Có một người đàn ông như anh hùng cái thế nhảy từ trên trời xuống cứu
mình, sự hoảng sợ trong mắt Hạ Mạt Hàn đột nhiên tan biến, thay vào đó
là sự kích động.
Nhưng có một điểm rất kỳ lạ, tại sao người đàn ông này lại là Ngô Bách Tuế?
Hạ Mạt Hàn không thắng được hơi men, bây giờ, cô đã rất say, cô nhìn
ai cũng chỉ thấy mờ ảo. Nhưng bóng người trước mặt lại là Ngô Bách Tuế,
điều này thật sự khiến cô không thể tin nổi. Cô ngây ngốc nhìn Ngô Bách
Tuế ở phía trước, yếu ớt đáp: "Ừm."
"Mày buông tao ra, nếu không tao giết mày bây giờ!" Bị Ngô Bách Tuế
đập đầu, Hồ Đại Hải đã mất nửa cái mạng. Chai rượu trong tay gã rơi
xuống đất, đầu gã rất đau, nhưng trong lòng còn kinh hãi hơn. Gã không
ngờ, Ngô Bách Tuế lại mạnh đến vậy, còn gã thì chỉ có thế thốt ra câu uy hiếp cuối cùng này.
Ngô Bách Tuế rất tức giận, vừa vào, anh đã nhìn thấy động tác cởi
thắt lưng của Hồ Đại Hải. Bây giờ, lại thấy Hạ Mạt Hàn say khướt thế
này, anh đương nhiên đoán ra tên khốn này định quấy rối cô.
Điều này đã chạm đến giới hạn của anh.
Loảng xoảng! Loảng xoảng!
Ngô Bách Tuế túm lấy đầu Hồ Đại Hải, tiếp tục đập mạnh xuống bàn vài cái.
Đầu của Hồ Đại Hải lập tức chảy máu, gã ngất xỉu.
Buông Hạ Tử Hiên ra, Ngô Bách Tuế xót xa nói với Hạ Mạt Hàn: "Chúng ta về nhà thôi!"
Nói rồi, anh bế Hạ Mạt Hàn đã mềm nhũn lên, nghênh ngang rời đi.
Vừa đi ra khỏi phòng bao, Ngô Bách Tuế đã phát hiện có hơn hai mươi
người bảo vệ mặc đồng phục đang đứng chặn ở hành lang phía trước, ai nấy đều uy vũ mạnh mẽ.
Người cầm đầu khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ âu phục vừa vặn,
trông có vẻ lịch sự, nhưng thực chất là một người tàn độc, hắn chính là
Tôn Kỳ Long, quản lý của khách sạn lớn Ngự Đình!
Có thể giữ vị trí quản lý của khách sạn năm sao thì kiểu gì cũng có
chút tài năng, nên không thể nghi ngờ năng lực của Tôn Kỳ Long này.
"Đánh người ở địa bàn của tôi xong rồi định chuồn à, đâu dễ thế?" Tôn Kỳ Long nói một cách bình thản.
Ngô Bách Tuế không nhìn thẳng vào Tôn Kỳ Long, anh chỉ lạnh lùng nói hai chữ: "Tránh ra!"
Tôn Kỳ Long lạnh mặt, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo. Khách hàng đến
khách sạn lớn Ngự Đình đều có chút kiêng dè hắn, nhưng tên Ngô Bách Tuế
này đã đánh người, mà còn ngông cuồng như vậy. Điều này khiến Tôn Kỳ
Long vô cùng tức giận, hắn đổi giọng, lạnh lùng nói: "Thằng nhãi, đánh
người ở chỗ tao thì đừng nghĩ dễ dàng bỏ đi. Tốt nhất mày nên ngoan
ngoãn đi theo tao, không thì đừng trách tao không khách sáo!"
Ngô Bách Tuế lạnh giọng nói: "Tôi nhắc lại một lần nữa, tránh ra!"
Tôn Kỳ Long nổi giận, mắng: "Fuck!" sau đó xông về phía Ngô Bách Tuế.
Bụp!
