Đó là một cửa hàng may mặc không lớn lắm, trong cửa hàng rất yên tĩnh,
trên kệ áo đơn giản hình giọt nước bày la liệt quần áo và trang sức đẹp
đẽ tinh xảo, mỗi bộ đều được thiết kế rất độc đáo, kiểu dáng lịch sự tao nhã, mỗi bộ đều có phong cách riêng.
Hạ Lăng nhìn từng bộ một, cô cũng không hẳn là thích mấy bộ đồ này,
đời trước cô thật sự là bị Bùi Tử Hoành nuôi thành kén chọn, đồ mặc trên người cô đều là sợi dệt một trăm phần trăm tự nhiên, không có lẫn một
sợi tơ nhân tạo nào. Mà ở trong cửa hàng này bây giờ, tuy là quần áo và
đồ trang sức rất khác so với đồ mặc thường ngày, nhưng nhìn qua thì vẫn
hơi kém một chút, hẳn là sợi dệt tự nhiên kết hợp với tơ nhân tạo, với
nhiều người có thể thoải mái với chất liệu thế này, nhưng đối với người
quen mặc loại chất liệu vải tốt nhất như Hạ Lăng, thì cũng chỉ có thể
miễn cưỡng chấp nhận được mà thôi.
Nhưng cô biết bây giờ không phải là lúc chú ý đến mấy thứ như thế
này, cho dù là ra sao, thì quần áo và trang sức này so với đồ giảm giá
theo mùa mà bây giờ cô đang mặc trên người tốt hơn rất nhiều. Cô nhìn
từng bộ một cuối cùng thì chọn được một cái áo len tua rua màu trắng
nhạt định với tay lấy nó.
Ai ngờ, vừa đưa tay ra thì đã có một cánh tay vươn ra dùng tốc độ ‘sét đánh không kịp bịt tai’ lấy mất cái áo đó.
Hạ Lăng quay người, nhìn thấy một cô gái rất xinh đẹp, trang điểm tỉ
mỉ, nhưng đầu mày cuối mắt đều đầy sự kiêu ngạo khinh người. Thấy Hạ
Lăng nhìn mình, cô gái kia kiêu căng trừng mắt nhìn cô:
"Nhìn cái gì, cái áo này là của tôi rồi." Nói xong cô ta hất tay ném cho trợ lý đứng phía sau:
"Cầm đi tính tiền đi, gói nó lại."
Trợ lý nhỏ khúm núm dạ vâng, định mang cái áo đi.
"Chờ chút." Hạ Lăng lạnh lùng nói.
"Sao, cô có ý kiến à?" Cô gái kia hất cằm, hai tay khoanh trước ngực, nhìn Hạ Lăng khinh thường.
"Cái áo này là tôi thấy trước." Hạ Lăng tự nhận tính tình mình đời
này đã bớt đi rất nhiều, nhưng chuyện bị người ta bắt nạt đến tận mặt
như thế này, cô thật sự vẫn không nhịn được.
Cô gái kia càng khinh thường, nhìn cô từ trên xuống dưới mặc quần áo giảm giá theo mùa, cười nhạo:
"Cô là ai vậy, đi nhầm cửa hàng đúng không? Cô biết cửa hàng này đắt
thế nào không, cô mua được sao? Người nghèo thì không nên đến đây làm gì cho mất mặt. Tiểu Lệ...cửa hàng của cô sao lại để ai cũng vào được thế
này?"
Câu cuối kéo dài giọng là hướng về phía quầy tính tiền nói.
Người thu ngân ở quầy là một cô gái trẻ tuổi vừa nghe tiếng liền
ngẩng đầu lên. Ánh mắt cô ta nhìn vào đồ mặc trên người Hạ Lăng, liếc
mắt thì đã nhìn ra trên người cô đều là hàng giảm giá, sợ rằng toàn bộ
quần áo và trang sức trên người cô cộng lại cũng không đủ để mua một
chiếc khăn tơ tằm trong cửa hàng. Trên mặt cô ta tuy không lộ ra, nhưng
trong lòng bắt đầu khinh thường, loại người nghèo thế này đến cửa hàng
làm gì? Không phải sẽ hạ thấp đẳng cấp của cửa hàng xuống sao? Vừa nãy
cô đúng là không để ý, vội tính tiền cho khách nên không thấy người như
thế này trà trộn đi vào, lần sau phải để ý mà đuổi đi mới được.
Nghĩ vậy, Tiểu Lệ liền nhẹ nhàng cười đi đến:
"Chị Bối Nhi, đừng nóng giận, là do em tiếp đãi không chu đáo rồi, tí nữa em sẽ tặng kèm cho chị một cái trâm cài áo, coi như là em nhận lỗi
với chị." Người cướp áo tên là Lý Bối Nhi, là một minh tinh nhỏ, cũng là hội viên cao cấp của cửa hàng này, thường xuyên đến cửa hàng này mua
đồ, tăng mức tiêu thụ của Tiểu Lệ lên không ít.
Tiểu Lệ lấy lòng Lý Bối Nhi xong, quay đầu nhìn Hạ Lăng vẫn mỉm cười
như cũ, nhưng trong nụ cười của cô ta lại có mấy phần mất tự nhiên:
"Vị tiểu thư này, cô muốn mua gì ạ? Ngân sách định mức của cô là bao nhiêu, tôi có thể giúp cô chọn vài đồ phù hợp."
Ngân sách? Hạ Lăng làm sao biết được ngân sách định mức, chị Mạch Na
chỉ bảo cô cứ việc chọn, quần áo từ đầu đến chân chọn khoảng bốn năm bộ, chọn xong thì trực tiếp ký hóa đơn thanh toán cho Thiên Nghệ, không có
định mức gì. Hạ Lăng trước giờ không mẫn cảm với các con số nên cũng
quên không hỏi số tiền cụ thể.
