Ngô Thiên đã thắng nên phấn khích chết đi được; thế nhưng Ngô Bách Tuế đột nhiên đứng dậy, thậm chí còn trở nên lợi hại hơn, bây giờ anh và Ngô Thiên đánh nhau
hừng hực khí thế, bất phân thắng bại.
Trái tim của Diệp Hồng Trúc không khỏi thắt lại.
“Lão Vệ, rốt cuộc ai trong số họ có thể thắng?” Diệp Hồng Trúc không kiềm lòng được mà cất tiếng hỏi Vệ Hải.
Vệ Hải đang nheo mắt, chăm chú quan sát trận đấu giữa Ngô Thiên và
Ngô Bách Tuế, nghe Diệp Hồng Trúc hỏi vậy, ánh mắt của ông ta không hề
dời đi, chỉ đáp một câu rất thâm sâu: “Bây giờ tôi cũng không rõ nữa.”
Vệ Hải vốn đoán rằng thực lực Ngô Thiên sẽ cao hơn một bậc, nhưng bây giờ nhìn lại, Ngô Bách Tuế và Ngô Thiên dường như ngang tài ngang sức,
rốt cuộc sau cùng ai sẽ giành phần thắng, Vệ Hải cũng không dám chắc
nữa.
Rầm!
Đột nhiên, Ngô Bách Tuế và Ngô Thiên trong trận chiến đấu va chạm với nhau bằng nắm đấm, hai người dồn hết sức lực vào nắm đấm này, thể hiện
sức mạnh lớn đến mức dễ dàng hạ gục bất kỳ ai.
Sau khi nắm đấm va chạm, cả hai đều bay ngược ra ngoài.
Khi đã đáp đất, hai người đứng vững trong tư thế đối mặt.
“Xem ra, tao vẫn xem nhẹ khả năng của mày!” Thần thái của Ngô Thiên
trở nên nghiêm nghị, hắn nhìn chằm chằm vào Ngô Bách Tuế rồi nghiêm túc
nói.
Lần này Ngô Thiên không còn dám tự cao tự đại nữa, hắn thực sự giật
mình vì Ngô Bách Tuế. Thực lực mà Ngô Bách Tuế thể hiện ra vượt xa dự
đoán của Ngô Thiên.
Ngô Bách Tuế thong dong đáp lại: “Tôi cũng đã xem thường anh rồi.”
Ngô Bách Tuế đã dốc hết sức lực, nhưng anh vẫn chưa thể đánh bại Ngô Thiên, đây là điều mà Ngô Bách Tuế không ngờ tới.
“Quả thật mày cũng rất có thực lực, nhưng mày tuyệt đối không phải đối thủ của tao.” Ngô Thiên lạnh giọng đáp.
Ngay sau đó, cánh tay của Ngô Thiên vung mạnh về phía trước, lòng bàn tay của hắn cũng đột ngột mở ra.
Đúng lúc này, đám đông nhìn thấy trên bàn tay của Ngô Thiên giải
phóng một luồng chân khí vô cùng sắc bén, đánh mạnh về phía Ngô Bách
Tuế.
Luồng chân khí này vô cùng mãnh liệt, mang theo khí thế khai phá đất trời, lực sát thương vô cùng vô tận.
Ngô Bách Tuế hiển nhiên cảm nhận được lực sát thương của chân khí,
anh không dám chần chừ, lập tức, xung quanh người anh cũng bộc phát một
luồng chân khí mạnh mẽ bao phủ cơ thể.
Uỳnh!
Một âm thanh rúng động vang lên, chân khí mà Ngô Thiên đánh ra đâm
vào lớp bảo hộ bằng chân khí của Ngô Bách Tuế, cả hai thứ đều vỡ tan vỡ
nát.
Sóng không khí siêu lớn ồ ạt trào ra, chấn động tới mức đám đông đang xem trận đấu không mở nổi mắt.
Tuy rằng Ngô Bách Tuế đã chế ngự được đòn công kích của Ngô Thiên,
nhưng chấn động mà anh nhận được cũng không nhỏ, có điều những thứ này
vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của Ngô Bách Tuế. Anh chưa từng ngơi
nghỉ, lập tức giơ bàn tay phải ra, hai ngón tay hợp thành lưỡi gươm trỏ
về phía Ngô Thiên.
Xoạt!
Một lưỡi gươm ánh sáng phóng ra từ đầu ngón tay của Ngô Bách Tuế. Nó đâm về phía Ngô Thiên gần như với tốc độ ánh sáng.
Thấy vậy, mặt mũi Ngô Thiên đột nhiên biến sắc. Hắn sẽ không coi
thường chân khí mà Ngô Bách Tuế phóng ra, ngay lập tức, một bức tường
chân khí mạnh mẽ hình thành ngay trước mặt hắn, dùng để ngăn chặn thanh
gươm ánh sáng của Ngô Bách Tuế.
Uỳnh!
Thêm một âm thanh chấn động nữa, thanh gươm ánh sáng của Ngô Bách Tuế và bức tường chân khí của Ngô Thiên va chạm, cùng biến thành hư không.
Hai người này cứ như thế, không dùng chân tay đấm đá nữa, mà bắt đầu dùng chân khí để đấu với nhau.