Hắn còn chưa đến gần Ngô Bách Tuế thì cơ thể đột nhiên bị đánh bay ngược trở lại, ngã xuống đất.
Thậm chí đám bảo vệ của khách sạn ở hành lang còn chưa nhìn rõ Ngô
Bách Tuế đã ra tay như thế nào, mà Tôn Kỳ Long đã ngã nhào rồi.
Cảnh tượng này quá ảo diệu.
Tất cả mọi người đều ngây ra, Tôn Kỳ Long luôn là người giỏi đánh đấm, sao giờ lại trở nên yếu đuối thế này?
"Chàng trai, có chút bản lĩnh đấy!" Đột nhiên, cửa một phòng bao bên
cạnh mở ra, một người đàn ông mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn đi từ bên trong
ra.
Người đàn ông này khoảng gần năm mươi tuổi, tên là Phùng Thắng Lợi.
Phùng Thắng Lợi có thể coi là nhân vật truyền kỳ ở thành phố Tây
Nguyên, ông ta có xuất thân đầu đường xó chợ, nhưng giờ đã trở thành
nhân vật lớn đẳng cấp ở nơi đây. Sản nghiệp dưới tên của ông ta bao gồm: Khách sạn, quán karaoke, quán bar, club. Tài sản của ông ta nhiều vô
kể, con người thì mạnh mẽ, thuộc hạ đông đảo. Có thể nói ông ta chính là nhân vật đại diện cho dải đất màu xám Tây Nguyên.
Khách sạn lớn Ngự Đình chính là một trong số sản nghiệp của ông ta.
Tối nay, Phùng Thắng Lợi đang dùng bữa với vài nhân vật lớn của thành phố Tây Nguyên trong phòng bao lớn trên tầng bốn để bàn công việc.
Ngô Bách Tuế vừa bắt đầu đánh người, Phùng Thắng Lợi đã nghe thấy
tiếng động. Nhưng chuyện nhỏ nhặt này, không cần đến ông chủ như ông ta
ra mặt. Ông ta vốn tưởng sự việc sẽ được giải quyết nhanh chóng, nhưng
ông ta phát hiện hình như tình hình bên ngoài không ổn, nên mới đi ra
xem sao.
Vừa mở cửa ra, ông ta đã nhìn thấy thân tín của mình là Tôn Kỳ Long
té ngã dưới đất, ông ta lập tức biết ngay Ngô Bách Tuế là một người có
thực lực.
"Ông chủ!"
"Ông chủ!"
Phùng Thắng Lợi vừa đi ra, đám bảo vệ đều cúi người chào.
Ngô Bách Tuế dừng bước, liếc nhìn Phùng Thắng Lợi, nói: "Đừng lo chuyện bao đồng!"
"Ha ha, Phùng này, anh mất danh tiếng rồi, có người còn không thèm để anh vào mắt kìa, hèn chi dám gây sự ở khách sạn của anh!" Trong phòng
bao mà Phùng Thắng Lợi vừa đi ra, lại có bốn người đàn ông gần năm mươi
tuổi và một người phụ nữ hơn bốn mươi bước ra.
Những người này đều là nhân vật lớn nổi tiếng ở thành phố Tây Nguyên.
Nghe thấy câu nói này, Phùng Thắng Lợi xấu hổ đáp: "Đúng vậy, dẫu sao cũng nhiều năm rồi, tôi không đánh đánh giết giết nữa, chắc người trẻ
tuổi đều không biết tôi là ai nữa rồi."
Sự thành công của Phùng Thắng Lợi có thể nói là nhờ vào tài đánh đấm
của ông ta. Ông ta đánh nhau rất giỏi, đồng thời thuộc hạ cũng rất tàn
nhẫn. Ông ta tạo ra một vùng trời ở thành phố Tây Nguyên, thành tựu này
không thể tách rời với thực lực của ông ta.
