Nhưng Hạ Lăng biết rõ đó là ai, thế gian này chỉ có một người gọi cô như vậy: Tiểu Lăng, cánh bướm của anh.
Đã từng, anh luôn nói cô là một con bướm, khi gặp nhau thì đang là
kén, trong vườn hoa của anh từ từ phá kén lột xác. Anh nói mình là người nuôi bướm, dồn hết tâm sức nuôi ra được một con bướm đuôi phượng quý
giá, muốn gì cứ lấy, cam lòng tình nguyện.
Đã từng, cô cảm động đến rơi nước mắt, nhưng lại quên, trong vườn hoa của người nuôi bướm, làm sao lại chỉ có một con bướm được?
Một bó hoa hồng xanh lớn rơi lả tả trên sô pha, Hạ Lăng trừng mắt
nhìn nó chằm chằm, rất lâu, rất lâu. Trong đầu dường như đang tự hỏi
theo bản năng, Bùi Tử Hoành rốt cuộc có phát hiện ra thân phận của cô
hay không?... Không, hẳn là không đâu, đầu thai sống lại quá khó tưởng
tượng, không phải người cực kỳ bảo thủ sẽ không nghĩ tới hướng này. Hơn
nữa, nếu anh đã phát hiện ra cô chính là Hạ Lăng, chỉ sợ, đợi chờ cô
không chỉ có một bó hoa hồng xanh, mà chính là, sự truy đuổi điên cuồng
như ác mộng.
Hạ Lăng hít một hơi thật sâu, hiểu được, anh chẳng qua chỉ coi cô
thành người khác, một nhân vật nhỏ không quan trọng, một con bướm mới.
Nhận ra chuyện này, khiến cô vô cùng đau lòng.
Cô lảo đảo đứng dậy, quay lại phòng ngủ, ném mình lên giường, không nhúc nhích.
Thời gian từ từ trôi qua, nắng sớm từ từ biến thành ráng chiều,
chuông điện thoại vang lên vô số lần. Nhưng Hạ Lăng không nghe thấy gì
cả, không nhìn thấy gì cả, ý thức của cô lơ lửng ở nơi xa xôi nào đó,
đau khổ lại mơ hồ không rõ.
Tiếng chuông cửa vang lên rất lâu.
Chẳng biết lúc nào, biến thành âm thanh mở cửa, đóng cửa.
Lệ Lôi xông vào phòng, tìm được cô trên chiếc giường mềm mại trong
phòng ngủ. Anh bị bộ dạng của cô dọa cho sợ hãi, cô gái nhỏ bé tái nhợt, yên tĩnh cuộn mình thành một nắm nho nhỏ, hai mắt vô thần nhìn vào nơi
vô định trong không trung. Dáng vẻ này, giống như một con búp bê sứ yếu
đuối, nhẹ nhàng chạm vào sẽ vỡ vụn, chết đi.
"Tiểu Lăng..." Lòng anh không hiểu sao như bị siết chặt, đau đớn dâng lên: "Tiểu Lăng, cô sao vậy?"
Anh ta đi đến cạnh giường, nửa quỳ xuống, nắm chặt tay cô: "Cô rốt
cuộc làm sao vậy?" Trong giọng nói của anh ta có lo lắng không kiềm chế
được: "Cô nhìn tôi đi, nhìn tôi! Nói gì với tôi đi, Tiểu Lăng?"
Nhưng cô chỉ không nhúc nhích, vẫn nhìn vào nơi vô định trong không trung như trước.
Lệ Lôi nắm tay cô từ từ dùng sức, lay cô: "Tiểu Lăng, tỉnh lại đi! Cô tỉnh lại đi!"
Khi anh ta đang lay, tầm mắt cô cũng từ từ tập trung lại, thấy rõ
gương mặt tuấn mỹ và ân cần của người đàn ông trước mặt. Ánh đèn phòng
dìu dịu chiếu lên gương mặt sâu sắc rõ ràng của anh, trong tròng mắt
xanh sẫm sâu thẳm có cảm xúc phức tạp, cẩn thận nhìn cô, dường như nhìn
chăm chú vào bảo vật quý giá nhất thế gian.
"Tiểu Lăng, cô rốt cuộc làm sao vậy? Đừng dọa tôi." Giọng nói anh ta dịu dàng, khiến người ta yên lòng.
Hạ Lăng nhìn anh ta rất lâu, những quá khứ không vui trong đầu từ từ biến mất, khàn giọng nói: "Tôi không sao."
Lệ Lôi cụp mắt nhìn lòng bàn tay trống trải, khi ngước mắt lần nữa,
đã lấy lại vẻ mặt đùa giỡn vốn có: "Tốt nhất là cô không sao." Anh ta
lười biếng cười nói: "Người đẹp, cô có thể đừng biểu hiện bất ngờ như
vậy được không? Lần trước suýt nữa bị camera giám sát kích động thành
bệnh tâm thần, lần này lại bị cái gì kích thích rồi?"
"Anh mới bị tâm thần." Hạ Lăng uể oải mắng anh ta.
"Chậc chậc, còn có thể mắng người, tinh thần không tệ." Lệ Lôi lại
cười nói: "Để tôi đoán một chút... Lần này là, bó hoa hồng xanh trên ghế salon phòng khách?" Trong miệng anh ta nói thật thoải mái, ánh mắt lại
nhìn chằm chằm cô.
Hạ Lăng lại nhanh chóng bác bỏ: "Không phải."
Ánh mắt sắc của Lệ Lôi trầm xuống.