Đại tông sư có thể ngưng tụ nội kình trong cơ thể thành chân khí,
cũng có thể dùng chân khí để đả thương kẻ địch, thế nhưng, chân khí
không phải thứ bất tận, bởi vì đối với một Đại tông sư, chân khí làm
tiêu hao tinh lực rất lớn; nếu cứ sử dụng mãi cũng sẽ thấy sức cùng lực
kiệt.
Ngô Thiên và Ngô Bách Tuế đều là Đại tông sư cấp cao, họ mạnh hơn các Đại tông sư thông thường quá nhiều.
Nhưng cho dù là vậy, nếu cứ sử dụng chân khí, sẽ có lúc suy kiệt.
Hai người họ dùng chân khí để chiến đấu một hồi nên đều xuất hiện trạng thái kiệt sức, trên người họ đều rịn mồ hôi lạnh.
Ngô Thiên xem ra vẫn khá hơn một chút, chứ Ngô Bách Tuế thật sự mệt
mỏi. Mấy hôm nay gần như anh phải đánh đấm liên tục, hôm qua còn đánh
cùng Tông sư và Đại tông sư, cho nên thể lực của anh vốn đã tiêu hao
không ít. Thêm vào đó, Hạ Mạt Hàn trúng độc, vì muốn giúp cô ép chất độc ra ngoài mà Ngô Bách Tuế cũng dùng đến rất nhiều chân khí, đêm qua gần
như không ngủ, hôm nay chạy tới đây đánh đấm cùng Ngô Thiên, trạng thái
của anh thật sự không ổn lắm.
Ngô Thiên cũng nhìn ra được cơ thể của Ngô Bách Tuế đang phải gánh
chịu quá đà, biết anh không thể kiên trì được lâu nữa nên càng thêm phấn khích. Hắn nói với Ngô Bách Tuế: “Để tao xem mày còn đỡ được mấy
chiêu.”’
Nói xong, hai tay Ngô Thiên nhanh chóng múa may, lòng bàn tay hắn
giải phóng luồng chân khí đủ để hủy diệt trời đất, phóng về phía Ngô
Bách Tuế.
Vù!
Chân khí mà Ngô Thiên đánh ra giống như một con rồng, lao về phía Ngô Bách Tuế mà cắn xé.
Ánh mắt Ngô Bách Tuế biến đổi, không hề do dự, hai tay anh lập tức
vung về phía trước, chỉ trong thoáng chốc, chân khí mạnh mẽ lại hình
thành nên lớp bảo hộ chắn trước mặt anh.
Đùng!
Chân khí như con rồng lớn của Ngô Thiên đánh vào lớp bảo hộ của Ngô
Bách Tuế, hai luồng chân khí ầm ầm va chạm, bộc phát uy lực vô cùng
khổng lồ và đáng sợ, đến mức Ngô Bách Tuế không khỏi lùi về sau mấy
bước. Bước chân của anh loạng choạng, khóe miệng rỉ ra máu tươi, toàn
thân trông nhếch nhác vô cùng, lung lay như chợt đổ.
Đám đông xung quanh thấy vậy cũng đoán chắc rằng Ngô Bách Tuế sắp không trụ nổi nữa, anh sắp thua rồi.
Mặt mũi Diệp Hồng Trúc ửng đỏ đến mức tỏa sáng, cô ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý để ăn mừng.
“Mày đã như thế này rồi mà còn chưa chịu nhận thua à?” Ngô Thiên khôi phục vẻ lạnh lùng của mình, hắn ngang ngược hỏi Ngô Bách Tuế.
Hai mắt Ngô Bách Tuế bắn ra thứ ánh sáng sắc bén, anh trầm giọng đáp
lời Ngô Thiên: “Muốn tôi nhận thua, anh chưa xứng đáng đâu!”
Dứt lời, Ngô Bách Tuế đột nhiên bật nhảy lên không trung, chỉ trong chớp mắt đã vọt lên độ cao vài mét.
Ngô Bách Tuế ở trong không trung xòe hai bàn tay rồi hợp lại trên đỉnh đầu.
Hai bàn tay anh dường như đang khuấy động cả mây gió, thoáng chốc,
tất cả không khí xung quanh cuồn cuộn ào về đỉnh đầu của Ngô Bách Tuế.
Chỉ trong một chốc một lát mà Ngô Bách Tuế trông lung lay như sắp đổ ban nãy bỗng chốc trở nên tỏa sáng vạn dặm, như thể đất trời đều đang xoay
xung quanh anh.
Lúc này đây, ánh mắt của đám đông tập trung hết cả lên người Ngô Bách Tuế.
“Phong Vân Trảm!”
Trong không trung vang lên tiếng hô như sấm dậy của Ngô Bách Tuế.
Ngay sau đó, hai tay Ngô Bách Tuế chập lại làm một, mang theo hàng triệu tia chân khí, chém mạnh về phía Ngô Thiên.
Chỉ thấy chân khí vô cùng vô tận như biến thành một chiếc rìu khổng
lồ, chiếc rìu mang theo khí thế hủy diệt vũ trụ chém mạnh về phía Ngô
Thiên ở bên dưới.