Đến bây giờ, Phùng Thắng Lợi đã công thành danh toại. Ông ta đã trở
thành ông chủ lớn có máu mặt, nên căn bản không cần phải đánh đánh giết
giết nữa. Ở thành phố Tây Nguyên hiện nay, không có ai dám gây sự trên
địa bàn của ông ta. Nhưng Ngô Bách Tuế không biết chui ở đâu ra này
chẳng những quang minh chính đại đánh người ở khách sạn của ông ta, mà
khi gặp ông ta rồi, nhóc ranh này còn không chút bận tâm, điều này khiến Phùng Thắng Lợi thấy rất mất mặt.
Tự giễu xong, ông ta chầm chậm đi đến trước mặt Ngô Bách Tuế, lạnh
lùng nói: "Chàng trai, cậu ngông cuồng thế này có phải là ỷ vào vài phần bản lĩnh của mình, rồi vô pháp vô thiên không? Hôm nay, tôi sẽ cho cậu
biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn!"
Dứt lời, Phùng Thắng Lợi cởi chiếc áo Tôn Trung Sơn trên người xuống, ném cho một tên bảo vệ ở bên cạnh.
Rất lâu rồi, Phùng Thắng Lợi không đánh nhau, chẳng dễ gì gặp được một tên lỗ mãng, ông ta muốn thư giãn gân cốt một chút.
Đám bảo vệ có mặt ở đó thấy ông chủ định đích thân ra tay, ai nấy đều kích động đến độ dâng trào cảm xúc. Lần này, họ thật sự sắp được mở
mang tầm mắt rồi. Có thể tận mắt trông thấy Phùng Thắng Lợi đánh nhau
chính là một chuyện vô cùng may mắn với họ.
Đến mấy nhân vật lớn đi từ trong phòng bao lớn ra cũng đều bật cười sảng khoái.
Nhưng Ngô Bách Tuế không có biểu cảm gì, anh vẫn thờ ơ.
"Bỏ cô gái trên tay cậu xuống, tôi luyện võ với cậu." Phùng Thắng Lợi nghiêm túc nói.
Ngô Bách Tuế hờ hững đáp: "Đánh ông thì không cần."
Ngông cuồng, quá ngông cuồng!
Đây là suy nghĩ của tất cả mọi người ở đây.
"Cậu thế này là tự tìm chết rồi!" Phùng Thắng Lợi quát lên một tiếng, đạp Ngô Bách Tuế một cú .
Hai tay Ngô Bách Tuế đang bế Hạ Mạt Hàn, anh chỉ có thể dùng chân.
Trông thấy Phùng Thắng Lợi đá chân phải tới, anh cũng giơ chân đỡ.
Bụp!
Hai chân va chạm với nhau!
Mắt cá chân của Phùng Thắng Lợi như đá trúng một tấm thép, ông ta lùi lại vài bước, mặt mày nhăn nhó.
Cậu thanh niên này dường như có thực lực vượt qua dự đoán của ông ta.
Ầm!
Phùng Thắng Lợi không đứng im nữa, khí thế mạnh mẽ trên thân thể chợt bùng phát, ông ta tiếp tục xông tới Ngô Bách Tuế.
Lần này, ông ta không bận tâm đến cô gái trên tay Ngô Bách Tuế nữa mà coi anh là một kẻ địch thật sự.
Ngô Bách Tuế vẫn bình tĩnh như cũ, Phùng Thắng Lợi đánh thì anh đỡ,
Phùng Thắng Lợi giỏi thì anh còn giỏi hơn. Bất kể Phùng Thắng Lợi bùng
nổ thế nào, động tác nhanh nhẹn sắc bén đến đâu, Ngô Bách Tuế đều có thể chống đỡ một cách ung dung. Anh giống như một chiến thần vô địch, chỉ
dùng hai chân cũng có thể chế ngự được mọi chiêu thức của Phùng Thắng
Lợi.
Mọi người ở đây đều ngây ra như phỗng.
Trong lòng ai nấy đều dâng lên con sóng lớn.
Gương mặt Ngô Bách Tuế không có chút biểu cảm nào, nhưng trong lòng
anh thấy hơi kinh ngạc. Anh không ngờ ở thành phố Tây Nguyên nhỏ bé này
còn có một người giỏi đánh đấm như Phùng Thắng Lợi. Nhưng dù ông ta có
đánh đấm giỏi đến đâu, cũng chẳng là gì với Ngô Bách Tuế cả.