Vì vậy cô lắc đầu:
"Tôi không có định mức gì, muốn mua bốn năm bộ để mặc hàng ngày."
"Ha ha, bốn năm bộ..." Lý Bối Nhi giống như là đang nghe chuyện hài, lớn tiếng cười:
"Cô biết cái áo len này bao nhiêu tiền không? Nói cho cô biết ít nhất cũng từ 4000-5000! Áo khoác trên người cô đáng giá bao nhiêu tiền? Bốn
mươi năm mươi?"
"Ha ha." Trợ lý sau lưng cô ta cũng không nhịn được mà cười ra tiếng.
Ngay cả Tiểu Lệ, ý cười ở khóe môi cũng rộng hơn một chút, cảm thấy
cô gái nghèo này thật sự là quá buồn cười. Cô ta vừa khinh thường vừa
thương hại liếc mắt nhìn Hạ Lăng:
"Vị tiểu thư này, muốn mua một bộ quần áo và trang sức kết hợp ở cửa
hàng chúng tôi phải tốn trên mười nghìn đô la." Ý là không có tiền thì
mau cút đi.
Hạ Lăng nhíu mày, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt, đây không phải là mắt chó khinh người hay sao?
"Tôi muốn lấy cái áo len đó, là tôi nhìn thấy nó trước." Cô lạnh lùng nói "Cũng chỉ 4000-5000 thôi." Nếu không phải đời này cô lưu lạc đến
tận đây, loại quần áo thế này, nếu là trước kia có đưa đến tận mặt thì
cô cũng không thèm mặc.
Sắc mặt Tiểu Lệ trở nên lạnh lùng:
"Vị tiểu thư này, xin cô đừng gây sự ở đây."
Được lắm, là do cô càn quấy sao? Hạ Lăng tức đến cười ra tiếng, nói với Tiểu Lệ:
"Khả năng đổi trắng thay đen của cô và trình độ cướp đồ vô liêm sỉ của cô nàng kia, quả nhiên khiến người ta mở rộng tầm mắt."
"Cô!" Tiểu Lệ và Lý Bối Nhi đều giận đến tái mặt.
"Đuổi cô ta ra ngoài!" Lý Bối Nhi giậm chân. "Nếu không... Sau này tôi sẽ không đến cửa hàng này nữa!"
Tiểu Lệ càng hoảng sợ, Lý Bối Nhi này là khách hàng lớn, nếu cô ta
không đến đây nữa thì mức tiêu thụ sẽ bị giảm rất nhiều, như vậy thì
tiền thưởng của cô ta....
"Vị tiểu thư này, mời cô rời khỏi đây!" Tiểu Lệ nói với Hạ Lăng.
"Cô thế này là đang đuổi khách sao?" Hạ Lăng hơi híp mắt lại, hỏi:
"Kể cả tôi muốn mua quần áo ở đây, cô cũng đuổi?"
"Cô đừng có nghèo còn giả vờ có tiền nữa!" Tiểu Lệ vì dập tắt lửa
giận của Lý Bối Nhi, cũng không thèm để ý nữa, cởi bỏ vẻ mặt giả dối,
trực tiếp châm biếm:
"Nhìn cô quê mùa như vậy, sao xứng mua đồ ở cửa hàng chúng tôi? Tôi
thấy cô mua đồ là giả đến trộm đồ mới là thật! Đi nhanh đi, cút khỏi
đây, đồ trộm cắp như cô thật sự khiến người ta buồn nôn."
"Lý tiểu thư đây cũng nghĩ tôi là trộm?" Hạ Lăng lạnh lùng hỏi.
"Chẳng lẽ không phải sao?" Nhìn Hạ Lăng bị người khác chế nhạo, trên mặt Lý Bối Nhi lộ ra ý cười vui vẻ:
"Nếu cô không phải trộm thì đến đây làm gì? Nếu cô còn không đi chúng tôi sẽ báo bảo vệ, đến lúc đó cô bị ném ra khỏi cửa hàng, chậc chậc,
như vậy thì rất khó coi đấy."
"Được thôi." Ngoài dự đoán của mọi người, Hạ Lăng khẽ cười xoay người bỏ đi.
Tiểu Lệ và Lý Bối Nhi không nghĩ đến việc sẽ dễ dàng như thế, trong
chốc lát đều ngây người. Tay Hạ Lăng để trong túi áo, dáng vẻ ung dung
đi về phía cửa, thế nhưng chưa đi được mấy bước thì đã bị người ta gọi
lại.
"Vị tiểu thư này xin dừng bước." Một giọng đàn ông ôn nhu vang lên.
Lúc đầu Hạ Lăng cũng không muốn phản ứng nhưng bất đắc dĩ cô là một
người thích nghe giọng nói hay, giọng của người này thật sự là quá dễ
nghe khiến cho cô vô thức dừng chân. Cô quay đầu, thấy một người con
lai, vóc dáng rất cao, ít nhất cũng khoảng 1m9, có một đôi mắt sâu mê
người, lúc mỉm cười bên gò má còn hiện lên lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Hạ Lăng nghiêng đầu dùng ánh mắt hỏi.
Người đàn ông kia đi đến:
"Thật xin lỗi, nhân viên cửa hàng tôi không hiểu chuyện, đã xúc phạm cô, tôi thay cô ấy xin lỗi cô."
"Anh là?"
"Lucas."
Thì ra anh ta chính là Lucas, người mà chị Mạch Na bảo cô đến tìm
gặp. Vừa nãy cô ở trong cửa hàng tùy ý xem qua, còn chưa kịp tìm người
thì đã gặp chuyện tranh chấp này, bây giờ chính chủ cuối cùng cũng đi ra rồi.