Thoáng qua trong chớp mắt, nhưng lại khôi phục ý cười buông thả: "Cô
nói không phải thì là không phải." Chuyện cô không muốn thừa nhận, anh
sẽ không ép buộc cô, có điều, chuyện này cũng không có nghĩa là anh ta
bị lừa. Không thừa nhận sao? Không sao, anh ta có rất nhiều thuộc hạ, có thể từ từ điều tra, cuối cùng sẽ có một ngày, anh biết rõ tất cả về cô.
Người Lệ Lôi anh coi trọng, vẫn chưa ai có thể chạy thoát được.
"Đúng rồi." Anh ta đưa một vật cho cô: "Điện thoại di động của cô. Có phải cô nằm trên giường cả ngày không? Vệ Thiều Âm vẫn luôn tìm cô, gọi vô số cuộc điện thoại cũng không ai nghe, lại nhờ chị Mạch Na và Đàm
Anh tìm cô, cuối cùng bất đắc dĩ tìm đến chỗ tôi." Nếu không phải Vệ
Thiều Âm nhờ anh ta giúp đỡ tìm cô, anh ta còn không biết hôm nay cô
khác thường như vậy.
Não của Hạ Lăng vẫn hơi chậm chạp: "Anh ta tìm tôi làm gì?"
Mắt Lệ Lôi sáng lấp lánh: "’Ngón tay trên ô cửa sổ’ bán chạy vượt quá sức tưởng tượng, A Vệ anh ta định làm thêm hai video, tìm cô nghĩ cách. Có điều..." Anh ta nhìn cô một cái: "Với tình hình của cô bây giờ, vẫn
đừng tìm anh ta trò chuyện thì hơn, anh ta không tìm thấy cô bây giờ
đang nổi giận, lại thấy cô trong trạng thái mất hồn thế này..."
Cô hiểu được, anh ta sợ Vệ Thiều Âm trực tiếp phun chết cô.
Thế nhưng, anh ta vừa dứt lời, chuông điện thoại đã điên cuồng vang lên.
Hạ Lăng cầm lên vừa nhìn, quả nhiên là điện thoại do Vệ Thiều Âm gọi
đến. Tuy nhiên, cô đã chuẩn bị tốt sẽ bị anh ta điên cuồng phun một
trận, nên ấn nút trả lời trong nháy mắt, đầu kia điện thoại vang lên
tiếng rống giận dữ điên cuồng vẫn dọa cô giật mình... Quả thật khí thế
hùng hổ, thù sâu hận lớn. Theo bản năng, cô run tay một cái, ném di động ra xa.
Lệ Lôi thấy thú vị, buồn bực cười một tiếng, xếp chân đổi thành một
tư thế ngồi thoải mái hơn, cùng cô nghe Vệ Thiều Âm rống giận bắn ra bốn phía. Bên kia điện thoại, tiếng rống của Vệ Thiều Âm vẫn liên tục không ngừng, không biết qua bao lâu, có lẽ mà mắng thoải mái rồi, cuối cùng
cam lòng dừng lại lấy hơi: "Diệp Tinh Lăng, cô nói một câu xem."
Hạ Lăng yếu ớt nhìn chiếc điện thoại kia, không dám cầm lên.
Mặt thấy Vệ Thiều Âm lại sắp nổi bão: "Sao không nói chuyện? Chết rồi hả?"
Hạ Lăng do dự vươn tay, nửa đường lại rút về, gương mặt rối rắm.
Lệ Lôi liếc cô một cái, bình tĩnh duỗi ngón cái và ngón trỏ, nhặt điện thoại lên từ góc giường: "Alo, A Vệ?"
Bên kia điện thoại, Vệ Thiều Âm ngẩn ra: "Boss?" Nhưng mà sau khi
giật mình, cũng không hỏi tại sao Lệ Lôi lại ở nhà chỗ cô, chuyện cô
thuê nhà trọ của Lệ Lôi, cho dù người ngoài không biết, nhưng mấy người
quan trọng như Đàm Anh, chị Mạch Na, Vệ Thiều Âm, dù sao cũng coi như
biết rõ.
"Ừ, là tôi." Trong giọng nói của Lệ Lôi mang theo ý cười: "Có người
bị cậu mắng đến không dám cầm điện thoại, có chuyện gì thì nói với tôi."
Vệ Thiều Âm cũng không khách sáo: "Tiểu Lăng không sao chứ?"
Lệ Lôi liếc cô một cái: "Tạm thời không chết được, hơi cảm lạnh, ở nhà ngủ một ngày."
Cô trầm mặc, nào có cảm lạnh, người này quả thật là nói dối không
chớp mắt. Chẳng qua, ngược lại cũng là cái cớ không tệ, có thể vừa vặn
giải thích tình hình cô hôm nay, cũng không thể nói cho anh ta biết, cô
đột nhiên không hiểu ra sao nằm ở nhà một ngày?
May mà Lệ Lôi che giấu giúp.
Vệ Thiều Âm yên lòng: "Không sao là tốt rồi..." Giọng điệu anh ta đột nhiên gấp gáp hơn: "Không đúng, cô không sao nhưng tôi có! Cô chỉ cảm
vặt một cái đã không đến phòng thu âm rồi hả? Không phải đã nói rõ hôm
nay đến đây sao, hại tôi không công hoãn lại việc đợi cô cả ngày! Tại
sao còn chưa nổi tiếng đã giỡn cả nhân vật lớn hả? Còn lớn hơn tôi cơ
đấy, hả? Hả? Cô..."
Lệ Lôi bình tính đổi tư thế khác, để di động cách xa một chút.
Nửa ngày sau, tranh thủ Vệ Thiều Âm nghỉ lấy hơi, anh ta cầm di động lại: "Không sao thì tôi cúp máy đây."
"Đừng!" Vệ Thiều Âm dường như muốn nhảy dựng lên: "Anh bảo Tiểu Lăng nghe điện thoại! Liên quan đến video, tôi có ý kiến mới!"