Đánh được khoảng hai phút, Ngô Bách Tuế mất kiên nhẫn, anh không muốn tiếp tục phí phạm thời gian nữa nên chủ động tấn công.
Mọi người chỉ thấy Ngô Bách Tuế luôn ở trạng thái phòng bị đột nhiên
nhảy người lên, xoay người tung một cú đá đầy kỹ xảo từ trên không
trung.
Một cú này đã đá trúng ngực của Phùng Thắng Lợi.
Phụt!
Phùng Thắng Lợi bị đá trúng, lập tức hộc ra một ngụm máu to, còn người thì ngã bay xuống đất.
Mọi người lại hoảng hốt!
Ai nấy đều ngẩn ra, chiêu thức ảo diệu của Ngô Bách Tuế đã khiến họ
phải lóa mắt. Điều khiến mọi người thật sự không thể tin nổi là từ đầu
đến cuối, anh vẫn luôn bế một cô gái trên tay. Với tình trạng này, mà
anh vẫn có thể bay người lên tung ra một cú đá xoáy mạnh mẽ và ảo diệu
đến vậy.
Đây rốt cuộc là thánh nhân phương nào!
Đám bảo vệ đã vô cùng kinh ngạc.
"Cậu thanh niên này mạnh thật đấy!" Mấy nhân vật lớn ở đây đều thấy dậy sóng trong lòng.
Phùng Thắng Lợi nằm dưới đất cũng ngây ngốc, ông ta oai phong một
đời, chưa từng gặp đối thủ nào mạnh như thế này. Cả thân thể và tinh
thần của ông ta đều đã bị đả kích, thoáng cái, ông ta thấy mình già đi
mười tuổi.
Ngô Bách Tuế vẫn đứng đó, anh cúi xuống nhìn Phùng Thắng Lợi ở dưới
đất, hờ hững cảnh cáo: "Đừng có chọc vào tôi thêm lần nào nữa, chẳng có
ích lợi gì cho ông đâu!" Dứt lời, anh rảo bước đi lên phía trước.
Trông thấy Ngô Bách Tuế định bỏ đi, Phùng Thắng Lợi lập tức kích
động, ông ta thật sự đã bị thực lực của Ngô Bách Tuế hạ bệ. Nhưng nếu cứ để mặc Ngô Bách Tuế bỏ đi như vậy, Phùng Thắng Lợi ông ta thật sự sẽ
mất hết sạch mặt mũi, sau này sao còn lăn lộn ở thành phố Tây Nguyên
được nữa.
Vì thế, Phùng Thắng Lợi nhanh chóng chống người bò dậy, ngay sau đó,
ông ta quát lên với Ngô Bách Tuế: "Cậu đánh đấm giỏi thì sao chứ, bây
giờ ở cái xã hôi này quyền lực là trên hết. Ở thành phố Tây Nguyên, nếu
có ai dám đắc tội với tôi thì không có kết cục tốt đẹp đâu!" Đánh nhau
thua, nhưng ông ta còn có bối cảnh và quyền thế.
Dứt lời, ông ta hất tay, ra lệnh: "Bắt nó lại cho tôi."
"Tránh ra, tránh ra." Đúng lúc này, một đám đàn ông mặc âu phục đẩy đám người ra, nhanh chóng xông tới.
Người dẫn đầu chính là Lý Xương Thịnh, chủ tịch tập đoàn Xương Thịnh.
Các nhân vật lớn của thành phố Tây Nguyên ở đây bao gồm cả Phùng
Thắng Lợi đều biết Lý Xương Thịnh, vừa nhìn thấy ông ấy, mấy người họ
lập tức lên nghênh đón, niềm nở nói: "Chủ tịch Lý, sao ông lại đến đây?"
Lý Xương Thịnh không nhìn mấy người họ, mà bước thẳng về phía Ngô Bách Tuế.
Đi đến trước mặt Ngô Bách Tuế, Lý Xương Thịnh vô cùng cung kính cúi đầu, xin lỗi: "Xin lỗi tam thiếu gia, tôi đến muộn!"